Chương : Kết thúc
Editor: Mẹ Bầu
Lại đến một mùa xuân mới đã tới, theo đà phát triển cấp tốc của nền kinh tế, đa số mọi người đều đã có thể mua cho nhà mình một chiếc ti vi. Đương nhiên nhà họ Cao cũng mua một chiếc ti vi màu sắc rực rỡ, mỗi ngày cùng với các cháu ngoan xem ti vi.
“Xem kìa, đó là mẹ của con đó! Con gọi mẹ đi.” Trương Kim Hoa ôm thằng cháu nội trắng trẻo mập mạp chỉ chỉ lên tivi thượng trang phục có mặt Ứng Uyển Dung nói.
Cao Tiểu Bảo ngẩn người ra nhìn nhìn ti vi, miệng kêu lên: “Mẹ, mẹ.” Khuôn mặt trắng mũm mĩm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đôi tròng mắt quay tròn, nhìn dễ thương không thể tả được.
“A, cháu của bà thật thông minh! Tiểu Lãng, con xem Tiểu Bảo đã biết gọi rồi đây này.” Trương Kim Hoa cười không được khép miệng.
Cao Lãng xoay người thu dọn đồ chơi rơi tán loạn ở trên mặt đất, nhíu chặt mi lại, thở dài vẻ bất đắc dĩ, nói: “Mẹ, mẹ đừng có nuông chiều cháu quá, Tiểu Bối biết nói chuyện sớm hơn so với anh trai, lại không sao quản lý được?”
Đương sự Cao Tiểu Bối lúc này đang chơi đùa với mô hình nhà kho bằng gỗ, bên trong dãy hàng rào nhỏ, cách đó không xa, trong miệng còn phát ra tiếng ‘Ba ba ba’. Bộ dáng của cô bé đã mang dáng dấp xinh đẹp của Ứng Uyển Dung, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn giữa lông mày cũng có khí chất anh dũng của Cao Lãng.
So sánh với sự dũng mãnh của em gái, Cao Tiểu Bảo liền thật sự là một cục cưng ngoan ngoãn rồi. Đi đến nơi nào cũng phải tay cầm tay với bà ngoại, bà nội. Mẹ nói không thể làm cái này thì cậu bé sẽ không làm, vì thế làm cho Trương Kim Hoa yêu thương đến tận xương tủy rồi.
“Nói bừa nào, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất. Con trai biết nói chậm thì đã làm sao! Chẳng phải anh trước kia cũng biết nói chuyện chậm đấy thôi sao! Mẹ của anh cũng vẫn không ghét bỏ anh kia mà.” Cao Lão Hán vừa nghe thấy Cao Lãng nói đến thằng cháu nội ngoan của mình, lập tức từ trong phòng bếp đi ra nói.
Bởi vì tính chất công tác, cho nên trong một năm Ứng Uyển Dung phải có đến hơn nửa năm đều ở bên ngoài để quay phim. Non nửa thời gian còn lại của năm cô ở lại nhà cùng Cao Lãng và chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Thời gian khác chính là người già của hai nhà cùng nhau dẫn theo. ]on, Để cho thuận tiện, hai người hùn vốn lại với nhau, cùng mua một khu đại viện ở thị trấn. Ở bên trong đều được trang trí lại rất tinh xảo. Lần đầu tiên đi vào đại viện, mấy người Trương Kim Hoa bọn họ suýt nữa không dám đạp chân.
Trước kia Cao Lãng đã gọi ba mẹ của anh đi đến ở, nhưng bọn họ lại nêu ra một đống lý do, nói là không thích ứng. Thế nhưng mà từ khi hai bảo bối của nhà họ Cao được sinh ra, đến về sau này, bọn họ cũng liền ở lại.
Cao Nhu thi đỗ, đến kinh đô học đại học, bình thường đều ở nội trú, đến ngày nghỉ mới trở về nhà. Chủ nhật nếu có rảnh, cô sẽ trực tiếp đi đến chỗ ở của chị dâu để chơi đùa. Nếu so với anh trai của cô, Cao Nhu còn thường xuyên gặp Ứng Uyển Dung hơn. Cao Lãng miễn bàn có bao nhiêu bực tức rồi.
Cao Lãng không tranh luận vấn đề sinh con cùng với ba mẹ của anh. Tranh luận cũng không ra cái gì. Thời điểm ba mẹ anh lại một lần nữa thúc giục anh và Ứng Uyển Dung suy nghĩ đến việc sanh nhiều con, Cao Lãng liền nói thẳng thân thể mình bị thương, triệt để không thể sinh con được nữa, ngay cả việc nộp tiền phạt cũng đều không có cách nào rồi.
Trương Kim Hoa cùng Cao Lão Hán tiếc nuối một trận cũng thu hồi lại ý kiến của mình. Trong nhà cũng đã có cháu trai và cháu gái rồi, bọn họ cũng không có gì không biết đủ. Cho nên cực kỳ cưng chiều hai đứa nhỏ, nếu không phải Cao Lãng ở một bên nhắc nhở, đã sớm nuôi cháu đến sai lệch rồi.
“Ba, ba ba!” khuôn mặt mượt mà bụ bẫm của Cao Tiểu Bảo hướng về phía Cao Lãng kêu lên. Cu cậu còn vươn hai tay ra, muốn được ba ba ôm ôm.
Cái ôm của mẹ thơm thơm mềm mềm, cái ôm của ba ba thì trầm ổn có lực. Hơn nữa đã lâu lắm rồi không được gặp ba ba và mẹ, cả hai đứa nhỏ đều rất nhớ cha mẹ.
Cao Lãng buông đồ chơi, giữa lông mày thoáng qua một chút bất đắc dĩ. Chỉ có điều, đây là một sự phiền não ngọt ngào. Cao Lãng ôm con trai vào trong ngực đến ngồi ở trên ghế sofa xem Ứng Uyển Dung ở trên ti vi, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Đang lúc đi qua thảm đỏ để đi vào trong phòng ấm áp, một luồng gió lạnh thổi tới. Ứng Uyển Dung thấy phía sau lưng chợt lạnh, chớp chớp mắt mấy cái quay đầu lại một chút, liền nhìn thấy Emily cùng đi ở phía sau. thấy Ứng Uyển Dung quay đầu lại, Emily còn cười với cô.
Từ sau khi Ứng Uyển Dung trở lại nhậm chức, cô trực tiếp đón nhận bộ phim mới của đạo diễn Ron. Đây là bộ phim miêu tả thời kì chiến tranh đặc biệt trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 2. Ứng Uyển Dung là nữ diễn viên Trung Quốc duy nhất trong đó, có thể nói Ứng Uyển Dung giống là một chấm xanh trong vạn bụi hoa kia.
Không ai có thể ngờ rằng, bộ phim này lại có thể thu hoạch được các giải thưởng quan trọng nhất tại các liên hoan phim lớn, thậm chí còn tiến thẳng tới giải Oscar, giành nhiều hạng mục đề cử.
Năm nay cũng là một năm tích cóp của Ứng Uyển Dung. Từ khi cô quay trở lại thì trong giới truyền thông lại có nhiều ý kiến trái chiều, liên tục tung tin thất thiệt, người hâm mộ thì lạc quan đến mù quáng, một năm lắng đọng lại vì Ứng Uyển Dung bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.
Khi Ứng Uyển Dung đi vào hiện trường trao giải Oscar, thì ở trong nước cũng dấy lên một cơn bão có tên là Ứng Uyển Dung. Cho dù lúc này cô còn chưa giành được vòng nguyệt quế Ảnh hậu của giải Oscar, những lúc trước chứa ở trgh các Liên hoan phim, Ứng Uyển Dung cũng đã giành được tới tay mình giải thưởng Ảnh hậu rồi. Giờ đây, Ứng Uyển Dung đã trở thành nữ diễn viên hạng nhất và là thần tượng có quyền lực ở Trung Quốc, từ lâu cô đã trở thành một nữ diễn viên hạng nhất vô cùng xứng đáng..
Tại hiện trường trao giải Osca, hàng vạn người đang chăm chú theo dõi. Vưu Lương Tài từ đầu tới đuôi đều đứng ở sau lưng Ứng Uyển Dung. Có thể chứng kiến nhiều danh hiệu của cô, so với người khác Vưu Lương Tài lại càng hiểu biết rõ ràng, càng nhiều hơn, cũng càng hiểu rõ những gì mà Ứng Uyển Dung đã phải trả giá.
Chạy đi chạy lại ở giữa gia đình và sự nghiệp, duy trì được một trạng thái thăng bằng như vậy, đây là một thử thách mà không phải là ai cũng có thể làm được. Nếu có thể, Vưu Lương Tài hy vọng có thể sớm hơn một chút, cũng chịu tội ít hơn một chút.
Từng bước một, Ứng Uyển Dung một thân mặc chiếc váy hồng, ở trong đêm nay hoàn toàn xứng đáng là một nữ vương. Khoảng cách Ứng Uyển Dung đi đến chỗ ngồi thần thánh kia, bất quá cũng chỉ là một bước ngắn.
Lúc người dẫn chương trình ở trên sân khấu nói chuyện, Ứng Uyển Dung hơi có chút xuất thần. Cô nghĩ tới đoạn đường mình đã đi trong một năm qua, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên.
Emily ở bên cạnh Ứng Uyển Dung, cũng được lọt vào danh sách đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất, ở một bộ phim khác. Tối ngày hôm nay, hai người các cô chính là đối thủ, nhưng vẫn là bạn bè của nhau.
“Có phải em thấy khẩn trương hay không? Không có việc gì, em vẫn còn trẻ! Chị tin tưởng rằng, về sau giải Oscar sẽ là khách quen của em thôi.” Emily nói vẻ hài hước. Đôi con ngươi xanh biếc khẽ chớp chớp, mái tóc vàng chói mắt cũng được bới cao lên.
So với Ứng Uyển Dung mặc bộ lễ phục màu hồng chói mắt, Emily mặc bộ lễ phục bảo thủ màu đen, khí chất càng lộ rõ vẻ ung dung tự tại.
“Vâng, em biết rồi.” Ứng Uyển Dung nói vẻ khẳng định. So với sự kín đáo của người Hoa, kiểu nói thẳng như thế này càng làm cho Emily tán thưởng Ứng Uyển Dung.