"Anh đây, anh ở đây, ở đây với em rồi" Lâm Hạo cởi chói cho Lâm Thiên, đau lòng nhìn đứa trẻ thương tích đầy mình, cơ thể anh cũng vì thế mà bất giác run lên.
"Anh...hai..." Lâm Thiên tủi thân, nước mắt chảy càng thêm nhiều.
"Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi bảo bối, là do anh đến trễ. Ngoan, anh ở đây rồi, sẽ không để em một mình nữa, được không?"
Lâm Thiên cọ cọ vào lòng Lâm Hạo, thoả mãn gật đầu.
Lâm Hạo ôm em trai, vùi mặt vào hõm cổ em trai nhà mình. Lâm Thiên cảm nhận được... cổ cậu chợt nóng lên.
Lâm Hạo đang khóc...
Cũng giống như Lâm Thiên, đó là những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu...
Nhưng rất nhanh chóng anh trai đại nhân đã đứng dậy, cứ như người vừa khóc kia không phải là anh vậy. Lâm Hạo hôn chụt một cái vào cái miệng nhỏ kia, xoa xoa đầu em trai bảo bối, "Thiên Thiên ngoan, mau ngủ đi, đừng cố gắng nữa. Em biết anh sẽ không bao giờ bỏ em mà, đúng không?"
Lâm Thiên ngoan ngoãn đặt cái đầu nhỏ của mình lên vai Lâm Hạo, không quên nói, "Em muốn...xúc xích"
"Ừ. Về nhà anh cho em ăn, nhé?"
Lâm Thiên thoả mãn nhắm mắt lại, mệt mỏi mà thiếp đi.
Lâm Hạo nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, đầy sự mệt mỏi đang an an ổn ổn ngủ trong lòng mình. Anh hôn hôn tai đứa trẻ kia, mỉm cười nói, "Ngủ ngon, bảo bối"
Được rồi, đó là Lâm Hạo trước khi Lâm Thiên ngủ. Còn bây giờ chính là một bộ dáng đáng sợ... còn hơn lúc ban đầu.
Lâm ba cùng Lâm mẹ rất nhanh chóng đã về tới nơi, vì vậy mà tốc độ tìm kiếm cũng được đẩy nhanh. Việc tìm vị trí của một chiếc xe không có gì là khó, vậy nên trong khi xe chở Lâm Thiên đang đi trên đường, thì cũng là lúc xe của Lâm Hạo đuổi theo.
Ngôi biệt thự này an ninh quả thực rất tốt, được xây dựng sâu trong rừng, nhưng cũng không vì vậy mà chủ nhân của nó mất cảnh giác. Tên thiếu gia bắt cóc Lâm Thiên đó đã cho vệ sĩ đứng cả trong lẫn ngoài bảo vệ cẩn thận, nhưng chỉ một chút như vậy thì làm sao Lâm gia có thể thua được?
Lại nói, không ai rảnh đến mức tự dưng cho xây một ngôi biệt thự to như vậy ở tận trong rừng. Đương nhiên, không thể xây mà không có đất, mà đất này lại ở trên núi. Vậy nên bất ngờ nhất chính là, ngọn núi này thuộc quyền sở hữu của Nhạc gia!
Nhạc chủ tịch bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để sở hữu ngọn núi này, có lẽ ông ta muốn biến ngọn núi này thành khu du lịch trong tương lai.
Như đã nói, ở đây không chỉ có một mình Lâm Hạo mà còn có cả Lâm chủ tịch và Lâm phu nhân. Vậy nên, một phần nhờ vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp nên rất nhanh quyền kiểm soát đã thuộc về Lâm gia. Mà bắt cóc thường thì sẽ nhốt con tin vào đâu? Đương nhiên là sẽ nhốt vào một nơi như nhà kho hoặc tầng hầm, những nơi mà ít ai chú ý đến.
Lâm Hạo vốn đã mất hết lí trí, anh tìm khắp nơi cuối cùng cũng thấy một cánh cửa đang bị khoá lại.
Vệ sĩ nhanh chóng bẻ khoá, Lâm Hạo lười dùng tay để mở, giơ chân lên đạp mạnh vào cánh cửa kia. Đằng sau cánh cửa ấy chính là một thân ảnh nhỏ bé đang không ngừng run lên, thân ảnh khiến anh tìm kiếm đến điên lên.
------------------------------------------
"Tiểu Hạo" Một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai.
"Ba"
Lâm ba nhìn đứa nhỏ trong lòng Lâm Hạo, khuôn mặt thường ngày lạnh băng kia giờ lại không giấu nổi sự đau lòng. Ông đưa tay ra xoa xoa đầu Lâm Thiên, có ý muốn ôm Lâm Thiên khỏi vòng tay của Lâm Hạo.
Lâm Hạo nhíu mày, ôm Lâm Thiên chặt hơn, tránh khỏi vòng tay của Lâm ba, anh mỉm cười, "Xin lỗi ba. Thiên Thiên để con chăm sóc, ba ra ngoài xem mẹ thế nào đi"
Lâm ba chỉ biết thở dài, nếu cứ tiếp tục thế này xem ra ông cùng bà xã còn lâu mới được chạm vào đứa con út, "Được rồi, vậy con xử lí chuyện ở đây đi"
Lâm Hạo "vâng" một tiếng, ánh mắt chuyển xuống ba tên đang quỳ dưới đất.
Ba tên to con bắt cóc Lâm Thiên bị chói lại, mặt chúng tái mét. Diệp Mạnh Kỳ giọng nói không ngừng run lên, "Tôi...tôi chỉ làm theo nhiệm vụ"
Lâm Hạo cười thành tiếng, híp mắt lại, "Nhiệm vụ?"
"Đúng... đúng vậy"
"Ra là vậy. Vốn dĩ định tha thứ cho mấy người, nhưng chắc tôi cũng phải làm theo nhiệm vụ của mình rồi" Đôi môi mỏng của Lâm Hạo khẽ nhếch, dần dần tạo thành một đường cong quyến rũ, nhưng khi nhìn vào nụ cười ấy lại chỉ khiến người ta cảm thấy run sợ.
"Nhiệm... Nhiệm vụ?" Lần này đến lượt ba tên to con hỏi ngược lại.
"Đoán xem?" Khuôn mặt đang cười kia trong chốc lát trở nên băng lãnh.
". . . . . . . ."
"Xử lí chuyện ở đây, nhỉ?" Lâm Hạo lạnh lùng nói.
"Xin... Xin tha thứ..."
Lâm Hạo khinh thường nhìn ba tên to con dưới đất. Tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cái đầu nhỏ nhỏ của Lâm Thiên rồi áp sát vào vai mình. Giọng nói lạnh băng vang lên, "Đánh đến khi nào chịu khai tất cả"
Những vệ sĩ bên cạnh không một chút do dự, đạp mạnh vào bụng từng tên to con.
Tiếng kêu vang lên vì đau, không lâu sau đó là những tiếng rêи ɾỉ.
Mặc kệ đây là biệt thự nhà ai, Lâm Hạo không quan tâm mà ôm em trai bảo bối đi tắm rửa. Nhìn những vết bầm tím rồi những vết trầy xước đến chảy máu, chúng khiến tim Lâm Hạo như thắt lại. Giá như anh đến sớm hơn thì Lâm Thiên đã không bị như vậy. Mà có lẽ, ngay từ đầu đã là lỗi của anh. Khi thấy Nhạc Hàn Long, anh phải đuổi hắn ta đi, phải luôn ở cạnh Lâm Thiên để bảo vệ em ấy.
"Anh xin lỗi" Hai hàng lông mày của Lâm Hạo nhíu chặt lại với nhau, khuôn mặt anh để lộ rõ sự đau đớn trong lòng.
Lâm Hạo rất nhẹ nhàng, anh chỉ dám lau sơ qua những vết bẩn, cố gắng để không chạm vào những vết thương. Anh sợ Lâm Thiên sẽ bị đau thêm.
Cẩn thận lau khô người cho Lâm Thiên, Lâm Hạo gọi điện cho bác sĩ đi theo tiến vào trong căn phòng để xem vết thương cho em trai.
"Thế nào rồi?" Lâm Hạo sắc mặt ngày càng trầm xuống.
"Đại thiếu gia yên tâm. Nhị thiếu gia chỉ bị thương nhẹ, cũng không có gì nghiêm trọng"
Lâm Hạo nghe xong càng thêm khó chịu, anh chỉ vào Lâm Thiên, "Thương nhẹ? Vậy vết bầm máu to sau lưng em ấy ông gọi là cái gì?"
"Đại thiếu gia, chỗ đó là do va chạm mạnh tạo thành, cũng may là không ảnh hưởng tới xương. Nhị thiếu gia chắc chắn sẽ rất đau lưng, vậy nên cần được nghỉ ngơi. Còn vết bầm máu kia thì lấy đá chườm, vài ngày sẽ tan dần, nhưng vẫn là không nên đi lại nhiều"
"Em ấy ngất?" Lúc tắm rửa cho Lâm Thiên mặc dù Lâm Hạo đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc đụng chạm vào vết thương, mà một người chịu đau kém như Lâm Thiên lại không có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Thưa thiếu gia, nhị thiếu gia chỉ đang ngủ. Có lẽ do quá mệt và bị va đập mạnh, cộng thêm tâm lí và cơ thể trẻ con nên nhị thiếu gia chịu đựng được đến mức này quả thực rất giỏi!"
"Được rồi"
Xong việc, Lâm Hạo liền tiễn bác sĩ ra ngoài.
Quay lại nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong chăn kia. Lâm Hạo nhẹ nhàng lấy mấy cái chăn mỏng gần đó, cuốn cuốn mấy vòng quanh "vật nhỏ". Nên hiện tại chính là một đống chăn được cuộn lại ở trên giường, nhưng nếu tiến lại nhìn nhìn bên trong đống chăn đó, thì sẽ thấy được một cái đầu nhỏ thò ra. Đúng vậy, chủ nhân của cái đầu đó không ai khác chính là Lâm Thiên!
"Thần chăn Lâm Thiên"!
Lâm Hạo phì cười nhìn tác phẩm của mình, nhưng dù cho Lâm Thiên có to lớn hơn đống chăn này, thì anh vẫn nguyện ôm bảo bối nhà mình.
Cuốn Lâm Thiên vào trong chăn như vậy, tất cả chỉ để bánh bao nhỏ được ấm áp, cũng là để anh trai đại nhân có thể yên tâm mà ôm em trai nhà mình ra xe.
Nhưng trước tiên ra xe, chính là phải đi qua phòng khách, mà phòng khách chính là "hiện trường vụ án".
Vệ sĩ không hiểu gì nhìn nhìn vị đại thiếu gia vài phút trước còn mang theo khuôn mặt lạnh lùng cùng khí chất "cấm ai lại gần", hiện tại đang ôm một đống chăn dài từ vai xuống chân, không chỉ vậy, đại thiếu gia nhà bọn họ còn đang nhìn đống chăn ấy với vẻ mặt so với ôn nhu còn muốn ôn nhu hơn.
Vệ sĩ khoé miệng không ngừng co rút.
Cái quỷ gì đang diễn ra vậy?
"Thiếu gia" Nhanh chóng lấy lại hồn, vệ sĩ đồng thanh nói.
"Chưa khai?"
"Vẫn chưa"
"Tiếp tục"
"Vâng"
Tốt lắm! Câu từ đơn giản, ngắn gọn mà đầy hàm ý!
Chỉ cần thêm chút mắm muối!
Lâm Hạo đi ngang qua, không nhìn những tên dưới đất dù chỉ bằng nửa con mắt. Nhưng cũng vì thế mà bí mật bên trong chăn được hé lộ. Những tên vệ sĩ giờ mới hiểu tại sao đại thiếu gia nhà bọn họ lại trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách như vậy.
Quá đơn giản, không phải nhị thiếu gia đang được "bọc" trong chăn kia sao?! Đứa ngốc mới không biết.
Ai cũng "say sưa" làm công việc của mình nên không ai để ý rằng vị đại thiếu gia cao cao tại thượng đang ôm em trai kia không biết là "cố tình" hay "cố ý" mà quang minh chính đại tiện thể ôm luôn cái chăn nhà người ta đi mất...
Này chính là cao thủ trộm đồ trong truyền thuyết a...
Lâm Hạo ôm Lâm Thiên vào trong xe mình, mở balo ra rồi mặc quần áo ấm áp cho em trai. Thật sự mà nói, đây là xe của Lâm Hạo nhưng toàn đồ của Lâm Thiên. Anh trai đại nhân rất cẩn thận, luôn mang theo đồ dự trữ. Không chỉ là quần áo, đồ chơi, mà đến đồ ăn vặt cũng luôn được chuẩn bị đầy đủ để ở trong xe.
Mặc dù trong một nhà nhưng mùi của mọi người lại không giống nhau, Lâm Hạo luôn chọn một mùi nước hoa nhẹ cho cả anh và Lâm Thiên. Vậy nên Lâm Thiên cũng từ đó mà quen mùi, chỉ cần bánh bao nhỏ ngửi ngửi một chút là biết ngay đó là anh trai đại nhân. Nhưng cũng hình thành tật xấu giống Lâm Hạo, không quen dùng chung đồ với người khác. Cho nên, Lâm mẹ đã rất nhiều lần phàn nàn về tính cách "khó ở" của hai anh em. Để không đụng mùi với người khác nên đương nhiên loại nước hoa đó chỉ được làm riêng cho Lâm gia.
Vậy nên đống chăn có công giữ ấm từ cửa biệt thự đến cửa xe kia đã bị Lâm Hạo không chút tình nghĩa mà ném thẳng ra khỏi xe.
Trộm đồ nhà người ta xong thẳng tay ném đi?! Tốt lắm, không hổ danh là đại thiếu gia Lâm gia.
Lâm Hạo vươn tay ra ghế sau lấy chăn đắp lên người Lâm Thiên, khẽ đặt một nụ hôn thật sâu xuống cái trán kia, rồi ôm nhẹ đứa trẻ ấy vào lòng. Lúc này, trái tim bị bóp chặt bấy lâu của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cảm ơn em vì em vẫn ổn.
Thật tốt vì em đã ở đây.
Ở ngay đây, bên cạnh anh.