Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

chương 72: kịch bản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tô San!”

Khi ánh đèn chiếu lên người cô, Tô San hít một hơi thật sâu, Vương Trừng ngồi bên cạnh cũng ôm nhẹ một cái chúc mừng. Sau đó Tô San đứng dậy bước lên sân khấu.

Khi cô từng bước từng bước lên tới trên bục, ở phía dưới có nhiều ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi lên đây, tập trung trên người của cô. Lúc này trên màn hình lớn đằng sau cũng phát lại một trích đoạn trong phim “Loạn thế chi ca” vào lúc nhân vật quý phi chết.

Sau khi nhận chiếc cúp nặng trĩu từ trên tay Đường Toàn, Đường Toàn lại ôm cô một cái để chúc mừng, Tô San nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.

Khi không khí đã ổn định trở lại, trước nhiều ánh mắt của mọi người ở dưới, tâm tình của Tô San rất phức tạp. Cô cảm thấy có lẽ mọi người đều luôn cố gắng là để có được cảm giác được mọi người đều chú ý mình như thế này. Nhưng so ra thì cô càng thích cảm giác được mọi người ở bên cạnh ủng hộ cô hơn.

Đứng trước microphone, cô hơi dừng một lát, một tay cầm cúp, một tay giữ lấy microphone, nhìn xuống phía dưới khán đài nói:

“Vô cùng cảm ơn các vị giám khảo đã công nhận tôi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn, trên con đường làm một diễn viên tôi đã gặp được rất nhiều người giúp đỡ tôi. Tôi không phải là diễn viên xuất thân chính quy, được đào tạo bài bản. Ngay từ ban đầu biểu hiện của tôi cũng không tốt, một vài cư dân mạng còn nói diễn xuất của tôi siêu dở tệ không nỡ nhìn.”

Nói tới đây, mọi người phía dưới cũng phát ra một tràng cười, có vẻ không ngờ cô dám nói thẳng ra như vậy.

“Trong quá trình tôi học tập, rèn luyện bản thân, khi có người nói rằng tôi tiến bộ thì tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Rất cảm ơn những người vẫn luôn yên lặng ở sau lưng để cổ vũ động viên tôi, cám ơn tất cả mọi người!”

Nói xong, Tô San lại cúi người độ một cái.

Phía dưới lại phát ra một tràng vỗ tay thật lớn. Mặc dù lời này không phải là lời chân thực dưới đáy lòng của cô, dù sao ở trước màn ảnh chẳng có ai sẽ nói ra lời tự đáy lòng mình, nhưng lời này của cô là muốn để mọi người cũng như fan hâm mộ của cô thấy được rằng cô tiến bộ lớn so với trước kia như vậy là do nỗ lực học tập và rèn luyện mà thành.

Đến lúc cô đã cầm cúp bước xuống, Vương Trừng lập tức nhìn cô cười nói:

“Hôm nay cô còn nhận được giải thưởng, nhất định phải làm thứ gì ngon ngon nha.”

Sau khi ngồi xuống, Tô San lại cúi người điều chỉnh lại làn váy, sau đó liếc anh ta một cái nói:

“Đến lúc anh tìm được bạn gái, thì hai người có thể ngày ngày cùng nhau ăn cơm.”

Vương Trừng: “……”

Lý Hách ngồi cạnh Vương Trừng phía bên kia nghe vậy cũng không nhịn được suýt nữa phì cười, Tạ Duyên cũng hơi cong khóe môi.

“Tô San, tôi cảm thấy cô ngày càng trở nên xấu tính rồi, trước kia cô đâu phải là người như vậy, cô đang khinh thường tụi tôi là dân FA sao?”

Vương Trừng vừa nói vừa đưa tay quàng vai Lý Hách.

Lý Hách giơ tay ngăn lại anh ta, vẻ mặt mỉm cười:

“Ngại quá, tôi có bạn gái.”

Vương Trừng: “……”

“Ai mà không có bạn gái chứ! Tôi có cả hơn năm ngàn vạn fan hâm mộ, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đây tới sân bay. Tôi sẽ tìm được bạn gái trong nháy mắt cho mấy người xem!”

Vương Trừng cảm thấy mình phải chịu tổn thương tột cùng, hừ lạnh một tiếng, không thèm nói chuyện nữa.

Tô San cũng cười cười.

Lúc này trên sân khấu đang tiến hành trao giải dành cho Đạo diễn xuất sắc nhất. Chắc sau đó sẽ là hạng mục Nam diễn viên xuất sắc nhất rồi.

Theo suy nghĩ của cô thì chắc Tạ Duyên khó mà đạt giải lần này, bởi vì kịch bản phim quá cứng nhắc, hơn nữa trong dánh sách để cử còn có một diễn viên hạng A cũng khá lâu năm trong nghề, lần này là tác phẩm đánh dấu sự trở lại của ông ấy, nói thế thì chắc người đoạt giải sẽ là ông ấy rồi.

“Được rồi, giờ khắc được mọi người mong chờ nhất đã tới, rốt cục thì vòng nguyệt quế của Ảnh đế, Ảnh hậu lần này sẽ thuộc về ai?”

Vị khách được mời lên trao giải nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, sau đó “Woaa” một tiếng nhìn qua nữ diễn viên cùng tham gia trao giải đứng bên cạnh:

“Đây là một vị tiền bối mà tôi rất yêu mến, nên…”

Nói tới đây, mọi người phía dưới cũng đã nhiệt liệt vô tay, không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều biết đó là ai rồi.

“Đúng vậy, người đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất của lễ trao giải Bạc Sư lần thứ là….tiền bối Mang Trị Quân!”

Dứt lời, dưới khán đài cũng bùng nổ vỗ tay. Một nam diễn viên ở tuổi trung niên đứng dậy dưới khán đài khom lưng chào mọi người một cái rồi mới bước lên sân khấu.

Mang Trị Quân trước đây cũng từng đạt được mấy lần danh hiệu Ảnh đế, lúc đó cũng là thời kỳ đỉnh cao vô cùng nổi tiếng. Sau này cùng với gia đình dần dần ẩn lui, ít khi xuất hiện. Một thời gian ngắn trước đây lại quay lại làng giải trí, hiện giờ lấy được giải thưởng này cũng không phải là điều ngoài dự đoán của mọi người.

“Haizzz, cô nói xem liệu Duyên ca có buồn không?”

Vương Trừng lại ghé đầu qua nói nhỏ.

Tô San đưa tay đẩy đầu anh ta ra, cũng không quay sang nhìn, chỉ nói:

“Tất cả còn phải phụ thuộc vào sự may mắn.”

Tạ Duyên đã lấy được hai lần danh hiệu Ảnh đế rồi, nếu muốn được lần thứ ba thì cần phải nỗ lực rất nhiều cộng thêm sự may mắn nữa. Trong lịch sử của giới giải trí, những người có thể lấy được danh hiệu Ảnh đế ba lần trở lên thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng có điều Tạ Duyên giờ vẫn còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian để có thể tiếp tục tiến xa hơn nữa. Tô San vẫn cảm thấy hắn còn rất nhiều cơ hội sau này.

Đến lúc lễ trao giải đã bế mạc. Bên ngoài cũng tụ tập rất nhiều phóng viên, không hề nghi ngờ gì nữa, tụi cô vừa ra khỏi cửa đã bị chặn đứng lại.

Mười mấy cái microphone đều hướng tới, Tô San duy trì vẻ mặt mỉm cười. Một phóng viên đặt câu hỏi mở đầu cho Tạ Duyên:

“Hôm nay không nhận được giải thưởng, Tạ Duyên, anh có cảm thấy tiếc nuối không?”

Trước mặt đều là phóng viên của mấy trang báo mạng chuyên đăng tin tức giải trí, ánh đèn flash cũng nhấp nháy không ngừng, trước rất nhiều máy quay phim, máy chụp hình, vẻ mặt Tạ Duyên không hề thay đổi nói:

“Mang Trị Quân lão sư là một vị tiền bối tôi rất kính trọng, ông ấy hoàn toàn xứng đáng.”

Thấy Tạ Duyên cũng chỉ trả lời kiểu khách sáo không có sơ hở, mấy phóng viên bắt đầu hỏi những vấn đề lắt léo hơn, một nữ phóng viên lập tức đưa micrphone tới gần hỏi:

“Lúc trước trên mạng có phát tán một bức ảnh anh nắm tay một cô gái tham gia hôn lễ của Tưởng Liên Khải, đó là bạn gái của anh sao?”

Mấy phóng viên này không giống như MC truyền hình, bọn họ chỉ muốn hỏi đi sâu vào những vấn đề được nhiều người chú ý mà không hề quan tâm tới những thứ râu ria khác.

Nghe vậy, Tạ Duyên hơi dừng một chút, sau đó cười cười nói:

“Đúng.”

Tô San đứng bên cạnh lập tức nhảy dựng lông mày, sợ hắn sơ suất mà nói ra hết.

Thấy Tạ Duyên lần đầu tiên công khai thừa nhận chuyện có bạn gái, mấy phóng viên càng thêm nóng lòng, chớp lấy cơ hội hỏi tiếp:

“Vậy cô ấy là người trong giới giải trí hay là người ngoài giới?”

Bọn họ vừa hỏi thì Hạ Hoa xông tới, cùng với mấy người vệ sĩ vây quanh Tạ Duyên ngăn lại mấy người phóng viên:

“Khi nào có chuyện vui thì chúng tôi sẽ công bố, phiền mọi người hãy tránh ra!”

“Cô ấy là người trong giới sao? Xin hỏi hai người đã từng hợp tác với nhau lần nào chưa?”

“Hai người đã có tính toán tới việc kết hôn chưa?”

“Khi nào hai người có ý định sẽ công khai?”

Mấy phóng viên vẫn kiên trì bám dính như keo, nhất định không chịu buông ta, cuối cùng bị mấy người vệ sỹ chặn lại. Tô San cũng lập tức đi theo Vương Trừng đi tới phía sau hậu trường, rất sợ bị đám phóng viên quay lại tấn công.

Sau khi lên xe bảo mẫu, thay lại một bộ quần áo đơn giản gọn gàng, Tô San liền để chị Lưu về trước, mình thì lặng lẽ lên xe của Lý Hách đi về hướng biệt thự của Tạ Duyên.

Phần phát sóng trực tiếp của lễ trao giải ở trên mạng cũng đã kết thúc, fan của Tạ Duyên cũng khá lý trí, cũng không vì thần tượng của mình không đoạt giải mà oán hận không công bằng gì, mà vẫn luôn chúc mừng cho Lý Hách và cô nhận được giải thưởng. Cô cùng Lý Hách cũng lên bảng xếp hạng hot search.

Cư dân mạng A: “Tô Tô thật là lợi hại quá đi. Đám anti-fan nói diễn xuất của Tô Tô nhà tui kém mau ra đây, mấy người bị xấu mặt chưa hả? mỉm cười”

Cư dân mạng B: “Mặc dù hình tượng nhận vật thì không được mọi người yêu thích lắm, nhưng Tô San đúng là đã đóng vai quý phi rất có thần thái, mà không phải là kiểu nữ phụ chỉ vì yêu mà tự sát, cô ấy đã trả giá rất nhiều vì nam chính, ngược lại nữ chính thì chẳng làm được gì. Tô San diễn rất tốt, ủng hộ tiểu tỷ tỷ gảy đàn!!!”

Cư dân mạng C: “Mục Dao, Dương Chỉ hãy coi chừng, đã ba mươi tới nơi còn suốt ngày đóng phim thần tượng. Người ta là tân binh còn biết đường đi trước, làm mới bản thân. Nếu không chịu thay đổi con đường đi của mình thì chỉ còn nước thối lui khỏi giới giải trí đi thôi vừa cười vừa khóc”

Cư dân mạng D: “Tô San thật là có khí chất, hôm nay mặc váy siêu đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất bình tĩnh điềm đạm, không hề hồi hộp lúng túng. Ha ha ha, hóa ra Tô tỷ tỷ cũng biết diễn xuất của mình siêu dở tệ ah vừa cười vừa khóc”

Cư dân mạng E: “Tô San chắc chắn là nghệ sỹ có sự tiến bộ nhanh nhất về diễn xuất mà tôi từng biết, tiểu tỷ tỷ cố lên, giờ quyết định trở thành fan của chị!”

Cư dân mạng F: “Chỉ mới đạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất mà đám fan não tàn đã thổi phồng cô ta tới mức này, nếu chẳng may cô ta mà vớ được giải Ảnh hậu thì chắc phải thổi bay ra tới ngoài vũ trụ luôn quá mỉm cười”

Cư dân mạng G: “Bọn anti-fan dù có nói thế nào cũng vô dụng. Tô Tô nhà tôi là tiểu hoa đán x đầu tiên nhận được giải thưởng của giới điện ảnh mỉm cười”

Công ty chắc cũng sẽ có bộ phận để khống chế dư luận, chị Lưu hiện giờ đang cố gắng để ngày càng cải thiện danh tiếng cho cô, để làm mọi người quên đi đoạn lịch sử đen tối trước đây, nhưng còn phải tùy thuộc vào những tác phẩm sau này. Hiện giờ bản thảo của những cuộc phỏng vấn cũng chưa có, phải tới ngày mai họ mới gửi cho cô, còn công ty cũng sẽ thương lượng với một số nhà truyền thông để tận dụng mọi khả năng tuyên truyền về việc cô nhận giải hôm nay.

Đến lúc xe đã dừng lại trước cổng nhà Tạ Duyên, Vương Trừng cũng đã tới nơi. Mặc dù đã hơn giờ rồi, nhưng phần lớn mấy người đàn ông đều thích tầm giờ này uống rượu.

Trong khu biệt thự luôn có bảo vệ canh gác, chắc không có paparazzi có thể lẻn vào được, nếu không Hạ Hoa sẽ nhắc nhở tụi cô trước. Đến lúc Tô San bước vào biệt thự thì thấy Hạ Hoa cùng Vương Trừng đang ngồi ở sô pha nói chuyện, đèn trong bếp cũng đang sáng, chắc là dì Chu đang nấu ăn trong đó.

Cởi giày ra, đi dép trong nhà vào, Tô San nhìn nhìn không thấy Tạ Duyên đâu. Cô lại đi một vòng quanh biệt thự, cuối cùng thấy hắn đang ở trong phòng, nhìn vào thì thấy hắn đang thay quần áo!

“Anh….Anh sao không chốt cửa lại!”

Cô lập tức xoay lưng lại, mặt đỏ bừng!

Mặc áo thun vào người, Tạ Duyên tiến lên từ phía sau ôm lấy eo của cô, cằm gác lên vai cô nhỏ giọng nói:

“Những người khác đều sẽ gõ cửa, chỉ có mình em không gõ cửa.”

Tô San: “……”

Cô đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tùy ý mở cửa ra, ai dè lại thấy hắn đang thay đồ.

“Anh...hôm nay không lấy được giải, có cảm thấy không vui hay không?”

Cô gỡ tay hắn ra, xoay người lại.

Nói thế nào đi nữa, cô cảm thấy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút tiếc nuối, dù sao đây cũng là cơ hội khó có được.

Nhìn thấy vẻ mặt an ủi của cô, lông mày Tạ Duyên hơi động, bỗng nhiên đẩy cô dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn trong veo của cô, thấp giọng nói:

“Cho nên em chuẩn bị an ủi anh như thế nào đây?”

Hai người nhìn vào mắt nhau, ánh mắt hắn mang theo vẻ xâm lược mạnh mẽ, Tô San cảm thấy tim mình đang đập dồn dập, chỉ có thể quay mặt đi tránh né, vành tai đỏ ửng lên:

“Sao em…em không nhận thấy anh cần được an ủi vậy?”

Hắn trông có vẻ rất vui nữa chứ, còn gọi Hạ Hoa tới cùng ăn cơm.

“Ở chỗ này của anh đang cần được em an ủi.”

Hắn nắm lấy tay cô đặt trên lồng ngực nơi trái tim mình.

Giống như bị điện giật, Tô San đỏ mặt rút tay mình đẩy hắn ra, điên cuồng chạy xuống lầu.

Thấy bóng dáng vội vàng chạy trốn của cô, Tạ Duyên khẽ bật cười. Cô nhóc này thật là, da mặt mỏng tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Thấy cô vội vã chạy xuống, Hạ Hoa ngồi ở trên sô pha không nhịn được hô lên:

“Tô San, hôm nay cô nhận giải thưởng nha, không vui sao? Sao lại giống như vừa mới gặp quỷ vậy!”

“Ha ha ha! Vừa nhìn đã biết cô ấy vừa bị tên Tạ Duyên kia bắt nạt, hai người này suốt ngày khoe ân ái, không chừng năm sau tôi sẽ phải tham dự hôn lễ của bọn họ rồi cũng nên.”

Lý Hách ngồi trên ghế, bật lửa hút một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Nghe được lời trêu chọc của bọn họ, Tô San chạy luôn vào bếp. Dì Chu ở trong thấy cô vào thì vội vàng ngăn lại nói không cần cô nhúng tay vào làm, nhưng Tô San cứ kiên quyết nên cuối cùng chỉ có thể tùy theo ý cô.

Giờ này đã muộn nên chỉ làm một chút đồ nhắm rượu đơn giản. Hai người rất nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ. Không ngờ rằng cô gái trẻ này lại có tay nghề nấu nướng tốt đến thế, dì Chu cũng giật mình ngạc nhiên. Khi sáu bảy món ăn được đặt trên bàn, Hạ Hoa còn tưởng đây là do dì Chu làm, nhưng sau khi biết là Tô San nấu thì lại nhìn cô với vẻ khác lạ.

“Không tệ a, hèn chi Tạ Duyên ăn không quen đồ ăn người khác nấu, Tô San, không ngờ là cô còn có tài nấu nướng tốt thế.”

Hạ Hoa nhấp một ngụm rượu, bắt đầu nhìn Tô San với một ánh mắt khác trước.

Tô San nghe vậy thì cười cười. Cô không đói bụng nên đi qua sô pha ngồi lướt di động, để mấy người đàn ông ngồi bên kia uống rượu trò chuyện với nhau.

Mấy nghệ sỹ trước đây đã từng hợp tác với cô có tag Weibo của cô để nói lời chúc mừng. Kể cả Chu Cầm Cầm cũng vậy, có điều Tô San biết là cô ấy chỉ muốn làm bộ cho người khác chú ý tới mà thôi.

Hôm nay, người đạt Ảnh đế và Ảnh hậu cũng không phải là người nào quá mức bất ngờ, cho nên cũng không nhiều người chú ý lắm. Nhưng khi trên mạng phát tán đoạn video Tạ Duyên thừa nhận mình có bạn gái thì fan hâm mộ lại tiếp tục vào để kêu than. Lúc trước bọn họ có thể lừa mình dối người, nhưng giờ chính chủ đã thừa nhận rồi, hiện giờ mấy bài viết đưa tin còn chưa kịp đăng. Chờ đến ngày mai các tin tức được đăng lên, mấy fan hâm mộ thể nào cũng vào náo loạn ầm ĩ.

Cư dân mạng A: “Tui lại thất tình rùi!!!”

Cư dân mạng B: “Lúc Tạ Duyên thừa nhận chuyện mình có bạn gái còn hơi cười lên một chút. Phải thích tới mức nào mới có thể vô thức cười lên như vậy a khóc lớn”

Cư dân mạng C: “Chắc chắn đêm nay mọi người sẽ lại chen chúc ở trên sân thượng ngắm sao mà bi thương. Giờ tôi chỉ muốn hút một điếu thuốc, sau đó nói với bọn họ, làm phiền hãy chừa một chỗ cho tôi vẻ mặt tang thương”

Cư dân mạng D: “Mỗi lần Duyên ca nhận phỏng vấn thì chắc chắn sẽ có tin nóng. Cầu xin anh đừng trả lời phỏng vấn nữa, tâm lý của chúng em không chịu nổi vừa cười vừa khóc”

Cư dân mạng E: “Tôi không cần biết, ông xã là của tôi, mấy người khác chỉ là râu ria dao phay sáng choang”

Cư dân mạng F: “Lúc nãy, Lý Hách trước khi lên bục để nhận giải còn cưỡng ôm Duyên ca nhà tui, thực ra bọn họ là một đôi có phải không? vừa cười vừa khóc”

Tô San cảm thấy năng lực tưởng tượng và suy diễn của fan hâm mộ thật là vô địch, không nhịn được mà bật cười. Nhưng như vậy cũng coi như tiêm dự phòng trước, nếu không bất ngờ thông báo Tạ Duyên có bạn gái, mấy fan hâm một chắc chắn không thể chấp nhận được, coi như bây giờ cho họ có sự chuẩn bị tâm lý trước cũng được.

Chùm đèn trên trần phòng khách rất chói mắt, Tô San ngồi ở đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc tỉnh lại thì phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh, bên chỗ bàn ăn đằng kia đã chẳng còn ai, chắc đám người Lý Hách đã ra về hết.

Mở điện thoại ra nhìn thì đã là giờ đêm rồi, đúng lúc này cô nhìn thấy Tạ Duyên cùng với một cái đầu ướt sũng nước đi từ trên lầu xuống, chắc là vừa mới tắm xong.

“Anh….anh có thể đưa em về nhà không?”

Cô không hiểu sao lại vô thức nhỏ giọng xuống.

Tới gần cô, Tạ Duyên đứng đó, khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô nói:

“Không thể.”

Hắn cúi người, cổ áo rũ xuống, Tô San có thể nhìn xuyên từ cổ áo xuống tới phần cơ bụng của hắn, trong chốc lát mặt lại đỏ bừng lên quay mặt sang chỗ khác.

“Nhưng em…em không mang quần áo để thay.”

Tô San rụt người vào một góc sô pha, ánh mắt nhìn hết chỗ này lại lại nhìn chỗ kia, vành tai cũng theo gương mặt mà dần đỏ lên.

Tạ Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói:

“Anh đã mua quần áo cho em rồi.”

Tô San: “……”

“Trong gian phòng phía bên phải ở trên lầu, trong tủ có rất nhiều quần áo, em có thể lên đó xem, nếu không thích thì ngày mai anh sẽ nói Triệu Đồng để bên cửa hàng mang tới.”

Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ.

Tô San nghe vậy chỉ muốn ngừng hô hấp, không biết giờ nên nói gì. Thôi, dù sao cũng không phải chưa từng cùng nhau ngủ bao giờ, cô tin tưởng Tạ Duyên.

Với suy nghĩ như thế, cô đứng dậy, chân xỏ vào đôi đép đi trong nhà màu hồng nhạt do dự đi lên lầu.

Rẽ vào gian phòng Tạ Duyên nói, bên trong đã được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, Tô San nghĩ rằng tối nay mình có thể ngủ ở đây. Nhưng vừa mở tủ quần áo ra thì thấy bên trong đã treo đầy các loại váy ngủ đủ màu sắc, còn có váy liền thân, ngay cả nội y cũng có, hơn nữa còn là đúng size của cô!

Tô San lập tức đóng cửa tủ lại, dựa lưng vào đó hít sâu mấy hơi, nhưng gương mặt vẫn nóng rực.

Cô hít hít thật sâu, cuối cùng vẫn tự nhủ rằng mình phải tin tưởng vào nhân phẩm của Tạ Duyên. Sau đó lại mở cửa tủ, lấy ra một chiếc váy ngủ màu xanh da trời. Cô không hiểu là tại sao Tạ Duyên không mua quần áo ngủ mà lại là váy. Cô thực sự không thích mặc váy ngủ cho lắm.

Sau khi vào phòng tắm, Tô San liền xả nước vào chiếc bồn tắm siêu lớn. Bận rộn cả ngày trời, cô cũng rất mệt mỏi, liền ngồi vào bồn tắm ngâm một lúc. Cô nghĩ ở nhà mình cũng nên mua một cái bồn tắm lớn mới được, bồn tắm hiện giờ hơi nhỏ.

Đến lúc nước đã lạnh, cô mới đứng lên tính mặc quần áo. Nhưng lúc này lại phát hiện ra rằng trong phòng tắm không có khăn. Cả người của cô sũng nước, cô đứng đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng đánh bạo tới gần cửa, nói vọng ra ngoài:

“Tạ Duyên!”

Tạ Duyên cũng đang ở trên lầu, nghe thấy tiếng cô gọi liền đi vào phòng, tới gần cửa phòng tắm của cô. Nhìn qua cửa kính mờ mờ hơi nước, ánh mắt không kiềm chế được hơi tối lại:

“Sao vậy?”

Nghe được là hắn đang đứng ngay ngoài cửa, Tô San không hiểu sao lại đỏ mặt, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng nói:

“Em … em không tìm thấy khăn lông ở trong này.”

Cách một cánh cửa phòng tắm, hắn có thể nghe rõ ràng sự bất an trong giọng nói của cô. Tạ Duyên hơi dừng một chút, sau đó lên tiếng:

“Để anh đi lấy cho em.”

Không biết là do mới tắm xong hay sao, mà khuôn mặt cô đỏ bừng một mảnh, vài giọt nước từ trên trán chảy dọc theo má xuống tới cằm. Đôi tay cô nắm chặt lấy nắm đấm cửa, giống như rất sợ sẽ có người đột ngột xông vào.

Một lát sau, xuyên qua cửa phòng tắm nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ đang tới gần, Tô San lập tức đứng sát vào cửa nói:

“Anh…anh cứ đưa cho em là được.”

Nhìn thấy cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt, Tạ Duyên không khỏi khẽ cười một tiếng:

“Em không mở cửa ra thì sao anh đưa cho em được?”

---Hết Chương ---

Truyện Chữ Hay