Chương : Quảng cáo
Editor: Mẹ Bầu
Nhiếp ảnh gia Richard có bộ râu nam tính, mái tóc nâu chải gọn gàng sau đầu. Khi thấy có người tới gần, Nhiếp ảnh gia Richard mới ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền nhìn thấy người mẫu của mình.
Richard sờ sờ lên râu trên cằm, nhếch môi nở nụ cười. Tay trái cầm máy ảnh, tay phải đưa ra ngoài, “Richard. Cô chính là Uyển Dung phải không? Cô xinh đẹp hơn vài phần so với trong tưởng tượng của tôi.”
Ứng Uyển Dung mỉm cười. Vưu Lương Tài ở bên cạnh cô sắc mặt có chút đen lại. Thằng nhóc này, ở ngay trước mặt người đại diện anh đây mà cũng dám đùa giỡn Uyển Dung của nhà anh hay sao? @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhìn xem, con người này quần áo cũng không đứng đắn, cúc áo cũng không được cài lại cho ngay ngắn, thời điểm làm việc cũng không thấy nghiêm túc một chút nào.
Nếu Richard biết được Vưu Lương Tài đứng ở bên cạnh lại dám xúc phạm đến gu thời trang của anh ta như vậy, chắc đã sớm đánh cho mặt của Vưu Lương Tài đến nở hoa. Trang phục của Richard anh đây là loại trang phục tràn ngập sự hấp dẫn đó, có được không
“Ứng Uyển Dung, thật hân hạnh được gặp anh. Xem ra hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác một ngày rồi.” di@en*dyan(lee^), Ứng Uyển Dung cũng đưa tay ra nắm lấy tay của Richard, đôi mắt cong lên con hơi cười cười, nói đáp lại.
Ánh mắt của Richard cứ nhìn chằm chằm như vậy vào Ứng Uyển Dung. Trong đầu anh ta thoáng qua không ít tổ hợp ánh sáng bối cảnh, cũng quên luôn việc phải buông tay ra Ứng Uyển Dung. Vẫn là Vưu Lương Tài dùng sức ho khụ khụ lên một tiếng, lúc này Richard mới ngượng ngùng thả tay ra.
“Tật xin lỗi, dღđ☆L☆qღđ vừa mới rồi tôi đang mải suy nghĩ xem cô thích hợp với kiểu quần áo như thế nào. Bất quá từ khi nhìn thấy cô về sau, tôi cũng đã có một ý định rồi.”
Ứng Uyển Dung tò mò nhìn anh. Richard lập tức chậm rãi nói, tuy rằng khoảng cách giữa hai người cũng vào khoảng độ nửa mét, nhưng Vưu Lương Tài vẫn là nhướng mày nhíu mi.
“Vậy thì cứ chiếu theo lời của anh đã nói mà thực hiện thôi! Dù sao tôi đây cũng là người ngoài nghề, có thể mau chóng kết thúc công việc để nằm nghỉ ngơi, thì tôi đây mới thật sự thấy hài lòng.” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ứng Uyển Dung nói như tự giễu.
Richard nhìn qua cái bụng của Ứng Uyển Dung, gật đầu nói: “Tôi sẽ làm việc rất nhanh thôi! Cô trước cứ ngồi nghỉ ngơi một lát, chờ trợ lý mang quần áo tới đây, cô sẽ đi thử xem sao.”
Ứng Uyển Dung nói lời cảm ơn đối với Richard. Quyền lực của phụ nữ có thai cô thật sự không nên phí phạm. Ứng Uyển Dung vừa mới ngồi xuống, lập tức có nhân viên công tác mang đến cho cô một ly nước ấm. Vưu Lương Tài vẫn giống như một cây cột đứng ở một bên Ứng Uyển Dung. Dù sao vừa rồi Richard cũng chưa chào hỏi gì với anh!
Anh rốt cuộc là nên cùng ngồi xuống với Ứng Uyển Dung hay là bản thân mình vẫn cứ đứng ở một bên đây?
“Vị tiên sinh này, anh có thể đứng sang bên cạnh được không? Anh đứng như vậy đã làm ngăn trở ánh sáng rồi.”
Ứng Uyển Dung thổi phù một tiếng. Vưu Lương Tài đen mặt bản thân đứng lùi lại, âm thầm cắn răng, có lẽ đây chính là CX muốn ra oai phủ đầu chăng? Bằng không anh là một người trưởng thành, sống sờ sờ như vậy, lại còn là người đại diện của Ứng Uyển Dung, có phải là người trong suốt đâu kia chứ !
Trợ lý của Richard động tác rất nhanh, cũng là bởi vì đã có một chút hiểu biết về số liệu đối với Ứng Uyển Dung, liền cầm mấy bộ quần áo ra, đưa cho Ứng Uyển Dung mặc thử xem.
Bộ thứ nhất mặc xong, đi ra ngoài. Richard liền tiến đến vây quanh Ứng Uyển Dung dạo qua một vòng. Chiếc váy dài màu đỏ rực ngăn cản chỗ bụng nhô ra. Từ khóe mắt đuôi lông mày của Ứng Uyển Dung tràn ra biểu cảm lười nhác.
Richard dám cam đoan rằng, chỉ cần loại son môi này một khi xuất hiện, hàng tuyệt đối sẽ bán hết ngay. Ngẫm lại chỉ còn lại cái đồng hồ kia. . .
Vưu Lương Tài luôn luôn khoang tay trên ngực đứng ở một bên. Nhìn thấy Ứng Uyển Dung lại đi thay đổi một bộ quần áo khác đi ra, còn Richard ngay cả một hành động hay một câu nói cũng không nói, như đang suy đoán. Thế này là vừa lòng, hay là không vừa lòng đây? Tốt xấu gì thì cũng phải nói một câu đi chứ?
“Có thể, cứ như vậy chụp, chúng ta chụp đồng hồ đeo tay trước nhé. Thợ trang điểm đâu rồi, giúp chúng tôi trang điểm, chuẩn bị cho cô Uyển Dung thật tốt nhé.” Richard vẫy tay vừa gọi, thợ trang điểm liền chạy đến dẫn Ứng Uyển Dung đi sang một bên rồi chuẩn bị.
Vưu Lương Tài đi tới gần để xem, Richard nhìn kỳ quái một cái vẻ kỳ quái, nhưng lại không nói gì thêm. Nhóm trợ lý đã kéo chiếc màn vải màu xanh lục lên.
“Thế này là còn phải tổng hợp làm hậu kỳ nữa sao?” Vưu Lương Tài không chuyện nói nhảm hỏi.
Richard sắc mặt nhàn nhạt, gật gật đầu không nói gì. Vưu Lương Tài trợn trừng mắt, không thể không thừa nhận, mỹ nhân đúng là có đặc quyền. Còn Vưu Lương Tài anh, một hán tử, một kẻ thô lỗ thì ngay đến cả một ánh mắt nhìn cũng đều không có.
Ứng Uyển Dung gần đây ăn ngon uống tốt rồi, ở trong doanh cũng không cần thiết phải hoá trang. Nhan sắc của Ứng Uyển Dung sau khi hoá trang thì cũng không có sự khác nhau gì lớn. Thợ trang điểm chỉ cần ở một bên phớt qua làn da của cô vài lần, chỉnh sửa đơn giản hình dạng của hàng lông mày liền thả người ta đi ra.
Đồng hồ tập trung vào sự thông minh và sang trọng. Richard nói chuyện với Ứng Uyển Dung một chút về cảm giác mà mình muốn chụp. Ứng Uyển Dung liền giơ tay làm một tư thế tỏ ý mình đã hiểu rõ rồi.
Chụp quảng cáo và đóng phim, đối với Ứng Uyển Dung mà nói cũng không có gì là khác nhau lắm. Cả hai cũng đều phải cần kỹ thuật diễn, chỉ có chỗ khác nhau là, việc diễn xuất khi đóng phim thì sẽ khó hơn một chút. Dù sao biểu tình cảm xúc ở trên màn ảnh lớn này, nếu như có một chút biểu hiện nào không tốt, dù là rất nhỏ thôi, cũng thật dễ dàng liền bị người ta phát hiện.
Richard đặt ra cho Ứng Uyển Dung chính là hai loại hình biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Một là sự thanh lịch và trí tuệ của người đẹp trí thức, một là sự mê hoặc của thời trang và sự quyến rũ.
Quảng cáo này một trước một sau, lần lượt sẽ thực hiện truyền phát quảng cáo trên ti vi theo từng thời gian khác nhau. Lần này CX đã chuẩn bị đủ mọi cách để chiếm lấy trước thị trường. CX lựa chọn Ứng Uyển Dung cũng chính là vì coi trọng cô là người có tiếng tăm ở trong nước.
Tuy rằng Ứng Uyển Dung đã nói là sẽ tránh bóng một năm. Thế nhưng mà cô lại có tên trong danh sách đề cử của giải thưởng Sư tử vàng. Một năm sau cũng không đến mức giống như người đi trà lạnh. Hơn nữa, tổng giám là một người nghiêm cẩn, đã nghiên cứu về con đường thành danh của Ứng Uyển Dung rồi. Ông ta không khó phát hiện ra, con đường mà Ứng Uyển Dung đã đi cũng không phải thần tượng, mà là một diễn viên rất có thực lực.
Đi ra khỏi tổng bộ CX, Vưu Lương Tài lộ ra nhất nụ cười tươi tắn nói: “Được rồi, lúc này tôi đã tin tưởng em rồi, cho dù em có ở trong nhà nghỉ ngơi, thì công lực của em trong năm đó cũng không giảm đi.”
Ứng Uyển Dung lườm Vưu Lương Tài trắng mắt. Cô mới nghỉ ngơi có hai tháng thôi đấy, nơi nào mà lạicoi như một năm rồi chứ?
“Đi về thôi! Mệt mỏi suốt một ngày rồi, em còn phải trở về để báo cáo với Cao Lãng một chút. Nếu nói cho anh ấy biết là anh đã để cho em phải làm việc suốt cả một ngày. . .” Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm nhắc nhở, đừng quên lao động và kết hợp với vui chơi là người nào đã đáp ứng.
Vưu Lương Tài vẻ mặt nghĩ ngợi như đang khóc nghĩ đến. Chuyện này rốt cuộc là ai làm hại ai đây! Nghệ sĩ dưới tay mình mỗi ngày khi nghỉ ngơi đều nghĩ đến đức lang quân với đứa nhỏ đầu giường lò sưởi (ý nói thời gian nghỉ ngơi đều chỉ nghĩ đến người nhà của mình), anh có thể dễ dàng lắm hay sao chứ? Chẳng lẽ không phải là vì Ứng Uyển Dung có thái độ nghiêm túc khi làm việc, không đồng ý nghỉ ngơi, cho nên mới phải chụp một ngày à?
Kết quả mọi trách nhiệm đều là do Vưu Lương Tài anh phải gánh vác!