Mặt trời giữa trưa nóng rát, thiêu đốt mặt đất màu tro, cũng thiêu cháy lòng người.
Vạn khoảnh sơn hà trong lòng Thái hậu bị mặt trời chiếu rọi đến nóng lên, nước mắt ở khóe mi còn chưa khô đi đã hóa thành một tầng hơi nước mỏng manh, che đậy hai mắt, ai bảo nàng đến bây giờ mới nhìn thấy rõ tấm lòng của Yên Liễu chứ.
"Liễu tần đâu?" Yên Hà cung rộng như vậy mà cung nữ còn tìm không được mấy người, thật vất vả mới tìm được vài người, nhưng sắc mặt đã vàng như nến, trong tay còn cầm theo hộp đồ ăn toát ra mùi vị hôi chua.
"Bẩm Thái Hậu nương nương, Liễu tần nương nương đang ở chính điện, mới vừa tiếp nhận thánh chỉ"
Ngũ lôi oanh đỉnh ().
() Năm tia chớp cùng đánh vào đầu.
"Thánh chỉ......!Yên nhi ——" Thái Hậu bỏ nô tỳ sang một bên, không còn chú ý đến uy nghi mà chạy vào Yên Hà Cung.
Tay nàng đỡ lên khung cửa lớn, một lớp bụi tro làm ô uế bàn tay ngọc ngà luôn được nàng giữ gìn kỹ lưỡng.
Giữa đại điện có một người ngồi quỳ ở đó.
Tóc nàng chuyển sang một màu vàng xám cực kỳ yếu ớt, khô xơ đến búi tóc lên đều không được, giống như cây chổi kéo lê dưới đất.
Y phục của nàng cũ nát đến nhìn không ra nhan sắc vốn có, vết máu rải rác trên mặt đã khô cạn từ lâu.
Mà chói mắt nhất lại là ly rượu rỗng tuếch ngã lăn bên cạnh nàng.
"Không, không......" Thái Hậu gần như là nghiêng ngả lảo đảo mà vọt tới bên cạnh Liễu tần, "Sao muội lại ngốc như vậy, Yên nhi......"
Liễu tần ngẩng gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của mình lên, trong khoảng thời gian này vì bị tra tấn trong phòng giam mà ngũ quan của nàng đều thay đổi, mấy sợi tóc bạc trên trán phá lệ chói mắt, thoạt nhìn tựa như bà lão già yếu sắp qua đời.
Yên Liễu nhìn Thái hậu mỉm cười, ánh mắt sáng sủa mà ấm áp.
Nàng đã sớm biết tiểu thư là nữ nhân thông minh nhất trên đời, nguyện vọng của nàng cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Thật tốt, cuối cùng đã có thể không cần đối mặt với Hoàng đế ngu ngốc bạo ngược nữa, cuối cùng đã có thể không cần ngụy trang thành dáng vẻ lạnh lùng nữa, cuối cùng đã có thể trở lại bên cạnh tiểu thư, im lặng cùng nàng trò chuyện mỗi ngày rồi...
Cổ họng nàng tê rầng lên, một ngụm lớn máu tươi không được khống chế mà phun ra.
Vốn dĩ Liễu tần đã vô cùng suy yếu nay chống đỡ không nổi nữa, lung lay sắp ngã.
Viền mắt Thái hậu đỏ bừng, ôm chặt lấy Liễu tần.
"Vì sao không nói sớm cho ta biết, vì sao lại phải uống rượu độc này..."
Cảm giác đau của Liễu tần từ lâu đã chết lặng, cho dù lục phủ ngũ tạng đau đớn như đao cắt thì sắc mặt của nàng khi nhìn Thái hậu vẫn không hề thay đổi.
Nhiều năm trôi qua chưa từng nhìn tiểu thư, hai người bọn họ đều già rồi.
"Tiểu thư" Gần như Liễu tần đã nói không nên lời, dùng hơi thở mà gọi Thái hậu.
Nàng giơ bàn tay ướt đẫm máu tươi lên, muốn tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này cảm nhận nhiệt độ của tiểu thư một chút.
Thái hậu cơ hồ nghẹn ngào, nhẹ nhàng nâng bàn tay thon gầy khô xác của Yên Liễu áp lên mặt của mình.
Mùi máu tươi từ trên mặt truyền vào chóp mũi, gõ thật mạnh vào trái tim Thái hậu.
Hai chân nàng lập tức mềm nhũn.
"Thật ra muội vẫn luôn giúp ta, đúng không?" Khi Thái hậu nói chuyện thì thở ra từng hơi nặng nề, nghẹn ngào đến không nói rõ lời.
Yên Liễu đã có thể cảm nhận được sinh mệnh như nước trong thùng gỗ, ào ào chảy khô.
Thân thể của nàng càng ngày càng nhẹ đi, ngay cả cái gật đầu cũng choáng đầu hoa mắt, khó khăn không gì sánh bằng.
"Nô tỳ vô năng, không cách nào đi cùng tiểu thư nữa rồi..."
"Đừng, đừng nói..."
Trên gương mặt ảm đạm của Yên Liễu đột nhiên đỏ hồng lên vài phần, rồi lại nhanh chóng tối sầm xuống.
Mỗi một hơi thở gấp của nàng khiến cho đau đớn trong thân thể tăng lên.
Nàng căng cứng lưng lại, cố gắng mở to hai mắt ra, muốn nhìn Thái hậu thật kỹ lần cuối cùng, nhìn thật kỹ tiểu thư của nàng.
Tiểu thư của nàng bây giờ là Thái hậu Yến quốc rồi.
Yên Liễu chết cũng không hối tiếc.
Sương mù trước mắt Thái hậu càng tích tụ nhiều hơn, nàng cố gắng chớp mắt, cúi đầu cùng Yên Liễu bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Yên Liễu màu xám, tựa như màu nước của sông.
Thân thể của nàng cứng lại từng chút từng chút một, đôi mắt cũng như nước sông bị rút đi, cuối cùng cũng không biểu hiện ra được ánh sáng rực rỡ nữa.
"Không..." Thái hậu cắn chặt răn nức nở một tiếng, nàng nhắm hai mắt lại, tựa sát mặt mình vào mặt Yên Liễu.
Xung quanh một mảnh lạnh lẽo.
Những giọt nước mắt cay đắng trượt xuống khỏi hai mắt Thái hậu, làm ướt lên lông mi Yên Liễu.
Lông mi nàng vẫn mảnh và dày như trước, tựa như một cây quạt nhỏ, lúc cười rộ lên thì cong lại như vầng trăng khuyết.
"Cắt!" Đạo diễn Ngụy tháo mắt kính xuống, xoa xoa viền mắt có chút đỏ của mình.
Ông cảm giác giữa Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi như tràn đây năng lực từ trường, mỗi một cảnh quay chung với nhau đều sinh ra cộng hưởng, ánh mắt tình cảm đều phối hợp vừa đúng.
Không chỉ có đạo diễn Ngụy bị cảnh quay này đả kích mà ánh mắt của những nhân viên công tác xung quanh vẫn dừng lại trên người Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi.
Có vài người giống như thật sự đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, ngượng ngùng mà xoa xoa nước mắt ở khóe mi.
Kiều Xảo đứng lên, nàng biết mình đóng máy rồi.
Tuy là đạo diễn Ngụy giơ ngón tay cái lên với nàng nhưng mà trong lòng nàng vẫn tràn ngập luyến tiếc.
Phải nói tạm biệt với Tạ Nguyên Nghi rồi.
Đột nhiên Kiều Xảo có chút mê man.
Nàng không biết tiếp theo mình phải đi con đường nào, nàng không biết khi nào mới có thể nhận được vai diễn tiếp, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp được Tạ Nguyên Nghi bên ngoài.
Tạ Nguyên Nghi cũng có chút cảm khái, trong cảnh quay này diễn xuất của Kiều Xạo một lần nữa khiến cô kinh diêm.
Vừa rồi khi diễn thì ánh mắt, hơi thở và tình cảm khi nói chuyện của Kiều Xảo rõ ràng đã động đến cô.
Khi Yên Liễu chết đi, một khắc Kiều Xảo nhắm mắt lại, Tạ Nguyên Nghi đã thật sự cảm nhận được tuyệt vọng mất đi.
Lúc đó nàng không phải Tạ Nguyên Nghi, cũng không phải là Thái hậu chí tôn nữa, mà là người mất đi tất cả, trở thành người buồn cười nhất, cô độc nhất trên đời này.
Tạ Nguyên Nghi lau nước mắt đi, xoay người cho Kiều Xảo một cái ôm.
"Em rất tuyệt, cố gắng lên!"
Thanh âm của Tạ Nguyên Nghi truyền vào trong tai Kiều Xảo giống như từng viên kẹo chạy lung tung trong tai, rồi lại ngọt ngào trong lòng.
"Tiền bối, em, sau này em còn có thể gặp lại chị không?" Kiều Xảo vì cảnh quay mà trên người có hơi lộn xộn, vừa rồi khóc như vậy, trên mặt lốm đốm, chỉ còn lại đôi mắt kia là chiếu sáng rạng rỡ.
Thoạt nhìn tựa như tiểu hoa miêu xin ăn.
Tạ Nguyên Nghi đầu tiên là thấy sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói: "Đương nhiên rồi, nhất định có thể gặp lại"
Trong lòng Kiều Xảo thật ra biết diễn viên nhỏ nhoi tuyến mười tám như nàng mà muốn gặp Tạ Nguyên Nghi khó như thế nào, Tạ Nguyên Nghi nói như vậy chắc là xuất phát từ lễ phép mà thôi.
Nhưng mà có thể nghe được câu trả lời như thế, trong lòng Kiều Xảo vẫn rất hài lòng.
Kiều Xảo thu dọn xong, nói lời tạm biệt với các nhân viên công tác xong thì chuẩn bị đi về.
Ở trường quay bận rộn căng thẳng, nàng còn chưa nói lời tạm biệt đàng hoàng với Tạ Nguyên Nghi thì thấy Tạ Nguyên Nghi tiến hành quay cảnh tiếp theo rồi.
Kiều Xảo không thể làm gì khác hơn là lấy hộp bánh quy đã làm hồi sáng từ trong túi xách ra đưa cho Trương Hải Phong, nhờ hắn chuyển cho Tạ Nguyên Nghi.
Bên ngoài trường quay truyền tới mộ trận náo loạn, động tĩnh còn rất lớn.
Kiều Xảo nhìn về bên kia một chút, hôm nay fan đứng bên ngoài trường quay dường như có chút kích động.
Nàng thở nhẹ một hơi, có chút luyến tiếc quay đầu lại nhìn Tạ Nguyên Nghi một chút, đội nón lên chuẩn bị rời khỏi trường quay.
"Kiều Xảo đồ tiện nhân này!" Từ trong nhóm fan đứng bên ngoài trường quay có một người lao ra, thừa dịp Kiều Xảo sắp đi đến cửa, xung quanh không có bảo vệ thì đánh nàng ngã xuống đất, sau đó thì quyền đấm cước đá lên người Kiều Xảo.
Kiều Xảo nặng nề ngã xuống đất, tiếng gầm trên sàn và tiếng hét của người đánh nàng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn thể nhân viên.
"Người đó là ai vậy, mau ngăn cô ta lại!"
"Mau đi cứu Kiều Xảo!".