“Con cũng biết đường tìm bạn gái cơ đấy, ba còn tưởng con sẽ bị ế tới già.”
Tô San cảm thấy hơi xấu hổ nhìn qua Tạ Duyên ngồi bên cạnh. Tạ Duyên thì vẫn duy trì vẻ mặt như cũ, giọng nói thản nhiên vang lên:
“Muốn có được thứ tốt thì phải biết kiên nhẫn chờ đợi.”
Tô San: “……”
Cô đỏ mặt hóa đá ngồi ở một góc trên sô pha. Âm thanh kinh kịch vẫn từ TV vang lên, mẹ Tô nhìn Tạ Duyên với vẻ mặt rất kinh ngạc, không ngờ rằng mới có mấy tháng không gặp, con trai của mình còn biết nói mấy lời buồn nôn như thế này nữa.
Tạ Thuyên cũng mang theo ánh mắt khác thường nhìn con trai, sau đó lại quay sang nhìn Tô San cười cười nói:
“Gần đây Tiểu Tô đang đóng phim của đạo diễn Lê phải không?”
“Dạ thưa bác, đúng vậy.”
Tô San khẽ gật đầu trả lời.
Tạ Thuyên ở ngoài đời trông già hơn một chút so với mấy tấm hình trên mạng, mái tóc hoa tiêu, trán cũng đã đầy nếp nhăn. Lúc bước vào nhà khi ông ấy nhìn Tạ Duyên thì phong thái rất giống với đạo diễn đang ở trường quay, vừa nghiêm túc, vừa khí thế khiến người khác kính sợ. Tuy nhiên đến lúc đứng lên nói chuyện với cô thì lại rất hòa ái dễ gần.
“Không tồi, nếu cháu có thể được ông ấy chọn thì có thể nói rằng thực lực của bản thân cháu chắc chắn cũng không tồi.”
Tạ Thuyên cười cười, bưng tách trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó lại chậm rãi nói:
“Có điều, khi bác xem những cảnh của cháu đóng, thì có đôi khi mang theo sự cố ý diễn quá nhiều, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của cháu.”
Nghe vậy, mẹ Tạ ngồi bên cạnh không nhịn được trừng mắt nhìn ông ấy:
“Làm gì có ai lại nói như vậy chứ, ông cho rằng bây giờ đang đóng phim hả?”
“Không sao đâu ạ, có thể có được cơ hội nghe ý kiến góp ý của bác trai, đây là điều mà cháu mong còn không được.”
Tô San vội vàng nói.
Hiếm lắm mới có một đạo diễn kinh nghiệm lâu năm chỉ dạy cho cô, đây chính là một cơ hội hiếm có khó tìm, đương nhiên là Tô San sẽ không từ chối.
Nghe vậy, Tạ Thuyên cũng liếc mắt nhìn qua mẹ Tạ:
“Bà thì biết nghệ thuật là cái gì đâu.”
Mẹ Tạ hừ lạnh một tiếng:
“Tôi không hiểu, phải rồi, chỉ có ông là lợi hại!”
Nói xong mẹ Tạ lập tức đứng dậy đi ra vườn tưới hoa, còn Tô San thì cảm thấy dở khóc dở cười. Đúng là những người làm nghệ thuật lâu năm thì luôn luôn có một sự cố chấp nhất định đối với một số khía cạnh mà mình thích.
Thấy bà ấy đi khỏi, Tạ Thuyên đột nhiên cầm lấy remote, chuyển sang kênh của đài Tương Nam, lúc này cũng đang phát lại phim của cô và Giang Dần. Trong TV đang chiếu tới cảnh cô bị người ta đuổi giết, hiện đã chạy tới bờ vực sâu thăm thẳm trên núi. Phần bờ vực thẳm này không có thật mà được tạo ra nhờ hiệu ứng, cho nên khi đóng cảnh này Tô San phải dựa vào sự tưởng tượng của bản thân mới có thể đóng được.
“Theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, đoạn này cháu đóng cũng không có sơ hở gì, trong mắt khán giả sẽ chỉ cảm nhận được rằng diễn xuất của cháu rất tốt, nhưng nếu nghiên cứu sâu hơn mà nói, cách diễn của cháu vẫn chỉ nằm trong phạm vi là đang đóng phim.”
Tạ Thuyên vừa nói vừa chuyển sang kênh phim điện ảnh, hiện giờ trong TV đang chiếu tới một bộ phim điện ảnh nước ngoài. Diễn viên đóng vai nữ chính của phim này đã từng đạt giải Oscar, bộ phim này cũng là bộ phim nổi tiếng trên toàn thế giới.
“Cháu xem đoạn này, cháu cảm thấy sự khác biệt là ở chỗ nào?”
Tạ Thuyên mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Thấy ông ấy khi nói chuyện về việc đóng phim thì sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, Tô San cũng chăm chú xem đoạn phim đang chiếu trên TV. Đây là đoạn nhân vật nam chính bị thương, nhưng nữ chính lại không thể tới cứu anh ta, nữ chính khóc vô cùng cảm động. Tô San suy nghĩ, nếu là cô đóng cảnh này, thì phản ứng đầu tiên của cô sẽ là cô gắng khóc mãnh liệt hơn một chút nữa. Có điều suy nghĩ đến câu hỏi của Tạ Thuyên, cô đột nhiên mới nhận ra mình phạm phải một sai lầm, từ trước đến giờ, khi đóng phim cô vẫn luôn dùng đầu để suy nghĩ mình phải diễn như thế nào, nhưng cô lại không hòa mình vào hoàn cảnh của nhân vật để nhìn trên một góc độ hiện thực hơn. Nếu cô đóng vai này thì cô sẽ khóc thật đau lòng, nhưng thực tế thì nữ chính lại không khóc quá mức đau lòng, cô ấy chỉ che miệng cố gắng không để mình lên tiếng gọi tên nam chính, trong hốc mắt thì đã đầy nước mắt. Mặc dù cô ấy khóc trông không quá đau lòng, nhưng nhìn tổng thể thì việc cô ấy khóc như vậy càng khiến cho không khí có vẻ bi thương hơn.
“Nhưng nếu quá nhập vai thì sau đó sẽ rất khó có thể thoát ra khỏi vai diễn.”
Vẻ mặt của Tô San cũng rất nghiêm túc, hiện giờ khi nói tới việc đóng phim thì quan hệ của cô và ông ấy chỉ đơn giản là tiền bối và hậu bối.
Cả trong nước hay nước ngoài đều có rất nhiều bộ phim điện ảnh kinh điển. Nhưng mỗi một bộ phim kinh điển đều là kết quả của sự trả giá vô cùng lớn mà mọi người không thể tưởng tượng được. Cứ suốt ngày đóng phim, đến lúc bản thân diễn viên đã hoàn toàn nhập vai thì để thoát khỏi nó không phải là điều dễ dàng.
Có rất nhiều diễn viên hài rất kinh điển rất nổi tiếng, thì thực tế họ lại mắc bệnh trầm cảm. Trong giới giải trí cũng từng có một diễn viên chỉ nhờ đóng một bộ phim mà thành danh, chỉ đóng một bộ phim này nhưng anh ta lại lấy được danh hiệu Ảnh đế của cả ba giải thưởng. Có điều do anh ta nhập vai quá sâu, nên trong cuộc sống bình thường anh ta cũng cứ suốt ngày lầm lũi, sau đó phải trị liệu tâm lý rất lâu mới khỏi, hiện giờ cũng đã lui về hậu đài rồi. Những người có tố chất tâm lý tốt thì sẽ biết làm như thế nào để điều chỉnh trạng thái của bản thân cho phù hợp, còn nếu người nào có tố chất tâm lý không tốt lắm thì nếu nhập vai quá sâu sẽ dẫn đến sự tổn thương rất lớn về mặt tâm lý.
Giống như bộ phim thời dân quốc mà Tô San hiện đang đóng, mỗi lần đóng phim thì cô đều nhớ tới đời trước của mình, sau đó cảm xúc bắt đầu dâng trào lên, những lúc như vậy cô cảm thấy mình cũng giống như nhân vật nữ thứ trong phim, rất muốn hút thuốc. Có điều mỗi lần như vậy thì cô chỉ một mình ngồi một chỗ để điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc của bản thân, thực sự loại cảm giác đó không dễ chịu chút nào. Có một câu nói rất đúng, nếu bản thân mình mà cứ sắm vai thành cuộc đời của người khác quá nhiều, sẽ có một ngày bản thân mình cũng không rõ mình là ai nữa.
“Muốn đạt được một chiếc cúp, thì phải có tố chất tâm lý đủ mạnh mẽ để gánh được chiếc cúp đó. Có điều như cháu hiện giờ đã rất tốt rồi, nhưng người tầm tuổi như cháu bây giờ rất ít người có được cái nhìn sâu sắc như vậy.”
Nói xong, Tạ Thuyên lại đưa tay đẩy đẩy chiếc kính lão trên sống mũi:
“Nhưng đây cũng chỉ là do bệnh nghề nghiệp của bác, hiện giờ cũng không quay phim gì được nữa, nhưng có điều đến lúc đám cưới của hai đứa thì bác vẫn hoàn toàn dư sức quay phim phóng sự.”
Nghe vậy, Tô San lập tức ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ ửng.
Những người khác thì không biết da mặt của cô rất mỏng nhưng Tạ Duyên thì biết, còn cố ý nhích lại gần, tay vòng qua ôm lấy vai của cô, nhẹ giọng nói:
“Em đừng để ý tới ông ấy, tụi mình sẽ thuê người khác tới quay.”
Hắn vừa nói xong, Tô San không khỏi trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy Tạ Duyên hoàn toàn không phải là con ruột của đạo diễn Tạ mà.
Nhìn thấy hai người cứ anh anh em em, quấn quít lấy nhau, Tạ Thuyên rất vui mừng đứng dậy đi vào phòng đọc sách. Ông cảm thấy con trai của mình chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là lấy được vợ rồi.
Nhìn thấy ông ấy rời khỏi, Tô San còn đang định nói gì đó, thì Tạ Duyên bên cạnh đột nhiên siết chặt lấy vai cô, nghiêm túc nói:
“Em đừng nghe ông ấy nói bừa, chuyện đóng phim có thể là chuyện mà em yêu thích nhất, nhưng không thể coi nó là tất cả.”
Hai người nhìn vào mắt nhau, đột nhiên Tô San cảm thấy những lời này của Tạ Duyên rất có thâm ý. Có điều cô cũng không suy nghĩ nhiều, qua loa gật đầu. Cô đương nhiên sẽ không dồn hết tâm trí của cô vào việc đóng phim, dù sao cô còn rất nhiều việc khác mà cô muốn làm trong đời.
Tạ Duyên bước chân vào giới giải trí có lẽ cũng do một phần ảnh hưởng từ ba của hắn. Có điều hắn cũng không đi theo ba mình đóng phim truyền hình mà lại lựa chọn đóng phim điện ảnh, hai mảng này gần như tách biệt nhau. Nếu hắn dựa vào mối quan hệ của ba thì chắc chắn cơ hội để đóng các siêu phẩm truyền hình hoàn toàn không khó, nhưng hắn lại cố ý chọn con đường đi vào giới điện ảnh.
Vì vậy bộ phim điện ảnh đầu tiên của Tạ Duyên cũng là một bộ phim vốn đầu tư cũng không lớn. Lúc ấy hắn đã là nghệ sỹ dưới trướng của Hạ Hoa cho nên loại cơ hội này cũng rất bình thường. Ai ngờ đâu bộ phim này lại rất hot, ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ là do đề tài phim mới mẻ độc đáo, lúc đó doanh số phòng bán vé cũng không tệ. Dần dần về sau Tạ Duyên càng có nhiều cơ hội hơn, con đường đóng phim cũng ngày càng thuận lợi. Có điều Tạ Duyên quá lười, một năm nhiều lắm là đóng hai bộ phim, năm ngoái đóng thêm một bộ phim truyền hình thần tượng kia với cô là chuyện ngoài ý muốn.
Đến buổi trưa, Tô San vào bếp giúp làm cơm. Mặc dù mẹ của Tạ Duyên nhất định không để cô nhúng tay, nhưng Tô San vẫn kiên trì, cuối cùng dần dần cô lại thành đầu bếp chính. Sau khi làm xong một bàn đồ ăn, cô lại đi ra phòng khách gọi hai cha con đang ngồi nói chuyện vào ăn cơm.
“San San đúng là cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết nhất mà tôi từng biết, không chỉ nấu ăn ngon, ngày cả bức gấm Tô Châu kia cũng là do con bé thêu. Trời ạ, tôi mời thợ thêu chuyên nghiệp ở ngoài thêu cũng không đẹp được như vậy, tôi thật sự không thể tin nổi.”
Mẹ Tạ mang theo vẻ mặt không dám tin mà nhìn qua Tô San, mặc dù không còn khiếp sợ như lúc nãy nhưng vẻ mặt thanh tú vẫn đầy vẻ kinh ngạc. Tỉnh táo lại, bà lại không thể tin nổi một cô bé hoàn hảo như vậy lại là bạn gái của con trai mình.
Bị bác gái khen khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, Tô San chậm rãi ăn một miếng cơm, cúi đầu cười cười:
“Bác gái khách sáo quá rồi ạ, thực ra bình thường cháu cũng không thêu đẹp lắm đâu, lần này là do ăn may nên mới phát huy vượt xa ngày thường.”
Trên bàn có năm món ăn cả màu sắc và hương vị đều trọn vẹn, Tạ Thuyên cũng rất hài lòng nhấp một ngụm rượu, nhìn qua Tô San với ánh mắt thưởng thức:
“Khi nào có thời gian bác muốn cùng với ba mẹ cháu ăn một bữa cơm.”
Nghe vậy, Tô San suýt nữa bị sặc cơm ở cổ họng, lập tức có một ly nước được đưa qua, cô không nói nhiều lập tức cầm lên uống một miếng nước, sau đó mang theo vẻ ngượng ngùng nhìn Tạ Thuyên:
“Chuyện này… cháu sẽ về nói với ba mẹ cháu.”
Giọng nói của cô tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì xấu hổ mà hơi đỏ lên, nhìn là biết một cô bé đơn thuần. Mẹ Tô đúng là càng nhìn thì càng thấy hài lòng, bà thật sự không ngờ con trai mình có thể tìm cho mình một cô con dâu tốt thế này, may là lúc trước bà không ép buộc thằng bé đi xem mắt, nếu không thì coi như bỏ lỡ một cô gái tốt rồi.
“Có muốn uống gì đó không?”
Tạ Duyên ngồi bên cạnh đột nhiên ghé đầu qua hỏi cô.
Nghe vậy, Tô San chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần, em uống nước là được rồi.”
Cô nói xong lại bưng ly nước lên uống một miếng nữa, Tạ Duyên lại gắp cho cô thêm mấy miếng đồ ăn vào chén, hình như sợ cô ăn ít.
Nhìn một màn này, Tạ Thuyên chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thán. Thằng con trai này của mình khi nói chuyện yêu đương thì giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Trước đây thì như hũ nút, một câu nói chuyện phiếm bình thường với ba mẹ cũng không thèm nói, hiện giờ không ngờ lại còn biết ân cần hỏi han bạn gái.
Tô San bị bắt ăn một chén cơm thật lớn. Do chiều nay phải về phim trường cho nên phải ra sân bay sớm. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi Tạ Thuyên còn đưa số điện thoại của ông ấy cho cô, nói cô sau này nếu có chuyện gì thì có thể tìm ông, dù sao trong giới này ông cũng có mối quan hệ khá rộng.
Làm đạo diễn mấy chục năm ròng, tất nhiên là có quan hệ rộng, có điều Tô San cũng chỉ cười cười nói một tiếng cám ơn. Đương nhiên cô sẽ không thật sự nhờ vả ông ấy, nhưng lời khách sáo thì vẫn phải nói.
Đến lúc lên xe, cô vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, cô cảm thấy mình vừa biết được một bí mật thật lớn, không biết Hạ Hoa có biết chuyện này hay không.
“Mối quan hệ của anh và ba anh, Hạ Hoa có biết không?”
Tô San cuối cùng không nhịn được quay sang hỏi.
Xe băng băng chạy dọc đường cao tốc, Tạ Duyên chuyển động tay lái, nghe cô hỏi thì vẻ mặt cũng không thay đổi đáp lại:
“Không biết.”
Nghe vậy, Tô San vẫn cảm thấy không thể tin nổi, dù thế nào cũng phải để lộ ra dấu vết gì đó, trừ phi Tạ Duyên hoàn toàn không liên hệ với ba của hắn. Nhưng cũng có khả năng hắn giấu quá tốt, lúc hắn còn nhỏ không công khai, giờ hắn đã trưởng thành rồi, nếu không nói ra thì thoạt nhìn không ai nhận ra được hai người là cha con.
“Giữa tháng này anh sẽ phải ra nước ngoài đóng phim phải không?”
Tô San quay mặt sang, lẳng lặng nhìn sườn mặt của hắn.
Tạ Duyên nghe cô hỏi thì chỉ nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào mặt hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm góc cạnh.
Tô San cứ như vậy, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng lại nhắm hờ mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Đến lúc xe chậm rãi dừng lại, cô mới khẽ mở mắt ra, thấy xe đang dừng đèn đỏ. Tạ Duyên bất ngờ rướn người sang bên này, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm:
“Cả ba và mẹ anh đều rất thích em, giờ phải làm sao đây?”
---Hết Chương ---