Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ vẫn là không thể nào làm bộ như không thấy được...!Lão đại lại có thể bị một nữ sinh quật té ngã xuống trên đất.
Chuyện này...
Viên Bắc ngược lại, lại không có xấu hổ giống bọn họ như vậy.
Anh đứng lên vỗ bụi trên người.
Cao Tiểu Bối đứng đối diện cùng với Viên Bắc, lúc này giống như có sấm sét nổ vang dội.
Hai người đồng thời ra tay gần như trong nháy mắt thì có thắng bại.
Cao Tiểu Bối buồn bực vỗ một cái ở trên mặt đất, cánh tay bị người ta bẻ gập ra phía sau lưng rồi, vòng eo bị đầu gối tì vào, @MeBau[email protected]@ "Lấy lớn ức hiếp nhỏ, anh có thấy xấu hổ hay không hả? Buông tôi ra!"
Các huấn luyện viên lúc này dường như mới lấy lại tinh thần, ào ào khuyên giải lão đại.
Một lần bị tập kích đánh lén như vậy cũng không có gì, không cần thiết phải tức giận với một nữ sinh như vậy.
Mọi người còn sống ở chỗ này để huấn luyện hai tháng, cũng không nên huyên náo đến mức để sau này không giao tiếp với nhau.
Nhưng rất rõ ràng Cao Tiểu Bối là người thù lâu nhớ dai.
Viên Bắc cho cô ăn một cái thiệt thòi như vậy, xem như cô đã triệt để nhớ kỹ anh.
Sắp hàng theo đội hình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn khi Viên Bắc đi qua trước người cô, Cao Tiểu Bối đều muốn đá anh một cước.
Thế nhưng mỗi lần như vậy Cao Tiểu Bối đều chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn xuống.
Chỉ có đến lúc huấn luyện đối kháng mới có thể quang minh chính đại khiêu chiến với anh, thế nhưng mà Cao Tiểu Bối lại bị trả lại sự tàn bạo lợi hại.
Cao Tiểu Bối phi thường mất hứng.
Cuộc sống của cô thật sự chưa từng bao giờ bị thất bại như vậy.
Đến ngay cả anh trai của cô bây giờ nhìn thấy cô cũng phải đi vòng qua, sợ bị cô đánh.
Không hiểu vì sao Cao Tiểu Bảo lại bị kéo vào:...
Chứng kiến việc Cao Tiểu Bối và Viên Bắc va chạm với nhau mạnh mẽ, lần này các sinh viên thật sự là sắp bị đổ máu.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mỗi ngày phải huấn luyện thêm không nói, không phải là lăn lộn ở trong vũng bùn, thì cũng là tại huấn luyện gánh nặng đi dã ngoại trên đường, lên núi xuống biển.
Thật sự đã coi như bọn họ gần như là bộ đội đặc chủng để huấn luyện.
Chờ đến khi đợt quân huấn kết thúc, một đám các chàng trai trẻ vui mừng gần như là sắp khóc.
Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy bầu trời lại xanh đến như vậy, không khí lại tươi mát như vậy, cuộc sống lại tốt đẹp như vậy.
Tằng Phỉ Phỉ cũng cảm khái: "Chúng ta đến nói lời từ biệt với huấn luyện viên đi! Tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng thật là mệt mỏi, nhưng mà khi phải đi thì vẫn cảm thấy cực kỳ luyến tiếc.
diendanlequydncm Nghe nói huấn luyện viên của bọn họ là ở trong bộ đội, lần sau phỏng chừng cũng không còn cơ hội được gặp mặt lại nhau nữa rồi."
Cao Tiểu Bối nhíu mày, nghĩ đến cái loại đầu gỗ kia rốt cục đã có thể đi rồi, trong lòng đã sớm đốt pháo hoa ăn mừng rồi.
Cô đánh cũng không đánh lại được anh, mỗi ngày lại còn phải nhìn thấy Viên Bắc cứ lắc lư ở ngay trước mắt như thế.
Không được, ngẫm lại đều chỉ thấy bực tức, Cao Tiểu Bối quay đầu.
Cô nhất định phải đi tìm ba ba lại học tiếp hai chiêu, nhất định phải đánh cho người kia ngã sấp mặt mới hả.
Đương nhiên là cô nàng Cao Tiểu Bối sẽ không đến chào từ biệt với Viên Bắc rồi! Thế nhưng mà hai người lại gặp mặt nhau rất nhanh.
Ứng Uyển Dung hàng năm đều phải bay ra nước ngoài để quay phim.
Vì thế, Ứng Uyển Dung thường thường ký gửi về cho mọi người ở nhà vài thứ.
Từ sau khi ba ba Cao Lãng của cô được điều đến kinh đô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cao Tiểu Bối sẽ đảm đương nhiệm vụ là người mang tin tức, mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó, để liên lạc tình cảm cùng với ba ba.
Quan trọng nhất là, Cao Tiểu Bối được làm quen với một đống các chú, tùy tiện có thể theo bọn họ học vài chiêu ở nơi đó.
Hy vọng đến khi gặp lại được Viên Bắc, cũng không phải không thể đánh cho anh đến mặt nở hoa?
Cao Lãng luôn luôn cực kỳ nghiêm túc, nhưng mà thấy đến con gái cưng của mình đến thì tâm tình cảm thấy thật là tốt.
Anh trả lời tất cả những câu hỏi của con gái hỏi mình, nói với con gái những vấn đề mũi nhọn, lại còn dạy cho Cao Tiểu Bối mấy chiêu thực dụng.
Lực lĩnh ngộ của Cao Tiểu Bối đương nhiên không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là cô mới đi ra khỏi ký túc xá đã nhìn thấy Viên Bắc đâm đầu đi tới.
Hai người đều thất thần trong chốc lát,.
nhất thời bầu không khí có chút quái dị.
Viên Bắc không nghĩ nhiều đến Cao Tiểu Bối như vậy.
Nhìn thấy cô xuất hiện ở tại nơi này, anh phỏng đoán cô hẳn là con gái của một đình quân nhân nào đó.
Dù sao lúc trước cô cũng đã ra tay khá nhanh và rất chuẩn xác.
"Xin chào!"
Cao Tiểu Bối sửng sốt, nhíu mày ngắm nghía Viên Bắc một cái, mím môi nói: " Xin chào."
Một làn gió lạnh hiu hiu thổi qua.
Nhất thời cả hai bên cùng yên tĩnh không nói năng gì.
Cao Tiểu Bối bất ngờ nói: "Đi đến võ trường luyện tập một chút chứ?"
Viên Bắc đối với cô nữ sinh Cao Tiểu Bối này, cũng có sự tán thưởng sự hiểu biết rất cao của cô.
Vì vậy khi nghe Cao Tiểu Bối nói như vậy, anh liền gật đầu rồi dẫn cô đến khu nhà luyện võ thuật được đặc biệt mở ở đây..
Hai người, một người mặc một thân quần áo thoải mái, một người mặc trang phục nguỵ trang.
Vì thế quần áo đều phải thay đổi lại một lần nữa.
Thay đổi quần áo xong, lại cùng nhau đứng ở bên trong.
Không đợi Viên Bắc nói rõ bắt đầu, Cao Tiểu Bối liền lao đến.
Ba cô vừa dạy dỗ chiêu số đủ số cống hiến đến trên người Viên Bắc.
Hai người có qua có lại, quần áo đều bị nới lỏng ra.
Cao Tiểu Bối còn chưa kịp cao hứng chế phục được, thì đã bị Viên Phi vặn ngược trở lại.
Nhìn thấy Viên Bắc từ trên cao nhìn xuống
.