Lâm Hạo nhẹ nhàng đặt Lâm Thiên xuống ghế sofa của quán cà phê, anh mỉm cười nhìn Mạc Đình Phong, "Đã lâu không gặp."
Mạc Đình Phong chân hoá đá tại chỗ, không biết nên cười hay nên khóc, "Mừng cậu trở về."
Lâm Hạo liếc về phía Mạc Kì Dương, chậm rãi nói, "Thật ngại. Không biết Lâm Thiên có làm phiền em năm qua không?"
Mạc Kì Dương liên tục lắc đầu, hai tay không ngừng khua loạn xạ, "Không, không hề. Lâm Thiên là một thằng nhóc ngoan, cực kì ngoan, em không phiền đâu."
Lâm Hạo nghe xong liền mỉm cười, "Vậy thì tốt rồi."
"Anh Lâm Hạo, hôm nay biết anh về nước, anh trai em lập tức bảo đầu bếp và quản gia chuẩn bị một bữa tiệc chào đón anh. Không biết anh có rảnh không?" Mạc Kì Dương nói dối không chớp mắt.
Rời khỏi đây, mẹ nó mau rời khỏi đây!
Lâm Hạo nhíu mày nhìn Hạ Khải Ca, "Vậy còn vị tiểu thư đây? Em không nên bỏ mặc con gái."
Mạc Kì Dương: ". . . . . . ." Tôi là muốn anh rời khỏi cô ta đấy.
Lâm Hạo cưng chiều xoa xoa đầu Lâm Thiên, mỉm cười, "Từ khi anh rời đi, Thiên Thiên không đi hẹn hò đâu, nhỉ?"
Trán Mạc Kì Dương đã sớm chảy mồ hôi, hắn cười mà không khác gì khóc, "...Không hề."
"Tại sao biết anh ở đây?" Lâm Hạo làm một bộ sực nhớ ra, biểu tình thắc mắc hỏi.
"Em... Em nhớ anh quá, biết tin anh về nước liền bật định vị rồi chạy ngay đến đây." Mạc Kì Dương mếu máo.
"Ồ, em vất vả rồi." Lâm Hạo cười như không cười, "Không biết ở Mạc gia đã chuẩn bị bữa tiệc xong chưa?"
"Em nghĩ là chưa..."
"Vậy tối nay bữa tiệc sẽ tổ chức ở Lâm gia, nhé." Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Lâm Hạo tiếp tục nhìn qua Mạc Đình Phong, nhẹ nhàng nói, "Còn cậu?"
"Tôi... Tôi thấy Mạc Kì Dương nhớ cậu quá, nên đuổi theo nó đến đây luôn."
"Cậu cũng nhớ tôi?"
"...Rất nhớ."
"Tối nay cậu rảnh không?"
"...Tôi sẽ đến Lâm gia."
Lâm Hạo hài lòng, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn Lâm Thiên, "Tối nay Lâm gia đông vui như vậy, có phải em nên mời cô bạn sắp hẹn hò của mình đến chung vui?"
Cùng một lúc:
Mạc Kì Dương:"Anh đừng hiểu nhầm, Hạ Khải Ca không phải!"
Lâm Thiên: "Ý anh là Hạ Khải Ca?"
Nói xong mới biết mình vừa nói gì...
Lập tức sửa lại.
Lâm Thiên: "Hạ Khải Ca cùng em tuyệt đối không hẹn hò!"
Mạc Kì Dương: "Kì thực cũng chỉ là sắp hẹn hò, nhưng hiện tại là tuyệt đối không!"
Lâm Thiên/Mạc Kì Dương: "Cậu con mẹ nó lập tức im miệng lại cho tôi!"
Lâm Hạo vờ như không nghe thấy mà ôm lấy Lâm Thiên, "Hạ tiểu thư, vậy tối nay hẹn gặp cô ở Lâm gia nhé."
Nói xong liền kéo Lâm Thiên rời đi.
Lâm Thiên cảm nhận rõ lực đạo ở cổ tay mình, dường như người phía trước đang muốn bóp nát cổ tay cậu khiến cậu không khỏi kêu lên, "Hạo Hạo, đau quá!"
Lâm Hạo lúc này đã không còn vẻ lịch sự ôn hoà khi nãy, anh đẩy Lâm Thiên vào xe rồi đóng sầm cửa xe lại.
Cửa xe bị đóng lại một cách mạnh bạo, khiến Lâm Thiên vừa lấy lại được thăng bằng ngồi trong xe thì lập tức trượt khỏi ghế, giật thót tim, cậu vuốt vuốt ngực thở phào, "Ôi tim tôi, cứ tưởng bị thằng nào đâm vào xe."
Lâm Hạo nhếch một bên miệng cười, "Có cần giải thích không?"
Lâm Thiên xoa xoa mông, "Có nha. Sao vừa nãy lại đẩy em mạnh như thế, thật sự rất đau mông!"
"Trả lời."
Lâm Thiên nuốt nước bọt, "...Em chỉ là đi uống cà phê."
"Cho nên?"
"Cho nên tuyệt đối không phải đi hẹn hò." Lâm Thiên khẳng định chắc chắn.
Lâm Hạo quay qua bóp mạnh cằm Lâm Thiên, anh híp mắt, "Lâm Thiên, nếu một trai một gái đi vào khách sạn, em nghĩ họ sẽ làm gì?"
Lâm Thiên bị bóp mạnh cằm, đáng thương nói, "Ọ àm ông iệc ủa ọ, ì ọ à ung ảo ệ à ô ễ ân." (Dịch: Họ làm công việc của họ, vì họ là ông bảo vệ và cô lễ tân."
Lâm Hạo tăng lực đạo ở tay, giọng nói có phần trầm xuống, "Trả lời lại."
Mẹ nó, từ khi anh rời đi, ông đây chưa khóc thêm một lần nào.
Vậy mà bây giờ...
Lâm Thiên đau đến ứa ra nước mắt, thành thật trả lời, "Ếu ông ính ần ông iệc, ì ắc ắn à ịch au ồi." (Dịch: Nếu không tính phần công việc, thì chắc chắn là cɦịƈɦ nhau rồi.)
Lâm Hạo hài lòng cười, anh dừng bóp cằm Lâm Thiên, thay vào đó là vuốt ve khuôn mặt kia, "Vậy nếu một cô gái tặng hoa cho một chàng trai?"
"Nếu không phải vì cô gái ấy không cần bó hoa nên mới tặng lại cho chàng trai thì chắc chắn là vì cô gái ấy thích chàng trai!" Lâm Thiên ngay lập tức trả lời, mặt vênh lên trời.
"Một cô gái gửi thư tình cho chàng trai thì?"
"Thì có nghĩa, nếu không phải gửi nhầm, chắc chắn cô gái muốn tỏ tình với chàng trai!"
Gì chứ, đơn giản vậy ai cũng biết nha.
"Thiên Thiên thật thông minh." Lâm Hạo sủng nịch hôn hôn tóc em trai.
Lâm Thiên được khen liền cười không thấy tổ quốc, khuôn mặt đã tự đắc nay càng thêm tự đắc.
"Vậy, một cô gái cùng một chàng trai ngồi uống cà phê?"
"Cái này lại càng không cần phải nói, nếu không phải hai người rảnh ngồi chơi với nhau, thì chắc chắn là hai người đó đang hẹn hò!"
Lâm Thiên: ". . . . . . . ."
"Ra là vậy." Lâm Hạo một bộ dáng tỉnh ngộ.
Lâm Hạo nhấc Lâm Thiên lên ngồi trên đùi, anh cắn nhẹ vào cổ cậu, cười, "Thiên Thiên của anh lớn rồi, gan cũng lớn không ít."
Lâm Thiên run nhẹ, "...Anh hai."
"Thiên Thiên, anh đã nói rồi. Đừng có tình cảm với bất kì ai..."
Lâm Hạo cắn mạnh vào cổ Lâm Thiên, mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong khoang miệng anh, anh nhẹ nhàng che mắt cậu lại, hôn lên bờ môi ấy, "...nếu em không muốn lấy đi tính mạng họ."
Lâm Thiên vừa mới kêu lên vì bị cắn thì ngay lập tức tiếng kêu đã bị chặn lại trong cổ họng, nghe tiếp đến vế sau của câu nói dang dở, cậu lập tức run rẩy.
Lâm Hạo đau lòng ôm lấy Lâm Thiên, anh vùi đầu vào hõm cổ cậu, nỉ non, "Tất cả cũng chỉ vì em."
"Anh hai... Đau quá đi." QAQ
Cái cổ đáng thương của ông đây...
"Em thương anh không?"
"Em thương anh nhất nha."
Ông đây thương nhất là xúc xích!
Lâm Hạo ôm đứa nhỏ trong lòng mà cưng chiều, "Anh cũng thương em nhất."
Lâm Thiên lập tức cười khanh khách vì bị Lâm Hạo cù lét, nhưng ngay sao đó lại không ngừng toát mồ hôi lạnh vì câu hỏi của anh trai nhà mình.
"Bảo bối, em nói xem..."
"Em nói xem..." Lâm Thiên cười tươi, vui vẻ nhại lại.
Lâm Hạo mỉm cười, sủng nịch nói, "...một đứa trẻ không ngoan ngoãn, nên phạt như thế nào, nhỉ?"
--------------------Min--------------------
Một đứa trẻ không ngoan ngoãn, nên phạt như thế nào? =)))
Sao mình cảm thấy chữ "nhỉ?" nó nguy hiểm hơn chữ "hửm?" nhỉ?