Cô ngồi trong lớp học, chả biết ăn uống thế nào mà bụng dưới đau âm ỉ, rấy lên từng cơn chứ không đau triền miên. Cô có cảm giác như nó sắp phọt ra khỏi quần rồi, lập tức xin phép thầy chạy vội ra ngoài. Miệng cô lẩm bẩm
" Mẹ kiếp, đợi chị tí thôi, đừng ra sớm nhé, chị sẽ cho em ra đi sạch sẽ "
Vì nhà vệ sinh đi qua phòng nhạc, mà phòng nhạc lại có tên biến thái. Cô ôm bụng, khom người nấp bên ngoài rồi rón rén đi qua. Thế nhưng " tránh mà gặp ". Anh từ đằng sau vỗ vai, theo phản xạ cô giật mình, tim như nhảy ra ngoài. Anh hỏi
" Tìm tôi? " rồi chỉ tay vào mình nói tiếp " Mới xa vài phút đã nhớ rồi à? "
Cô lè lười, phồng má, bụng lại réo lên
" Tôi phải gọi anh là chúa của muôn loài ảo tưởng. Mà thôi, không đôi co với với anh, tôi đi giải quyết "
Cô xoay vai định bước đi thì bị anh túm tay lại
" Giải quyết cái gì mà giải quyết. Nhớ tôi thì nói, tôi nhớ lại "
Đù má tên biến thái này, có cần phải dai như đỉa đói vậy không, cô nhăn mặt, một phần vì cơn đau, một phần vì không chịu được cái độ ảo tưởng sâu sắc mà tinh xảo của anh.
" Còn nói nữa tôi phun ngay vào miệng anh đấy. Nào, buông ra...ngoan... "
Anh hơi khó hiểu, việc gì quan trọng khiến cô phải nịnh nọt anh như thế, mặt anh cười tà, nhất quyết nắm chắc tay không thả.
" Nói, đi đâu? "
Thật sự cô hết hơi mà giải thích rồi, đang trong tình thế " Ngàn cân treo sợi tóc " thế mà còn gặp một con đỉa đói, cắt mãi không dứt. Cô đành cắn răng lấy hết sức kéo cả cô lẫn anh đến nhà vệ sinh nữ. Anh cũng hiểu ra vấn đề, phải lúc đầu nói sớm anh đã thả cô đi. Cô bước vào không quên dặn dò
" Bước vào một bước, chặt một ngón chân. "
Waoo. Anh sợ quá cơ. Sức anh cô đã không chịu nổi còn đòi chặt ngón chân. Dù thế anh vẫn nghe lời đứng bên ngoài chờ cô giải quyết xong.
" Aaaa...huhu...anh còn ngoài đó không? cứu tôi "
Một lát sau, cô từ trong nhà vệ sinh la toáng cả lên. Mặt anh cứng đờ cũng nhanh chóng chạy vào xem, mở toang cánh cửa, trước mắt anh, con nhóc biến thái nước mắt trào dâng, tựa như đã khóc rất lâu rồi. Anh thấy mà có chút bâng khuâng, nhìn vào đôi mắt bọng nước, hỏi han ân cần
" Em sao vậy? "
" Anh nói đi, tôi sắp chết rồi phải không? "
" Em nói liên thiên cái gì đấy? "
" Anh nhìn xem, con bướm nhỏ xinh của tôi chảy máu rồi... huhu... vậy là tôi không đi tè được nữa sao?... huhu... anh cứu tôi đi... tôi mới xuân xanh thôi...tôi còn phải lấy chồng...chồng tôi sẽ không biến thái như anh...tôi phải sinh con nữa huhu... "
Sắp chết rồi vẫn than ác lắm