Edit: Bối Nhi
"Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"
"A a a a.... nếu ngươi vẫn không tỉnh, chúng ta sẽ bị người rút gân lột da mất!"
Tiếng thét chói tai vang lên bên tai làm Hà Duyệt đang hôn mê bỗng nhiên có chút ý thức. Cô vừa mở to hai mắt, liền lập tức phát hiện tình cảnh của mình không xong rồi.
Đầu váng mắt hoa, tay chân dã rời, đầu giống bị người nhét vào một nắm bông, hỗn độn, không tìm thấy manh mối. Cánh tay của cô bị bẻ thành một góc độ kỳ quái, đang đặt ở sau lưng. Chỉ cần hơi động đậy, một cảm giác đau đớn xuyên tim liền dọc theo khuỷu tay truyền lên lên, làm cô nhất thời không nhịn được toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cúi đầu, chỉ thấy một cái xích sắt mảnh dài màu bạc, trói trên người cô từ đầu đến chân, thít chặt đến mức làm làn da có vết bầm tím.
Cô nhăn chặt mày, ánh mắt lướt qua trên người đứa bé đang kêu to ở đối diện một cái. Chỉ thấy tóc của hắn như là một cái vỏ dưa úp ở trên đầu, quần áo trên người rất kỳ quái, trên mặt là vẻ hoảng loạn nôn nóng.
Đứa nhỏ này nhìn qua chỉ tầm năm sáu tuổi, tuy rằng không bị khoá lại bằng xích sắt, nhưng đôi tay cùng hai chân đều bị trói lại bằng dây thừng, lúc này đang gấp đến mức đỏ bừng mặt.
"Ai nha, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau nghĩ cách mang ta chạy đi đi!"
Hà Duyệt không khỏi trầm giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nghe thấy ngữ khí quen thuộc, đứa bé kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ) đánh giá cô, nhỏ giọng thử nói: "Quốc sư đại nhân?"
Ánh mắt Hà Duyệt bỗng nhiên trầm xuống, cả người tản mát ra khí thế sắc bén.
"Ngươi là ai?" Thân là quốc sư Chu triều, cô luôn luôn ru rú ở trong nhà, gặp qua tướng mạo chân thật của cô chỉ có ít ỏi mấy người. Đứa bé này sao lại liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của mình, chẳng lẽ là gian tế địch quốc phái tới?
Lại thấy đứa bé "Oa" một tiếng khóc lên, trong nháy mắt khóc đến đầy mặt nước mắt: "Đại nhân, ta là Tiểu Hòa mà!"
"Tiểu Hòa?" Hà Duyệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt khóc thành một nắm tròn trịa, cùng bộ dáng thịt mum múp ngắn ngắn của nó, bỗng nhiên trong lòng khiếp sợ đến không nói nên lời. Tiểu Hòa là một con tiên hạc cô thu phục, thời gian tu luyện không dài, chưa đến thời gian hóa hình, nó sao lại biến thành dáng vẻ trước mắt này? Huống hồ, quần áo của hắn cùng với kiểu trang trí phòng ốc xung quanh, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô.
Đây rõ ràng không giống với thế giới lúc trước.
"Chính là ta mà, đại nhân! Ngươi xem ta cổ dài chân dài, sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?" Tiểu Hoà trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Không đợi hai người tìm tòi nghiên cứu rõ ràng nguyên do, bỗng nhiên nghe được một tiếng mở cửa vang lên, một nam nhân sắc mặt âm trầm đi đến.
"Không náo loạn?"
Nam nhân nhìn chằm chằm dáng vẻ chật vật của cô, mở miệng trào phúng.
Hà Duyệt tâm tư khẽ nhúc nhích, biết tình trạng hiện giờ của cô hơn phân nửa không thoát được can hệ với hắn, liền lạnh mặt lên tiếng hỏi lại: "Hiện tại là giờ nào?"
Giọng nói của cô hơi trầm xuống, nhưng hiển nhiên đã bình tĩnh lại, ngược lại còn làm người càng thêm tò mò sự thay đổi trong đó.
Hà Thành tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, thấy nàng thái độ trầm tĩnh, không kêu một tiếng, chỉ chờ đáp án của hắn, liền lấy di động ra nhìn thoáng qua.
" giờ ba mươi sáu phút."
Hà Duyệt tiếp tục hỏi: "Là ngày nào?"
Nghe được ngữ khí ép hỏi của cô, Hà Thành không khỏi có chút bực, lạnh giọng trách cứ nói: "Ngày tháng năm , ngươi giả vờ cái gì? Ngươi đừng có nói với ta ngay cả tên họ của mình là gì cũng quên mất đấy!"
Hắn âm trầm cười lạnh một tiếng: "Đừng choáng váng, muội muội tốt của ta."
Ánh mắt Hà Duyệt trầm xuống, chợt nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm làm hắn nổi da gà.
Cô động động cánh tay một chút, dây xích trên người phát ra tiếng vang rất nhỏ, ở trong ngôi nhà yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Thanh âm lách cách lên rõ ràng, giống như là một cái tát mạnh mẽ rơi trên mặt hắn.
"Này thì huynh muội cái gì?"
Hà Thành bị nghẹn đến mức không nói nên lời, sắc mặt bỗng nhiên trở lên khó coi, ngay cả nụ cười lạnh ở khóe môi cũng biến mất.
Hắn nhả ra từ trong ngực một câu nói buồn bực: "Được, Hà Duyệt, ngươi giỏi, ta đúng là coi khinh ngươi rồi!" Hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến góc tường cầm theo một cái túi xách nhỏ xinh tinh xảo, lấy ra một đồ vật hình vuông, đưa tới trước mặt cô.
"Đừng lãng phí thời gian, mau gọi điện thoại cho Bạc Ngôn. Một đại tổng tài như hắn, tùy tiện lấy một giọt sương ở ngón tay cũng đủ cho cả nhà chúng ta tiêu xài cả đời. Ta giúp hắn tiêu chút tiền thì đã sao? Ngươi đến mức muốn chết muốn sống với ta như vậy sao! Mau, nắm chặt thời gian gọi điện thoại cho hắn, chỉ cần ba trăm vạn đến thẻ, ta lập tức thả ngươi đi ra ngoài." Trong mắt Hà Thành tràn đầy mờ mịt.
Hà Duyệt lại là hờ hững nhìn hắn, nói: "Thả ta ra."
Ngữ khí bình tĩnh của cô làm trong lòng Hà Thành đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn.
"Hà Duyệt, đừng tưởng rằng gả vào hào môn, ngươi liền thật sự coi mình trở thành thiếu nãi nãi, cũng không nhìn xem Bạc Ngôn đối đãi với ngươi như thế nào! Hắn có ba năm chưa gặp qua ngươi đi? Ngay cả việc lần này thành tích phòng bán vé của ngươi thất thu, danh tiếng tụt dốc, hắn có kéo giúp ngươi một chút sao? Rõ ràng chỉ là chuyện một câu nói, vậy mà hắn ngay cả tay cũng không muốn đưa ra, xuy!"
Hắn cười dữ tợn một tiếng, lãnh trào (lạnh lẽo, trào phúng) nói: "Muội muội tốt, thừa dịp ngươi hiện tại còn ngồi ở vị trí thiếu nãi nãi Bạc gia, nhanh chóng vớt được tý nào hay tú đấy, đừng để trắng tay, nhà của chúng ta không có thừa cơm nuôi con gái ly hôn đâu!"
Nói xong, hắn trực tiếp tìm số của Bạc Ngôn trong di động, gọi qua đó. Vang lên ba tiếng, đầu bên kia điện thoại đã có người nghe.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền ra: "Có việc?"
Hà Thành uy hiếp nhìn nàng một cái, ý bảo Hà Duyệt mở miệng.
Hà Duyệt lạnh giọng trả lời: "Ta bị trói, ba trăm vạn cứu người."
"Mẹ nó ——!" Hà Thành nổi điên, đột nhiên ngắt điện thoại, nhưng câu nói kia của nàng đã nhanh chóng nói ra miệng, cũng không biết người ở đầu kia điện thoại có để ý hay không.bg-ssp-{height:px}
"Ngươi muốn chết à!" Trên trán Hà Thành nổi gân xanh, túm cổ áo Hà Duyệt, một tay muốn bóp cổ cô.
"Ngươi nói cho hắn bị trói là có ý gì? Đồ tiểu tiện nhân ngươi muốn hại chết ta đúng không!"
Mắt thấy đầu ngón tay hắn cách cổ mình chỉ còn lại có một chút, Hà Duyệt bỗng nhiên mở miệng nói: "Giết ta, ngươi lấy được tiền sao?"
Một câu, liền khiến Hà Thành cứng đờ tại chỗ.
Tay hắn dừng ở giữa không trung, theo hô hấp run lên nhè nhẹ, cố sức đè nén cảm xúc tức giận thô bạo của chính mình.
Trên mặt Hà Duyệt vẫn không gợn sóng: "Buông ta ra! Cho dù hắn không để ý ta, nhưng mà vợ hắn ở bên ngoài bị người trói lại hành hạ, ngươi đoán hắn biết được sẽ làm thế nào?"
Cô cảnh cáo liếc mắt nhìn hắn, lập tức cả người Hà Thành trở nên tê dại. Nghĩ đến thủ đoạn của Bạc Ngôn, hắn sao có thể có kết cục tốt? Một cảm giác lạnh lẽo lập tức chạy dọc theo cột sống.
Sắc mặt Hà Thành âm trầm thay đổi không ngừng, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng đột nhiên dừng lại. Hắn hít sâu một hơi, hung thần ác sát nhìn cô một cái, âm trầm nói: "Được, ta thả ngươi ra, nhưng mà chuyện vừa rồi chính ngươi phải giải thích rõ ràng với Bạc Ngôn, nói là ngươi đang nói đùa."
Hắn bỗng nhiên thấp giọng, dán vào bên tai cô uy hiếp như có như không: "Đừng quên, nhược điểm của ngươi còn ở trên tay ta. Không muốn thân bại danh liệt, bị Bạc gia đuổi ra khỏi cửa, vậy phải làm theo ý của ta. Tiền gửi vào tài khoản, ta sẽ lại liên hệ ngươi."
Hà Duyệt trầm mắt nhìn lại hắn, bất động thanh sắc [].
[] không tỏ vẻ gì, sắc mặt k thay đổi.
Nhưng Hà Thành lại cho rằng cô bị dọa sợ, hừ lạnh một tiếng liền cởi xích sắt trên người cô. Không thèm để ý đứa bé bị trói ở bên cạnh.
Hắn vừa xoay người đi ra bên ngoài, không hề ý Hà Duyệt đang nhẹ nhàng hoạt động cổ tay nhức mỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng hắn.
Đột nhiên...
Dây xích vừa nãy trói cô giống như con rắn độc, bỗng nhiên xuất kích, ánh sáng loé lên, xẹt qua giữa không trung, rồi sau đó nặng nề đánh lên người Hà Thành.
"Rắc!" Một tiếng nặng nề ngưng trọng vang lên, nghe như là trực tiếp đánh gãy xương người.
Trong nháy mắt, Hà Thành gào lên một tiếng, suy sụp ngã xuống đất.
Khoé môi Hà Duyệt nở nụ cười lạnh, giương giọng nói: "Tiểu Hòa, lấy đồ long đao của bổn vương tới đây!"
Tiểu Hoà đang bị trói chặt vẻ mặt ngốc ngốc: "...... Quốc sư đại nhân, ta đi đâu tìm đồ long đao?"
Hơn nữa, "Bổn vương"? Tiểu Hòa hít sâu một hơi, ta biết ngay ngươi có dã tâm soán vị mà!
Nghe được lời này, Hà Duyệt híp mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi buồn bực.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm Hà Thành trên mặt đất đang thống khổ kêu rên, thấp giọng thì thầm: "Vậy đừng trách ta thay trời hành đạo."
Chờ lúc Bạc Ngôn phái người tìm được kho hàng vứt đi này, nhìn thấy cửa phòng mở to, trên mặt đất loang lổ vết máu, bên trong là một bóng người ngã gịc dưới đất.
Ánh mắt Bạc Ngôn trầm xuống, phân phó: "Nâng người dậy."
Lại thấy, là một nam nhân đang hôn mê.
"Người đâu?" Hắn nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Người bên cạnh đã sớm lục soát trong ngoài kho hàng một lần, trở lại bên cạnh hắn đáp: "Phu nhân không có ở đây. Xem dấu chân, chắc là tự mình rời đi."
Bạc Ngôn càng thêm nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên mặt Hà Thành, ngữ khí âm trágm nói: "Tra xem hắn cùng Hà Duyệt có quan hệ gì."
"Vâng."
"Tổng tài, dấu vết trong phòng ngoại trừ phu nhân ra còn có một đứa bé nữa." Lại có người tiến lên bẩm báo, ngữ khí có chút do dự: "Có thể là tiểu thiếu gia, chúng ta tìm được bảng tên của hắn."
Đột nhiên, Bạc Ngôn nhìn thẳng lại đây.
"Ồ?"
Hắn khẽ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo làm người không dám nhìn thẳng.
"Tìm, đêm nay trước mười hai giờ ta muốn nhìn thấy hai người bọn họ."
"Oa, đại nhân, đây là cái gì, thoạt nhìn ăn ghạt ngon nha!" Tiểu Hòa bổ nhào vào trước quầy kính, ngửi thấy mùi thơm của bắp rang bơ cảm thấy mỹ mãn mà hít thật sâu. Màu sắc vàng tươi, mùi thơm ngào ngạt, càng làm nó không dời mắt được.
"Ơ, bọn họ đang làm cái gì kia? Ban ngày ban mặt lại ôm nhau dưới phố, thật cay mắt mà!" Đôi tay Tiểu Hòa ôm kín mặt mình lại, lại không nhịn được lén lút để lộ ra một chút khe hở, tò mò nhìn lén về chỗ kia.
Cuối cùng, đến lúc hắn chạy đến trước một màn hình lớn, liền hoàn toàn ngây dại.
"Ơ, sao mặt người trên kia lại giống y hệt ngươi vậy?"
Hắn ngốc manh mà quay đầu nhìn Hà Duyệt, lại quay đầu nhìn người một thân váy cổ trang màu trắng bay bay, kinh hãi mà lui ra phía sau hai bước: "Ngươi, ngươi, không phải giả mạo đấy chứ?"