Nhiếp ảnh gia bấm máy lia lịa, âm thanh phát ra từ máy ảnh giống như tiếng súng máy.
Cứ tưởng là người mới nên phải chỉ bảo tạo dáng tử tế, không ngờ lại chuyên nghiệp đến vậy.
Tô Hân còn phối hợp tạo rất nhiều kiểu, lúc thì khí chất ngời ngời, khi thì dịu dàng, lúc lại đáng yêu.
"Tốt, động tác này của cô rất đẹp, đôi chân thật tuyệt.
" Đạo diễn nhìn hình ảnh trên máy ảnh mà tấm tắc khen ngợi.
Tuy là một anh chàng béo đeo kính nhưng khi nói ra những lời này lại không hề tỏ vẻ lấy lòng.
Đạo diễn bảo Tô Hân thay thêm mấy bộ đồ nữa, "Cứ mặc tạo hình sườn xám đó, bộ đó trông đẹp thật.
"
Tô Hân gật đầu tỏ ý đã hiểu, suy cho cùng người ta đã xem tạo hình này rồi mới tìm đến cô.
Thay đồ xong, Tô Hân lại một lần nữa thể hiện khả năng tạo dáng chụp ảnh của mình.
Đạo diễn và quay phim liên tục gật đầu, đều cảm thấy hôm nay quá thuận lợi nên có thể tan làm sớm.
Người phụ trách của nhà sản xuất bước vào, là một người đàn ông cao to, lực lưỡng, hơi đen.
"Đạo diễn, những tấm hình này không thể hiện được đặc điểm của sản phẩm bên tôi.
"
Việc quay phim tạm dừng, phim trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Này, ý anh là sao?" Giọng điệu của đạo diễn đã thay đổi.
Tên to con này đến kiếm chuyện sao?
Tiền quảng cáo của Tô Hân đã thấp, chi phí ekip của đạo diễn cũng chẳng cao hơn là bao, bây giờ đến đồng tiền ít ỏi này cũng tiếc rẻ rồi?
"Tôi chỉ nói sự thật.
" Người đàn ông to con cứng cổ, lôi từ trong túi ra một chiếc tất, dùng chìa khóa miết mạnh lên chiếc tất.
"Nhìn này đạo diễn, nhìn xem, tất nhà chúng tôi chất lượng rất tốt, tuyệt đối không bị xước, bị rách, không bao giờ khiến người mang nó phải xấu hổ vì vết rách vô tình.
" Gã miết mạnh chiếc tất, chiếc tất này đúng là rất chắc chắn.
Đạo diễn không thể nghe thêm nữa, "Vậy anh muốn chụp như nào? Anh xem có quảng cáo tất nào lại không phải chụp như tôi đang làm không? Chẳng lẽ lại lấy dao ra rạch?"
Tô Hân chăm chú nhìn chiếc tất, khi mặc vào không cảm thấy khác gì so với những chiếc tất khác nhưng rất mềm mại dễ chịu, ôm sát chân mà lại không hề chật.
"Bền chắc quả thực là một điểm cộng.
" Cô cầm lấy chiếc tất, "Con gái ai cũng không muốn mặc một chiếc tất dùng một lần, rách một lỗ là chuyện chúng tôi ngại nhất, tất của anh đúng là rất tốt.
"
Người đàn ông to con cuối cùng cũng tìm được người đồng cảm, "Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.
Đây chính là thành quả mà tôi đã dày công nghiên cứu phát triển đấy.
"
Tô Hân nhìn quả dứa trên bàn, bỗng nảy ra ý tưởng, "Đạo diễn, tôi có một ý tưởng hơi táo bạo, anh xem có được không?"
Vừa nói, cô vừa nhét quả dứa vào trong chiếc tất, dùng sức lắc mạnh, "Nhìn xem, chất lượng đáng tin cậy đến nhường nào.
"
Gai trên quả dứa chọc vào chiếc tất, chiếc tất vẫn bền bỉ, không hề bị rách hay xước một chút nào.
Anh chàng to con vỗ tay, "Hay quá! Chính là thế này! Tuyệt vời, đạo diễn!"
Cuối cùng cũng có thể dùng một bức ảnh để chứng minh chất lượng tất nhà mình tốt đến nhường nào!
Đạo diễn vẻ mặt ngơ ngác đồng ý với đề nghị này, đây là quảng cáo kỳ quặc nhất mà anh ta từng quay, tuy nhiên, vậy thì đã sao? Thời đại này, các ông chủ đều là thượng đế!
Tiểu Hồng chụp cho Tô Hân vài kiểu ảnh, đăng lên nhóm fan hâm mộ, "Mỹ nữ nhà mình lại trình làng rồi đây, la la la.
"