"Tiểu Hạo? Không phải con đang ở trên máy bay sao?" Hạ Phương Dao có phần lo lắng.
"Con không nỡ rời xa Thiên Thiên." Giọng nói trầm thấp bình tĩnh trả lời.
Hạ Phương Dao trầm mặc một lúc, "Không được! Con đã hứa với ba mẹ rồi! Còn về phần Tiểu Thiên, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt, con yên tâm."
Lâm Hạo cười nhẹ, "Con vẫn không thể."
"Lâm Hạo!" Hạ Phương Dao tức giận.
"Mẹ à, Thiên Thiên sợ bóng tối." Lâm Hạo ở đầu dây bên kia vẫn một ngữ khí không đổi.
"Mẹ sẽ không để thằng bé một mình."
"Thiên Thiên bị dị ứng với tôm."
"Được, mẹ sẽ không để thằng bé ăn một con tôm nào."
"Thiên Thiên không được ăn quá nhiều xúc xích."
"Mẹ sẽ không mua xúc xích nữa."
"Thiên Thiên rất nghịch ngợm."
"...Mẹ sẽ không đánh thằng bé."
"Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, không thể yêu sớm..."
"... Mẹ sẽ quản lí thật chặt." ...Con mà cũng có tư cách nói về vấn đề này?
"Thiên Thiên––"
"Lâm Hạo! Mẹ không phải mẹ kế của Lâm Thiên!" Hạ Phương Dao quả thực mất hết kiên nhẫn.
Lâm Hạo nhếch miệng cười, trong ánh mắt có một tia gian tà lướt qua, "Mẹ à. Việc sang Mĩ không thể làm con từ bỏ Lâm Thiên."
Hạ Phương Dao bật định vị điện thoại của Lâm Hạo thì không khỏi giật mình khi thấy vị trí vẫn ở trong nước.
"Sang Mĩ mà mất ghế chủ tịch Lâm thị thì có lẽ..." Lâm Hạo cười nhẹ, "...ở lại sẽ tốt hơn."
Hạ Phương Dao thật không ngờ mục đích của bà cùng ông xã lại bị Lâm Hạo nắm được từ đầu đến cuối.
Mục đích đưa Lâm Hạo sang Mĩ chính là để chia rẽ Lâm Hạo cùng Lâm Thiên. Khiến Lâm Hạo chìm đắm trong đống nhiệm vụ mà Lâm Mạnh Thần đặt ra, nhưng sự thật chính là đống nhiệm vụ đó sẽ mãi không thể hoàn thành được. Cứ như vậy, Lâm Hạo sẽ không có lí do chính đáng để trở về nước, và Lâm Thiên sẽ không còn gặp Lâm Hạo.
Thời gian trôi qua, tình cảm sẽ phai nhạt dần, và Lâm Hạo cùng Lâm Thiên, mỗi người sẽ đi theo con đường của riêng mình.
Đó là điều mà Lâm ba và Lâm mẹ muốn, nhưng không ngờ, Lâm Hạo lại có thể nhận ra sớm như vậy.
"Con không sang Mĩ?"
"Con sang."
Hạ Phương Dao tiếp tục bị doạ, "Sao lại như vậy? Không phải con đang ở trong nước sao?". Bà cảm thấy lạ lạ, không phải chuyến bay đã bắt đầu từ lâu rồi sao?
"Con sang Mĩ là có lí do riêng."
"Vậy con gọi điện về làm gì? Đợi đã, không phải là––" Hạ Phương Dao rối như tơ vò, không hiểu mình đang trong tình huống nào.
"Đúng vậy. Chỉ là muốn nhắc nhở ba mẹ một chút."
Này cũng gọi là nhắc nhở?
Hạ Phương Dao thật không ngờ có một ngày con trai bà sẽ gọi điện về doạ bà.
"Không đúng, nếu con đang trên chuyến bay, sao có thể gọi điện?"
"Con chưa nói với mẹ là do thời tiết nên chuyến bay tạm hoãn?" Lâm Hạo cười cười.
Lâm Hạo này chắc chắn là đang giả vờ quên. Mục đích gọi điện về rõ ràng như vậy, có ngốc mới không biết là để vạch trần kế hoạch của bà cùng ông xã!
"Mẹ à. Con biết ba và mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Thiên. Nhưng con mong lúc đi du lịch hai người đừng mải chơi mà quên mất em ấy." Lâm Hạo trầm mặc một lúc, giọng nói cũng có phần lạnh hơn, "Tốt hơn hết là hai người nên bỏ mấy cái vé du lịch ấy vào thùng rác một thời gian, dù sao Lâm Thiên cũng không nên đi lung tung. Đợi khi nào con trở về, hai người có chu du khắp thiên hạ cũng không ai quản."
Hạ Phương Dao câm nín. Mấy cái vé du lịch bà giấu dưới đệm giường là để đợi mấy tháng sau khi Lâm Thiên đã ổn rồi thì sẽ để thằng bé đi du lịch cùng.
Thật quá đáng sợ rồi!
Rốt cuộc Lâm Hạo kia còn biết những cái gì...?
"Mẹ à, còn một điều."
"Thằng bất hiếu, con rốt cuộc là còn biết những gì?" Hạ Phương Dao kích động không ngừng toát mồ hôi.
"Nếu khóc quá nhiều, Lâm Thiên sẽ bị mất giọng."
Không phải Lâm Thiên đã ngừng khóc và đang nằm trong phòng ôm sói xám sao? Cho nên làm gì có tiếng khóc nào lọt vào điện thoại?
Như thế nào lại biết được Lâm Thiên vừa khóc xong?
Hạ Phương Dao tắt máy, bà cảm thấy nếu còn nói chuyện thêm một phút nào với Lâm Hạo kia, có lẽ bí mật kín nhất của bà cũng sẽ bị khai thác hết.
------------------------------------------
"Mẹ nó! Cậu dám cắn tôi?" Mạc Kỳ Dương đau đến nhăn mặt, chửi ầm lên.
"Tiểu Dương Tử cậu rõ ràng cắn tôi trước!" Thiếu niên không chịu thua, quay đầu chửi lại.
"Đấy không phải cắn! Đấy là sự tiếp xúc giữa răng và da!!" Mạc Kỳ Dương như bị chọc trúng dây thần kinh, cậu ta lao đến đuổi theo thiếu niên đang ra sức chạy ở phía trước.
Đến một ngã rẽ thì thiếu niên đột nhiên chạy theo hướng bên trái, Mạc Kỳ Dương thấy vậy thì không khỏi đắc ý, phía bên trái đó chính là ngõ cụt!
Mạc Kỳ Dương hưng phấn vì sắp bắt được thiếu niên, lại không để ý đến có cái chân không biết từ đâu đang thò ra từ trong ngõ.
Và tất nhiên, bản mặt sát gái của Mạc Kỳ Dương đã rất vinh dự mà đập thẳng xuống nền gạch. Quay đầu lại, nhìn thấy "hung thủ" đang ngồi xổm ở cạnh tường đầu ngõ, còn không thèm rút chân lại cứ thế mà vừa ôm bụng cười vừa chuẩn bị đứng lên chạy.
Mạc Kỳ Dương tức đến hộc máu, như loa phát thanh mà chửi ầm lên, "Mẹ nó!! Tiểu Thiên Tử! Cậu đợi đấy cho tôi!!"
Thù này không trả, ông đây nhất định sẽ mặc váy!
Thời gian là như vậy, trôi qua không đợi một ai. Nếu trải qua từng phút, từng giây, có lẽ sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Nhưng chỉ khi quay đầu nhìn lại, mới nhận ra quả thực thời gian trôi qua rất nhanh và kỳ diệu. Nhanh đến nỗi khi nhìn lại quá khứ, vẫn cảm thấy mình mới chỉ là một đứa trẻ, kỳ diệu đến nỗi khi nhìn lại chính mình, đã không biết từ khi nào thân thể ấy đã lớn lên.
Đối với Lâm Thiên, năm trôi qua rất nhanh mà cũng rất chậm. Tháng ngày mà người tên Lâm Hạo kia rời xa cậu khiến cậu oà khóc không thôi. Từng ngày từng ngày nỗi nhớ nhung ấy cứ một nhiều thêm, lại càng khiến thời gian trôi qua thật nặng nhọc. Nhưng bây giờ khi quay đầu lại, khoảng thời gian ấy trôi qua thật nhanh, cứ ngỡ như mình vẫn còn là một đứa bé tuổi, cái cảm giác của hồi bé như đang ôm lấy cậu, như chỉ vừa mới hôm qua là một đứa trẻ mập mập, vậy mà hôm nay đã trở thành một thiếu niên tuấn tú.
"Mời hai học sinh Lâm Thiên và Mạc Kỳ Dương tới phòng giáo viên." Loa phát thanh của trường bỗng thông báo.
"A, lại bị gọi." Mạc Kỳ Dương đứng dậy xoa xoa khuôn mặt đẹp trai của mình. "Tiểu Thiên Tử, cậu còn định chạy cái gì?"
Lâm Thiên nhàm chán dừng bước chân, xị mặt oán trách, "Lần này vẫn là tại cậu!"
Mạc Kỳ Dương vừa đi vừa huých Lâm Thiên, "Cái gì mà tại tôi? Không phải bảo cậu đứng lại rồi sao?"
"Đứng lại để cho cậu cắn tôi?" Lâm Thiên huých lại Mạc Kỳ Dương.
"Cậu ngáng chân tôi!" Mạc Kỳ Dương bất mãn lên án.
"Cậu cắn tôi trước!" Lâm Thiên không phục.
"Tóm lại đều không phải lỗi của tôi!" Mạc Kỳ Dương dừng lại giơ lên nắm đấm doạ Lâm Thiên.
"Tất cả là lỗi của cậu!" Lâm Thiên cũng dừng lại, giơ chân lên để trước đũng quần của Mạc Kỳ Dương.
"Cậu thử đạp vào bảo bối của tôi xem, tôi sẽ cho cậu cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện có răng để ăn cơm!"
"Vậy cậu thử làm tôi phải ăn cháo cả đời xem, tôi sẽ cho cậu cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện có khả năng làm cha!"
Mạc Kỳ Dương cùng Lâm Thiên không ai chịu nhường ai, và kết quả chính là, một lần nữa lao vào đánh nhau.
Và kết quả cuối cùng, tất nhiên là hai bạn trẻ nào đó đã không còn bị đọc tên lên phòng giáo viên trên loa phát thanh, mà lần này là quang minh chính đại vinh dự được bác bảo vệ mời lên phòng hiệu trưởng ngồi uống trà.
Trong phòng hiệu trưởng không khí căng thẳng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn.
Lâm Thiên và Mạc Kỳ Dương ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của vị hiệu trưởng ngồi ở bàn làm việc phía đối diện.
"Lâm thiếu gia, Mạc thiếu gia." Giọng nói nghiêm túc của hiệu trưởng vang lên.
"Dạ?" Hai đứa trẻ ngồi ở ghế ngoan ngoãn đồng thanh, như thể hai người vừa điên cuồng đánh nhau ở hành lang trường học không phải là bọn họ vậy.
"Hai thiếu gia làm ơn đừng đánh nhau nữa, cứ như vậy tôi biết nói sao với Lâm chủ tịch?" Hiệu trưởng khóc không ra nước mắt, như thế nào mà cứ hai ngày là hai vị tổ tông này phải có mặt ở đây một lần mới chịu được vậy?
"Là tại cậu ấy!" Lâm Thiên chỉ Mạc Kỳ Dương, Mạc Kỳ Dương chỉ Lâm Thiên, cùng đồng thanh nói.
Hiệu trưởng đau đầu. Đối với loại câu này, ông đã thành quen.
Mỗi khi có mặt ở đây tại sao phải đổ lỗi cho nhau mới chịu được?
Quả thực kiếp trước ông tạo nghiệt nên kiếp này mới gặp phải hai vị tổ tông đây.
Hiệu trưởng pha trà, đưa hai chén trà để lên bàn tiếp khách, "Hai thiếu gia là bạn thân, tại sao lại đánh nhau như vậy?"
Lâm Thiên và Mạc Kỳ Dương thật sự là được mời lên phòng hiệu trưởng để uống trà. Bọn họ mỗi người nhấp một ngụm trà, dáng vẻ tao nhã trả lời, "Nhìn cậu ta ngứa mắt."
". . . . . . . ."
"... Hai thiếu gia chắc cũng biết rõ, sự việc lần này sẽ lại được thông báo tới gia đình. Được rồi, thiếu gia nên quay trở về lớp học." Hiệu trưởng không muốn ở lâu với hai vị tổ tông này, còn ở thêm phút nào là phút đấy lo sợ cái phòng làm việc của ông sẽ biến thành đấu trường.
"Vậy em đi nha~" Mạc Kỳ Dương nháy mắt.
"Hiệu trưởng à, ngài thật tốt~" Lâm Thiên cười đến híp mắt.
Đóng cửa phòng hiệu trưởng, bên ngoài lại chính là gương mặt mà cả Lâm Thiên và Mạc Kỳ Dương không muốn đụng chạm.
"Ồ? Lại được mời lên phòng hiệu trưởng? Thật vinh dự." Giọng nói trong trẻo vang lên mang theo một chút điệu đà.
"Vị tiểu thư đây sao lại lạc đường rồi? Ở đây đâu có phòng học?" Mạc Kỳ Dương khoe nụ cười lãng tử.
"Haha, Mạc thiếu gia nhầm rồi. Tôi lên đây là để xem hai vị thiếu gia nhà họ Lâm và họ Mạc được mời lên phòng hiệu trưởng vì đánh nhau." Cô gái đứng thẳng người, tay khoanh trước ngực, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên, mái tóc nhuộm vàng khói được uốn xoăn đến ngang lưng, rất ra dáng một cô tiểu thư khuê các.
"Ồ, Nhạc Thiên Di~" Lâm Thiên ngạc nhiên.
"Sao vậy?" Nhạc Thiên Di tưởng có người đằng sau, lập tức quay lại nhìn.
"Cô... quên chưa kéo khoá quần." Lâm Thiên chỉ chỉ.
Mạc Kỳ Dương lập tức nhìn Nhạc Thiên Di nhưng sau đó lại quay ra nhìn Lâm Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Chưa kéo khoá quần?
Cô ta...
Nhạc Thiên Di đỏ mặt vội vàng lấy hai tay che, che xong mới phát hiện một điều quan trọng nhưng cũng đã muộn, "Mẹ nó! Lâm Thiên cậu đứng lại! Bà đây mặc váy, kéo khoá quần cái mông!!"
–––––––––––Min–––––––––––
Từ chap này trở đi, sẽ đổi tên nhân vật:
Trịnh Ngọc Thư —> Nhạc Thiên Di.
Trịnh Hàng Vũ —> Nhạc Hàn Long.
Mình sẽ sửa lại tên nhân vật này ở các chap trước.
Mong mọi người thông cảm vì sự bất tiện này.