Tống Nhu quá đắc ý vênh váo, không chú ý tới Tăng Nhĩ Ngọc ẩn nhẫn tức giận, cũng không nhận ra được Tăng Nhĩ Ngọc có xúc động muốn liều mạng với cô ta.
Mấy phút sau, Tăng Nhĩ Ngọc đi tới phòng ông Tống.
“Ba, ba tìm con sao?”
“Vào đi.” Ông Tống ho khan vài tiếng, tỏ ý bà đóng cửa lại, để phòng có người bên ngoài nghe lén.
Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, cùng ông Tống đi vào phòng khách nhỏ, như vậy thì cho dù có người ở cửa, cũng tuyệt đối không nghe được bọn họ đang nói gì.
“Mới vừa rồi Tiểu Nhu đến tìm ta, nói muốn trở về công ty làm.”
“Cái gì? Ba đồng ý rồi?”
“Con nghe ta nói xong.” Trên mặt ông Tống tràn đầy thất vọng và tiếc nuối. “Sắp xếp cho nó một công việc nhàn rỗi, để nó mỗi ngày đến công ty, nhưng không có quyền lực gì, lại tìm mấy người từng giờ từng phút canh chừng nó, chỉ có như vậy, mới có thể tùy cơ ứng biến.”
“Ta cân nhắc như vậy, đều là băn khoăn về đứa bé trong bụng nó.”
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn thấu tâm tình ông Tống, gật đầu nói: “Con biết rồi, ba, ba yên tâm, con sẽ sắp xếp tốt.”
Bà cũng biết Tống Nhu có thai, đứa bé không có tội, bằng không, bà đã sớm trở mặt với Tống Nhu.
Sau khi bọn họ thương lượng xong, Tăng Nhĩ Ngọc rời khỏi phòng ông Tống.
Tống Nhu vừa vặn xuất hiện ở khúc quanh cầu thang, làm bộ như đúng lúc gặp phải: “Dì, nói chuyện với ông nội xong rồi sao?”
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn cô ta một cái, không lạnh không nhạt nói: “Ngày mai đến công ty báo cáo.”
“Vâng, làm phiền dì rồi.” Tống Nhu cảm thấy nhất định Tăng Nhĩ Ngọc chống lại ông Tống một lúc âu, nhưng không chống lại được ông Tống, không thể không thỏa hiệp.
Đây chính là mục đích của cô ta, muốn ba chữ Tăng Nhĩ Ngọc này dần dần bị người nhà họ Tống chán ghét.
Nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới, bây giờ người nhà họ Tống căn bản sẽ không tin lời nói dối của cô ta nữa.
Tăng Nhĩ Ngọc hừ một tiếng, trở lại phòng mình, bà bắt đầu mong đợi vẻ mặt của Tống Nhu tới công ty ngày mai, nhất định là một hồi kịch hay.
...
Giải quyết xong chuyện của Tống Nhu, Tống Như càng thêm tập trung vào đóng phim.
Mặc dù cô luôn nghiêm túc chuyên nghiệp, nhưng dẫu sao sự kiện kia cũng ảnh hưởng đếntâm trạng của cô, bây giờ giải quyết rồi, đương nhiên cả người nhẹ nhõm.
Nhưng vừa lúc đó, paparazzi trong giới nghệ thuật lại có phát hiện quan trọng.
Âu Dương Hải bị chụp đang ở cùng với một cô gái thần bí, hơn nữa cử chỉ thân mật, thậm chí xe chấn...
Mặc dù không biết thân phận của người phụ nữ này, nhưng thấy rất rõ hình dáng.
Vốn là chuyện không liên quan đến Tống Như, cô vẫn có chút để ý, không gì cái gì khác, Bùi Hiển Hiển lại giống như em gái cô, ban đầu Âu Dương Hải nói thích Bùi Hiển Hiển, sống chết cầu xin muốn cô ấy đi qua làm trợ lý riêng.
Bây giờ gây ra tin tức như vậy, là tình huống gì?
Tống Như biết nếu cô không hỏi gì cả liền không được, thừa dịp thời gian rảnh giữa lúc nghỉ ngơi trang điểm, cô gọi cho Bùi Hiển Hiển: “Hiển Hiển, chị thấy tin tức, Âu Dương Hải sao thế?”
“Em còn không biết, bận giao thiệp với nhà báo, đầu đều choáng váng.” Bùi Hiển Hiển thở dài.
“Hiển Hiển, hai người...”
“Mấy ngày trước Rick tới một chuyến, nói chuyện có liên quan đến khảo sát của bộ phận quan hệ xã hội của Đại Thiên, sau đó hành động của anh ấy liền có chút kì lạ.” Bùi Hiển Hiển cố gắng nhớ lại, cũng chỉ có chuyện ngày đó...
Dù sao cô ấy cũng có ước mơ của mình, không thể cả đời ở bên cạnh Âu Dương Hải làm một trợ lý nhỏ đúng không?
Mặc dù không nói rõ, nhưng cô đã sớm tiết lộ phải tham gia khảo sát của Đại Thiên, chuyện này có sai sao?
“Em có thể cảm thấy anh ta thích em không?” Tống Như trực tiếp chọc phá tầng cửa sổ giấy.
“Anh ta phí nhiều tâm tư trên người em như vậy, nhưng mà, hình như em không đáp lại.”
“Chị Tiểu Như, ý của chị em biết, nhưng chị cũng biết, em là người đi qua quỷ môn quan một lần, em biết đời người trân quý dường nào, em cũng muốn có một người có thể dựa vào, nhưng bây giờ em chỉ là một trợ lý nhỏ, cho dù em gật đầu đồng ý, người ngoài sẽ nói thế nào? Ngay cả em, cũng cảm thấy không xứng với anh ấy.”
Bùi Hiển Hiển rất nghiêm túc cân nhắc vấn đề giữa bọn họ, cho nên mới chần chờ không quyết định như vậy.
Lú này Tống Như biết tâm tình của Bùi Hiển Hiển, cô ấy lạc quan, cố gắng, nghiêm túc, muốn dùng trái tim đi đối tốt với một người, nhưng điều kiện tin quyết là không phụ thuộc vào đàn ông, dựa vào năng lực của chính cô ấy.
“Chị biết, chị hiểu, muốn làm gì liền làm đi, chị vĩnh viễn ủng hộ em.”
“Vâng, chị Tiểu Như, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào.” Bùi Hiển hiển kiên định đáp.
“Âu Dương Hải cũng là chủ nghĩa đàn ông quá, em nên mượn cơ hội này dạy dỗ anh ta chút, nếu như em thật sự nhận định anh ta, liền không nên buông tha lùi bước.”
“Vâng.”
Sau khi nói chuyện với Tống Như xong, Bùi Hiển Hiển hít sâu một hơi, để bản thân tỉnh táo lại.
Tiếp theo liền liên lạc với mấy nhà truyền thông uy tín, công khi bày tỏ trước mắt không tiện đáp lại chuyện này, nếu như có tin tức tốt, sẽ thông báo cho mọi người trước tiên, hy vọng người ngoài đừng suy đoán quá mức.
Thực ra, thì cô ấy có như là trợ lý riêng Âu Dương Hải bổ nhiệm, paparazzi luôn nghi ngờ cô là bạn gái Âu Dương Hải, bởi vì Âu Dương Hải luôn xa lánh phụ nữ, cho tới giờ cũng không cần trợ lí, bây giờ đột nhiên dùng Bùi Hiển Hiển, không phải nói rõ anh ta có dụng ý khác sao?
Không biết làm sao tính tình Âu Dương Hải nóng nảy, lại hành tung bất định, vẫn luôn không chụp được bọn họ...
Ngay lúc paparazzi cho là con đường này muốn gãy, bỗng nhiên Âu Dương Hải ra vào thân mật với một cô gái thần bí, nhận định là Âu Dương Hải di tình biệt luyến, cũng sẽ lập tức phá hợp đồng với Bùi Hiển Hiển.
Cộng thêm Bùi Hiển Hiển chính thức đáp lại, dường như ám chỉ cô ấy và Âu Dương Hải đã vạch ra giới hạn rõ ràng.
Chẳng qua là sau khi Bùi Hiển Hiển đáp lại chuyện này, Âu Dương Hải lập tức đứng ra nói rõ: “Người phụ nữ kia quả thực có quan hệ đặc biệt với tôi.”
Lần này, Bùi Hiển Hiển nên làm gì?
Dưới sự truy hỏi của các nhà báo, Âu Dương Hải lại tỏ thái độ: “Bùi Hiển Hiển chẳng qua là trợ lý của tôi.”
Rất nhanh Bùi Hiển Hiển liền thấy được đoạn video phỏng vấn trên mạng này, trong nháy mắt đó, tâm trạng cô rất phức tạp, có lẽ đã đến lúc nên rời đi.
Cô đã viết xong đơn thôi việc, đi tới chỗ Âu Dương Hải, trực tiếp giao cho anh ta.
“Em làm gì?” Âu Dương Hải thấy mấy chữ “đơn xin thôi việc”, chân mày nhíu chặt lại
“Tôi muốn từ chức, tham gia khảo sát nội bộ của Đại Thiên, không thể tiếp tục làm trợ lý của anh.” Bùi Hiển Hiển nói xong, nói cảm ơn Âu Dương Hải: “Khoảng thời gian này, tôi học được rất nhiều thứ, bất kể nói thế nào, cũng phải cảm ơn anh.”
“Đứng lại.” Âu Dương Hải cất bước đi tới, lấy hợp đồng của bọn họ từ tủ sách ra: “Em thấy rõ ràng, bên trên giấy trắng mực đen viết, thời hạn hợp đồng vẫn chưa tới, em không thể hủy hợp đồng.”
“Tôi biết, nhưng tôi nhất định phải đi.” Bùi Hiển Hiển lùi về sau hai bước, khiến giọng mình ổn định hết sức: “Tôi không thể nào làm trợ lý cho anh cả đời, tôi cũng có cuộc sống của tôi.”
“Bùi Hiển Hiển. Tôi không có cách nào cả đời xoay quanh em, em không suy nghĩ cho tôi chút nào sao?”