" Bác Kim! Bác rán một ít xúc xích cho Thiên Thiên nhé " Vừa về đến nhà Lâm Hạo liền bảo bác Kim. Lâm Thiên hiện tại đang rất cao hứng nha, hôm nay cậu được ăn quá trời xúc xích luôn ^o^
" Thiên Thiên "
" Dạ? "
" Anh yêu em "
A... từ khi mình còn nhỏ, anh hai đã luôn nói như vậy.
" Em cũng rất yêu anh hai nha " Lâm Thiên theo thói quen trả lời. Mấy người hỏi vì sao? Vì cậu rất yêu xúc xích, nhưng cần phải có anh hai mua cho thì cậu mới được ăn nha. Vậy nên, Lâm Thiên đương nhiên rất yêu Lâm Hạo, vì có Lâm Hạo đương nhiên sẽ có xúc xích ~("▽"~)
Một lúc sau liền có đĩa xúc xích bày ra trước mặt cậu. Lâm Thiên theo thói quen dựa vào lòng Lâm Hạo, há miệng ra để chờ xúc xích đưa tới tận miệng.
" Thiên Thiên, em quá lười biếng rồi " lời nói là vậy nhưng biểu hiện trên mặt Lâm Hạo lại vô cùng ôn nhu nha, lại còn đưa tay lên nhéo nhéo mũi em trai rồi hôn hôn. Vậy nên mới nói, bạn Lâm Thiên nào đó vì quá được chìu chuộng nên không những bỏ mặc lời nói của Lâm Hạo bay theo gió, mà còn rất thoả mãn thưởng thức sự phục vụ nhiệt tình mà hoàn toàn miễn phí của anh trai nhà mình.
Lâm Hạo chăm chú đút cho Lâm Thiên ăn, Lâm Thiên cũng rất chăm chú đút cho mèo Tom trong máy tính bảng ăn. Hai anh em mỗi người một việc, một người toàn tâm toàn ý đút người kia ăn, người kia thì toàn tâm toàn ý tỏ vẻ mình đang rất bận rộn chơi game. Chẳng mấy chốc đĩa xúc xích đã sạch bóng.
" Cục cưng, đã no chưa? " Lâm Hạo xoa xoa bụng giúp em trai tiêu hoá.
" Rồi a. Hạo Hạo, anh còn chưa ăn gì nha " Lâm Thiên xoay người lại, đối diện với Lâm Hạo, rồi đưa tay vén áo anh trai lên, đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa xoa bụng Lâm Hạo " Sẽ rất đói nha..."
Phía trên liền truyền tới một tiếng cười trầm thấp. Lâm Hạo ôm chặt Lâm Thiên vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu rồi cọ tới cọ lui. " Tại sao lại biết quan tâm như vậy? Thiên Thiên của anh thực ngoan " anh trai hôn hôn vài cái thật kêu... Nhưng hôn cũng đã hôn rồi, tại sao lại cắn em nữa chứ QAQ
" Anh hai, em không phải đồ ăn nha, đừng cắn em như vậy... " QAQ
" Anh hai yêu em nên mới cắn em "
" Anh hai, anh lúc nào cũng hôn hôn, anh chính xác là một con quỷ hôn a QAQ "
" Anh hai cũng chỉ hôn mình em " Đó đó, lại hôn hôn QAQ
" ... " Đây là cái lý do gì a... Ba mẹ cũng không như vậy nha...
Phòng bếp thoáng chốc trở thành nơi để tán tỉnh. Trái tim từ hai anh em bắn đi khắp nơi, chọc thủng mắt của những cô hầu và bác Kim quản gia vẫn đứng đó nãy giờ.
" ... " Mặc dù đây là nhà của Lâm gia, nhưng thiếu gia à, làm ơn giữ ý tứ một chút được không?? Dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều người aa!! - Tiếng lòng của cô hầu gái A kêu gào
" ... " Bọn tôi biết tình cảm anh em nồng thắm khó xa cách, nhưng cũng đâu cần bắn tim tung toé trước mặt người khác khác như vậy... TvT - Cô hầu gái B lên tiếng
Nhưng tiếng lòng vẫn chỉ là tiếng lòng. Hai thiếu gia Lâm gia của họ đâu thể nghe thấy nỗi khổ của người hầu nhà mình. Vậy nên, ở nơi được gọi là bàn ăn kia, trái tim xung quanh hai anh em không những không có dấu hiệu giảm đi mà còn có dấu hiệu tăng lên...
Cuối cùng bác Kim vẫn là người lên tiếng " Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân sắp trở về rồi. Tối nay Lâm gia có hẹn ăn cơm với Trịnh gia, nên chúng ta cần chuẩn bị từ bây giờ " khuôn mặt của bác Kim vẫn luôn luôn như vậy, luôn mỉm cười dịu dàng mỗi khi nói chuyện với Lâm Hạo và Lâm Thiên, hai đứa trẻ mà ông đã chăm sóc từ nhỏ. Mặc dù qua năm tháng, khuôn mặt ấy đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhưng cái sự dịu dàng kia vẫn còn như ngày nào, phảng phất một chút nhẹ nhàng mà vẫn thanh lịch của một người quản gia lâu năm.
Lâm Thiên càng nhìn vị quản gia lâu năm nhà mình lại càng yêu mến ông. Nhìn mãi không chịu được nữa liền nhảy khỏi lòng Lâm Hạo chạy đến ôm lấy chân bác Kim " Bác Kim, Bác Kim! Ôm một cái nào " Lâm Thiên vươn hai cánh tay lên ý muốn được bế. Khuôn mặt trắng hồng hiện lên nụ cười tươi sáng, hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm nịnh nọt người đối diện.
Quản gia Kim nhìn nhị thiếu gia đang cười toe toét lấy lòng mình liền không kìm nổi hạnh phúc cười thành tiếng " Nhị thiếu gia, ôm một cái nào~ " Cúi người xuống bế lấy nhị thiếu gia trắng trắng mềm mềm nhà mình rồi đưa lên cao xong lại thấp xuống. Đúng vậy, đây chính là trò máy bay mà bạn nhỏ Lâm Thiên rất thích.
Vậy nên...
" AAA!!! Thích quá, bác Kim, cao nữa, cao nữa lên!!!! " Đôi mắt cười hình trăng lưỡi liềm đã sớm biến mất, thay vào đó là đôi mắt nhắm tịt lại vì vui sướng. Lâm Thiên bày tỏ, cậu đang tung bay một cách rất là bay cao nha~ ^^
" Tuân lệnh nhị thiếu gia! " Quản gia Kim cũng rất vui vẻ chơi đùa
Cũng không thể trách Lâm Thiên là đã quên béng mất anh trai nhà mình, vì cậu đang chơi nha, mà đã chơi thì phải làm gì? Đương nhiên là mặc kệ tất cả và vui chơi hết mình rồi ^^
Tóm lại Lâm Thiên là một đứa trẻ suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ cần cho cậu ăn, chơi với cậu, cho cậu ngủ ngon thì đấy hoàn toàn là một người tốt. Vậy nên Thiên Thiên à, cái nết đánh chết không chừa...
Lâm Hạo bị em trai bỏ rơi nãy giờ đã sớm biến thành một thùng giấm chua lòm. Đỉnh đầu bốc khói đen xì. Lúc nãy Thiên Thiên nhảy khỏi lòng anh, lại còn đẩy cánh tay của anh ra. Như vậy cũng đã đủ một cục tức rồi, hiện tại liền chơi vui vẻ đến nỗi đem anh vứt ở xó nào rồi?
Quản gia Kim cùng tiểu thiếu gia bé nhỏ vẫn đang chơi máy bay rất vui vẻ. Hoàn toàn trái ngược với mấy cô hầu gái đang chịu ánh mắt sắc lạnh từ phía Lâm đại thiếu gia bắn tới, không hẹn mà cùng nhau run lên. Mẹ kiếp, đứng nguyên một chỗ mà cũng không yên, đây gọi là giận cá chém thớt đấy có được không?? TvT
Lâm Hạo đứng dậy đi tới chỗ em trai, bắt lấy Lâm Thiên đang liên mồm " Cao lên! Cao nữa đi!!! " mà ôm vào lòng mình.
Lâm Thiên đang bay cao đột nhiên cảm thấy không đúng. Sao tự dưng lại dừng lại thế này? Máy bay hết nhiên liệu rồi hả? Hay đâm vào núi rồi? Quản gia Kim đang vui đùa cùng tiểu thiếu gia cũng đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn vào tay mình... Máy bay đâu mất tiêu rồi?
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên thì thấy nụ cười hoà ái mà không khác gì tu la đến từ địa ngục của Lâm Hạo. Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đều run có được không?
Lâm Thiên " ... " Anh hai, anh đang cười à...?
Bác Kim " ... " Đại thiếu gia, hình như cậu có tâm sự khó nói...?
Lâm Hạo mang theo bình giấm chua mà quay người đi, ôm theo em trai Lâm Thiên lên phòng, lạnh lùng để lại một câu " Bác Kim, cháu mang Thiên Thiên đi tắm "
Bác Kim " ... " Bác đã làm gì sai...
Lâm Thiên khó hiểu nhìn anh trai nhà mình, chẳng lẽ anh hai cũng thích chơi máy bay? " Anh hai? "
Lâm Hạo vẫn im lặng, nhìn em trai nhà mình. " Thiên Thiên, anh hai cũng có thể chơi trò máy bay với em "
" A... "
" Em không được phép chơi với những người khác "
" Nha... " Này gọi là sự bóc lột của giai cấp tư bản đúng không?
" Ngoan. Tắm xong rồi anh cho em ăn xúc xích "
" Được!! " Giai cấp tư bản thật tuyệt vời nhaa!! ^^