"Hân Nhiên, chúng ta trở về rồi.
" Lộ Tinh và Giang Bạc Yên bước nhanh đi tới, phá vỡ trầm mặc, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Hân Nhiên, trong ánh mắt có kinh hỉ, có vui mừng.
"Làm sao rồi?""Khỏi phải nói, mấy cái làng khác tình huống gặp tai hoạ so với này còn nghiêm trọng, chúng ta đây đều xem như là nhẹ rồi, những làng kia cạn lương thực đứt nước, cũng không có ai tổ chức cứu viện, đã sớm loạn thành hỗn loạn, hơn nữa phiền toái nhất chính là, nơi này căn bản không có tín hiệu, không liên lạc được ngoại giới, người cứu viện đang lục tục chạy tới, thế nhưng đường vào núi bị chặn một nữa, xe vật tư không vào được, hiện tại chính đang làm sạch đường.
"Cố Hân Nhiên gật gật đầu.
"Hân Nhiên, chúng ta làm sao bây giờ?""Tất cả mọi người cực khổ rồi, nghỉ ngơi trước một hồi, trời tối rồi, không có thiết bị chiếu sáng, công tác tìm cứu rất khó tiến hành, mà lại nói không biết sẽ có có dư chấn phát sinh hay không, an toàn là số một, vẫn là trấn an người nhà trước đi.
""Được.
"Bạch Dã tựa ở trong lồng ngực Lâm Úc Thanh, chống gò má nhìn Hân Nhiên trấn định tự nhiên ra hiệu lệnh, không tự giác lại phạm phải mê gái rồi, ân~ mẹ Hân Nhiên của nàng thật là có dáng đó~ so với Lâm a di tuyệt hơn rồi! Chẳng trách các a di này đều yêu thích mẹ Hân Nhiên như vậy, thật sự rất có mị lực a.
Suy nghĩ thế, tiểu gia hỏa ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Úc Thanh một chút, cô đều đã mệt nhắm mắt lại, ngồi thẳng người ngồi thẳng người, để cô tựa ở bả vai chính mình nghỉ ngơi.
Mọi người cũng đều cả người đều mỏi mệt, tựa sát ôm lẫn nhau sưởi ấm, chợp mắt một chút.
Gió mát hiu quạnh, nhưng có bằng hữu tốt nhất ở bên cạnh, sưởi ấm lẫn nhau, liền cũng không cảm thấy lạnh giá rồi…Bạch Dã mơ mơ màng màng chống đến nửa đêm, thực sự buồn ngủ quá đỗi, nhắm mắt lại vừa muốn ngủ, đầu Lâm Úc Thanh bên cạnh gối lên bả vai nàng đột nhiên rơi xuống, sợ đến nàng giật mình một cái, mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Úc Thanh mới nghiêng người, ngủ rất khổ cực, đồng thời lúc này cũng không tỉnh lại, nhìn dáng dấp thực sự là cực kỳ mệt mỏi.
Tiểu gia hỏa hướng về bên cạnh hơi di chuyển, đem quần áo khoác trên người khoác ở dưới thân Lâm Úc Thanh, đỡ cô nằm ở trên chân của mình, hai chân đan xen thoáng nâng lên chút, để cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Vừa ngẩng đầu, đối diện trúng ánh mắt ôn nhu của Hân Nhiên, hai mẹ con nhìn nhau nở nụ cười.
"Mẹ, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, để ta trông lửa.
" Nhìn tất cả mọi người đã bình yên ngủ, Bạch Dã mạnh mẽ lên tinh thần.
Cố Hân Nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, lôi kéo quần áo của chính mình đem nàng bọc lại, ôm nàng, nàng cũng nghĩ thông rồi, nếu Diêm vương gia không thu nàng, vậy nàng thì càng nên quý trọng hết thảy trước mắt, con gái tốt như vậy, làm sao còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng từ ngoài ngàn dặm đây.
Đối với hành động đột nhiên thân mật của Hân Nhiên, Bạch Dã có chút kinh hỉ, đầu nhỏ gối lên bả vai của nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy cái ôm của mẹ.
Hân Nhiên ôm hông của nàng vỗ nhè nhẹ, khi nàng còn bé, chính mình sẽ không thường thường hầu ở bên người nàng, bỏ lỡ quá nhiều tốt đẹp, trước mắt, chỉ có thể tận lực đền bù.
Lâm Úc Thanh là bị một trận tiếng gào khóc đánh thức, thời điểm mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng, một ít người nhà đã không thể chờ đợi được nữa đi bên trong phế tích tìm kiếm lấy thân nhân của chính mình.
Lâm Úc Thanh ngồi dậy, mới phát hiện chính mình vậy mà nằm ở trên đùi tiểu gia hỏa ngủ một đêm, đây còn không phải đè nàng đã tê rần sao, vừa định giúp nàng xoa bóp, phát hiện nàng tựa ở trong lồng ngực Hân Nhiên, ngủ rất say sưa, liền rất thức thời không có đi quấy rối hai mẹ con.
Hàn phong sáng sớm đặc biệt lạnh, Lâm Úc Thanh lại đi trong đống lửa bỏ thêm chút củi lửa, để đống lửa thiêu đốt mạnh hơn.
"Hắt xì —"Phương Di liên tục đánh vài cái hắt xì.
"Lạnh rồi hả ?"Phương Di mở mắt ra, chậm rãi xoay người còn có chút không phản ứng lại, trái phải nhìn lên những thôn dân nằm ở trong bi thống kia, mới bừng tỉnh phản ứng lại, hồi tưởng lại chính mình cũng đã trải qua những gì.
Đang muốn cảm khái, lại nhìn thấy Hân Nhiên và tiểu Dã ôm nhau ngủ.
"Ngươi xem, hai mẹ con này, mặt mày rất giống a.
"Hân Nhiên vẫn mang khăn quàng cổ che mặt, chỉ lộ ra lông mày, hai người so sánh, quả thực giống như đúc!"Đúng vậy a.
" Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, đem quần áo mình đặt ở dưới thân giơ lên trước đống lửa nướng một hồi, che ở trên người hai người.
Mới vừa làm xong những thứ này, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một tiếng bấm máy, Lâm Úc Thanh ngẩn ra, người nào thời điểm như thế này còn có lòng thanh thản chụp ảnh, quay đầu vừa tìm, người kia ngay ở cách chính mình không xa, đối với nhóm người mình chụp liên tục.
Lâm Úc Thanh hơi chau mày, nhìn cô gái mang mắt kính vác lấy cái camera kia, khá quen.
Trầm tư chốc lát nghĩ tới, trước đó khi chính mình cùng tiểu Dã xuống núi đi dạo chợ thì từng đụng phải người như vậy, nàng nói bàn thân nàng người đồng tính luyến ái, muốn quay chụp đưa tin mình và tiểu Dã tiến hành sinh hoạt, hình như tên!.
Kiều Trăn.
"Ngươi làm sao còn ở đây?" Lần trước nhìn thấy nàng là hơn một tháng trước chứ, nàng vậy mà không có đi?Tiểu phóng viên nhìn thấy bị Lâm Úc Thanh phát hiện, vội lại chụp thêm mấy bức bức ảnh, sau đó chạy đi, cả rảnh rỗi nói chuyện cũng không lưu cho cô.
Lâm Úc Thanh cũng rất buồn bực, đây đều là chuyện gì a! Mình và tiểu Dã còn ăn mặc áo cưới đó, tuy đã vừa bẩn vừa nát, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được, bức ảnh này nếu như truyền lên mạng, hai người chính mình không phải bị người mắng thúi lun?Ngẫm lại cũng là lòng nguội lạnh.
"Đây đều là người nào a, cũng quá không lòng công đức, không, nàng đây cả tố dưỡng nghề nghiệp cũng không có, nếu như nàng dám lấy bức ảnh nói chuyện, ta thì tố cáo chết nàng!" Phương Di cũng là chau mày.
"Sau này nói đi, dù sao ta đã sớm không để ý những âm thanh này rồi.
" Lâm Úc Thanh biểu thị đã nhìn ra, trải qua cả ngày hôm qua, trong lòng cô, ngoại trừ sinh tử, tất cả cái khác đều không phải chuyện rồi.
Hai người đang trò chuyện, nghe thấy một trận tiếng nổ ô tô vang rền, vừa nghiêng đầu, nhìn thấy mấy chiếc xe tải quân dụng lần lượt chạy đến.
"Đội cứu viện đến rồi.
"Nhìn quân nhân binh lính từ trên xe tải nhảy xuống, trong lòng hai người một trận khuấy động, chưa từng cảm thấy thân thiết như vậy.
Theo xe tải đi vào, các thôn dân rối loạn lên, các binh sĩ đều đâu vào đấy tổ chức phân phát nước lương vật tư, trái tim này cuối cùng triệt để buông xuống.
Cúi đầu nhìn Hân Nhiên một chút, nhiều năm như vậy, chỉ cần có chuyện, nàng vẫn là sẽ ở ngay lập tức đứng ra, sẽ trở thành người tâm phúc của mọi người, chỉ cần có nàng ở, là có thể để người an tâm cực kì, cho dù là đối mặt sinh tử!.
Ở dưới lôi kéo cùng động viên của những quân nhân, người bệnh trước tiên bị đưa đi chữa trị, phần lớn người vẫn là lựa chọn lưu lại trợ giúp người bị nạn tìm kiếm người sống sót.
Mấy người Bạch Dã cũng hỗ trợ tìm cứu.
"Lâm a di, hiện tại xảy ra chuyện này, trang viên không còn, mẹ không chỗ ở, chúng ta nhân cơ hội khuyên nàng cùng chúng ta trở về đi thôi?"Lâm Úc Thanh nghe vậy suy nghĩ một hồi, ngược lại cũng đúng là một cách, chỗ này lại vẫn ở vào trên dải địa chấn, để Hân Nhiên một mình ở đây, nếu như phát sinh động đất gì nữa, vậy cũng quá đáng sợ rồi.
"Được, một hồi ta đi nói với nàng một chút.
""Ân.
"May là nơi này không có nhà cao tầng, hơn nữa dựng nhà dùng quá nửa là gỗ, công tác tìm cứu cũng triển khai tốt hơn, ngoại trừ bộ phận dân cư bị đá rơi đập trúng dưới chân núi, nhà dân cái khác trên căn bản đã tìm tòi xong xuôi, người sống sót cũng cơ bản đã được cứu, các binh sĩ đang dùng máy móc triển khai một lần cuối cùng công việc tìm kiếm.
Bạch Dã đứng ở một bên nhìn đám người bận rộn dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn một chút ngọn núi kia, nơi đó chính là địa phương mình và Lâm a di sinh sống mấy tháng, nơi đó có tổ tình yêu của các nàng, hồi ức của các nàng, ấm áp nhất, tháng ngày điềm đạm nhất đều là ở nơi đó vượt qua.
Sáng sớm hôm nay lại đã xảy ra một lần dư chấn, dẫn phát ngọn núi quy mô nhỏ đất lở, cũng không biết có thể đối với nhà gỗ nhỏ tạo thành ảnh hưởng gì hay không.
Bạch Dã đang lo lắng đến, trong lòng đột nhiên hơi hồi hộp một chút, nguy rồi, nàng quên đi mèo con! Con mèo mẹ nàng tặng cho nàng kia còn đang trong nhà gỗ nhỏ! !Trong lòng Bạch Dã hoảng loạn không ngớt, nhấc chân liền chạy đi phía chân núi, còn không có chạy đến, đã bị Lâm Úc Thanh cản lại rồi.
"Nguy hiểm, không thể đi qua.
""Lâm a di, mèo, mèo còn đang trên núi!"Lâm Úc Thanh cũng là ngẩn ra, làm sao đem con vật nhỏ kia quên đi!"Ta đi lên tìm, con ở đây chờ dì.
""Không được! Lâm a di!" Bạch Dã rất rối rắm, lỡ như phát sinh ngọn núi đất lở nữa, vậy thì quá nguy hiểm, nhưng mà mèo con! "Không có chuyện gì, ta có chừng mực.
" Lâm Úc Thanh vỗ vỗ tay nàng, sau đó gọi tới Phương Di trông nàng, một mình độc thân chạy đi phía sườn núi.
Lâm Úc Thanh mới vừa đi lên chân núi, mặt đất bỗng dưng kịch liệt run rẩy một hồi, mọi người một tràng thốt lên, Lâm Úc Thanh cũng sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vô số đá vụn lăn xuống dưới, sợ đến cô tóc gáy đều nổ lên, quay đầu bỏ chạy, không chút do dự.
Bạch Dã một đôi mắt vẫn đang ngó chừng nàng, nhìn thấy nàng hành động cấp tốc, bình an tránh né đá rơi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy mau đemcô dắt đến chỗ an toàn.
"Không có sao chứ?""Ừm.
" Lâm Úc Thanh lắc đầu một cái, luôn kêu nguy hiểm thật, đây cũng quá mức rồi, nhưng mà cũng may chính mình còn chưa lên, nếu như đi tới, trốn cũng không chỗ trốn.
"Đá đập phải người rồi!"Trong đám người đột nhiên một trận hoảng loạn.
Bạch Dã nghe vậy, trong lòng đột nhiên cứng lại, có một loại cảm giác xấu vô cùng, vội hướng về trong đám người nhìn xung quanh.
"Hân Nhiên!" Trong đám người bùng nổ ra một tiếng thét kinh hãi, nghe được tiếng này, Bạch Dã thấy hoa mắt, lập tức chạy về phía đoàn người.
Chỉ thấy Cố Hân Nhiên nằm sấp trên phế tích, sau não bị một khối tảng đá to bằng đầu nắm tay đập trúng, đang chảy máu ra ngoài, trước mắt đã lâm vào ngất, bất tỉnh nhân sự.
"Mẹ! Mẹ!" Bạch Dã chân đều mềm nhũn, ba bước cũng hai bước xông tới, trực tiếp quỳ ở bên cạnh Cố Hân Nhiên, "Mẹ! Mẹ ngươi đừng làm ta sợ a!"Bạch Dã giơ tay xô đẩy thân thể của Cố Hân Nhiên, đột nhiên nhìn thấy cánh tay của nàng nhúc nhích một chút, vừa lộ ra sắc mặt vui mừng, lại nhìn thấy cánh tay của nàng bị người đẩy ra, từ dưới đáy cánh tay dò ra đầu nhỏ đầu nhỏ, là một bé gái, đầu tro mặt xám, nhìn qua dáng dấp mới năm, sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu.
"Nhanh đưa nàng về trang viên, tổ cứu trợ nhỏ của bệnh viện còn ở đó!""Mẹ! Ngươi không thể có chuyện!" Bạch Dã theo mọi người đồng thời đem Hân Nhiên nhấc về trang viên, dọc theo đường đi nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống, một trái tim treo ở cuống họng.
Nàng còn có thật nhiều thật nhiều chuyện chưa cùng mẹ làm, nàng vẫn không có cố gắng hiếu thuận mẹ, họ vừa mới đoàn tụ, thậm chí đều không có chính thức nhận nhau, nàng còn muốn nghe mẹ kể cho nàng câu chuyện tình yêu khiến người ta ước ao của nàng cùng mẹ Y Lam, nàng không thể có chuyện, nhất định không thể có chuyện a!Hết chương :.