Sáng sớm, tuyết rơi có vẻ dày đặc hơn hôm qua nhưng trong căn biệt thự Lâm gia không khí lại rất náo nhiệt.
Tối nay là lễ giáng sinh nên bạn nhỏ Lâm Thiên nào đó rất hưng phấn. Đây quả thực là chuyện lạ trong những chuyện không bình thường của nhà họ Lâm, nhị thiếu gia Lâm Thiên không cần ai đánh thức mà tự động rời giường, đã vậy còn dậy rất sớm nữa a a!!!
Từ trên cầu thang, một thân ảnh trẻ con đang dùng hết tốc lực vốn có của mình mà chạy thật nhanh xuống dưới. Cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh là thế, vậy mà chủ nhân của nó chẳng thèm giữ hình tượng cho nó một chút nào mà cứ gào lên liên hồi, "Giáng sinh giáng sinh đến rồi!!!! Mau dậy mau dậy, con muốn trang trí giáng sinh a a a!!!"
"Có ai..... Ái uiiiii!!!!"... Vậy nên mới nói, mắt sinh ra đâu phải để làm cảnh. Và đây là một ví dụ điển hình, bạn nhỏ Lâm Thiên chân chạy, tay múa loạn xạ, miệng hoạt động hết năng suất, mắt nhìn trời, kết quả là ngã dập mặt.
Lâm Hạo vì không ép Lâm Thiên ngủ tiếp được nên tức giận mà rời giường theo em trai. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bước ra khỏi cửa phòng thì cảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là một đám người hầu đang túm tụm lại cuống quýt đỡ "ai đó" dậy, không ngừng hỏi "nhị thiếu gia có sao không?" Và cái người được gọi "nhị thiếu gia" kia đang vừa đưa tay xoa xoa mông mình vừa liếc ánh mắt oán hận về phía cầu thang. Đại sảnh từ yên bình trong phút chốc chuyển thành một mớ hỗn độn.
Đương nhiên, cái vị có danh xưng "nhị thiếu gia" kia chính là em trai bảo bối của Lâm Hạo.
Lâm Hạo vội vàng chạy xuống đỡ lấy em trai, tìm khắp một lượt thấy Lâm Thiên không bị làm sao, lúc này giọng nói mới mang theo tia tức giận, "Em vội cái gì? Không phải anh nói sẽ trang trí cùng em rồi sao?"
Lâm Thiên đáng thương nhìn Lâm Hạo, đưa tay ra chỉ về phía cầu thang "Anh hai mau tới đánh nó đi" QAQ
"Ngã có đau không?"
"Lúc nãy đau nhưng giờ hết rồi. Anh hai, đi trang trí giáng sinh nào~" ^^
"Được, nhưng phải đi ăn sáng đã"
"Vâng ạ~" ^^
"Thật ngoan" Lâm Hạo mỉm cười hôn hôn em trai.
Tối hôm đó, Lâm ba và Lâm mẹ mới đi chơi trở về. Nhìn quanh ngôi biệt thự, bên trong lẫn bên ngoài đều lấp lánh ánh đèn, Lâm mẹ cảm thán, thật sự rất có không khí ấm cúng của giáng sinh nha, con trai bà thật biết cách trang trí, haha.
Bước vào trong nhà, mặc dù cây thông rất lớn, trang trí cũng rất đẹp nhưng... cái nhà này mở tiệc từ lúc nào vậy? Thế quái nào mà từ người hầu, quản gia đến chủ nhà đều đang vui vẻ quanh cái bàn dài chất đầy đồ ăn thế kia? Tiệc đứng hả? Ai da, giáng sinh mà, cứ vậy đi, mọi người ai cũng được vui vẻ.
"Trong nhà có tiệc mà không ai mời chủ nhà nha?" Lâm mẹ trêu đùa.
Lâm Thiên ngồi trên đùi Lâm Hạo, được anh trai đút thức ăn ăn đến ngon lành thì thấy ba mẹ đã trở về, mang một cái mồm đầy thức ăn quay lại phía sau hôn "chụt" anh hai một cái rồi mới nhanh chóng chạy lại phía ba mẹ mình.
"Bảo bối ~~~~" Lâm ba chắc chắn sẽ không bao giờ dùng chất giọng này để nói chuyện, vậy nên đây là lời nói ngọt xớt của Lâm mẹ.
"Ba~~~ mẹ~~~~" Còn vị chủ nhân của giọng nói này? Chính là cái vị mà mấy người đang nghĩ tới đấy.
"Mẹ mẹ, mẹ thấy không, cái ngôi sao to to trên đỉnh cây thông là con treo nha~" Lâm Thiên chỉ chỉ ngôi sao vàng được đặt trên đỉnh cây thông.
"Ai nha, bảo bối thật giỏi" Lâm mẹ yêu chiều véo má Lâm Thiên.
Lâm Hạo đi tới ôm lấy Lâm Thiên, nhìn Lâm mẹ cười cười, đúng vậy, là cười đểu.
Lâm mẹ run run, "Con, con cười cái gì?"
"Không có gì. Chỉ là, sáng hôm nay đã không thấy ba mẹ"
".... Ba, ba mẹ đi ra ngoài có chút việc"
Lâm Hạo nhún nhún vai, "Ba mẹ đi đâu cũng được. Nhưng... con chỉ đủ sức lo cho Thiên Thiên, đứa tiếp theo, đành nhờ ba mẹ"
Lâm mẹ: ". . . . . . ." Tiểu Thiên không phải là tiểu quỷ, tuyệt đối không phải.. Tiểu Hạo mới là tiểu quỷ, à không, là đại quỷ, không, phải là diêm vương, diêm vương....
Lâm Hạo tỏ vẻ như không phải lỗi của mình, rất tự nhiên mà nói "Quà của ba mẹ đúng giờ sẽ được gửi đến, con xin phép lên phòng trước". Nói xong không quên ném lại ánh mắt "chúc hai người hạnh phúc" rồi thản nhiên bế Lâm Thiên lên phòng.
Lâm Thiên bị buộc rời khỏi bữa tiệc, rất không tình nguyện, "Anh hai, em vẫn muốn chơi"
"Không được, đến giờ đi ngủ rồi"
".... Nhưng hôm nay là giáng sinh mà?"
"Hửm? Giáng sinh thì sẽ được thức muộn?"
". . . . . . ."
"Thiên Thiên ngoan"
Sau khi Lâm Thiên đã ngoan ngoãn ngủ ngon, Lâm Hạo lúc này mới đặt chuông đồng hồ báo thức giờ.
Thời gian trôi qua, đồng hồ điểm giờ kêu lên vang dội khắp phòng nhưng vẫn không có ai tắt đi. Lâm Thiên bị tiếng chuông đánh thức, định đứng dậy tắt chuông đi thì phát hiện bên cạnh mình không có ai cả. Một cảm giác lạ lẫm ập tới, Lâm Thiên lo lắng liên tục gọi, "Anh hai? anh hai?"
Bỗng chợt đèn điện vụt sáng, trước mắt Lâm Thiên là một người mặc bộ đồ ông già noel đang mỉm cười nhìn cậu, bên cạnh là những hộp quà to lớn được gói lại cẩn thận bằng giấy màu ngộ nghĩnh và những chiếc nơ được gắn lên trên.
Lâm Thiên nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, cậu tỉnh cả ngủ, ngay lập tức xốc chăn lên nhảy xuống giường rồi vội vàng chạy tới chỗ ông già noel đang đứng, ôm chầm lấy, giọng nói không giấu nổi sự suиɠ sướиɠ, "Anh hai anh hai, anh hai là ông già noel của một mình em?"
"Ừ, vì anh đã hứa sẽ kiếm cho Thiên Thiên một ông già noel mà"
"Nhưng anh nói ông già noel đó có thể ôm bất cứ lúc nào a~"
"Chẳng phải em có thể ôm anh bất cứ lúc nào sao?"
"... Nhưng mà"
"Hửm? Không thích ôm anh?"
"Mới không phải đâu. Ông già noel rất béo a, anh hai một chút cũng không béo"
"Ồ, bởi vì anh là ông già noel xịn"
"Anh hai, kia là quà của em sao?"
"Em đoán xem?"
Lâm Thiên chuyển mục tiêu sang những hộp quà to lớn ở bên cạnh. Mở nắp hộp quà thứ nhất ra, một con gấu bự bự lông xù đang ngồi bên trong aa!! Mở nắp hộp quà thứ hai, ây da, sao lại có vợ của sói xám ở đây a? Mà con sói này cũng bự quá trời luôn, ha ha ha ha!
Hộp quà thứ ba chính là sói xám, tiếp theo là cừu vui vẻ, những hộp kế tiếp chính là những con thú nhồi bông mà Lâm Thiên muốn mua ở trung tâm thương mại, tất cả đều đầy đủ không thiếu một con nào. Mà cái làm Lâm Thiên cao hứng nhất chính là những con thú nhồi bông này, con nào cũng to gấp đôi cậu hết á!! Ha ha ha ha ha.
"Thích không?"
"Rất thích rất thích a. Anh hai, hôn một cái"
"Có quà nên mới chủ động hôn anh phải không?"
"Mới không phải đâu. Tại vì em thương anh hai nhất"
Lâm Hạo cúi xuống, "Đồ dẻo mỏ", buồn cười ngậm lấy đôi môi phấn nộn đang tự nguyện chu ra kia.
Căn phòng đã biến thành sở thú kể từ lúc đó...
Còn vị chủ nhân của sở thú đang rất mãn nguyện cọ cọ vào lòng anh trai, nằm trên giường mà làm nũng. Làm nũng chán chê thì đi ngủ, trước khi đi ngủ không quên khen ngợi một câu, "Anh hai, anh hai là tuyệt vời nhất"
"Anh biết"
"Anh hai, giáng sinh vui vẻ"
Lâm Hạo cười nhẹ, dịu dàng hôn Lâm Thiên, "Bảo bối, giáng sinh vui vẻ". Rồi lại hôn thêm một cái nữa, "Bảo bối, chúc em ngủ ngon"
---------------------Min--------------------
Chúc mọi người một giáng sinh vui vẻ nha (≧∇≦)Yêuu ️️