6.
Có lẽ tim tôi đã đau đến mức tê liệt rồi.
Ở trong mắt bọn họ, tôi làm cái gì cũng đều là muốn Tô Tâm khó chịu.
Tô Tâm hoảng sợ là vì yểu điệu, mảnh mai, là đáng thương, tội nghiệp, là một đóa hoa yêu kiều, mềm mại cần được nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở, chăm sóc.
Còn đối với tôi thì hoàn toàn ngược lại, thật nực cười nhỉ, dạ dày tôi đau đến mức toàn thân co giật, vậy mà bọn họ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt mà chế nhạo: "Muốn bắt chước theo Tâm Tâm sao? Đừng có cố giả vờ nữa, vô ích thôi".
"Cô giả bộ nhiều như vậy, chắc là muốn chúng tôi không vui phải không đây!".
Người Tô gia luôn đồng lòng với nhau, đặc biệt là khi người đó là tôi.
Khi đó Tô Tâm cũng sẽ đi tới, giọng điệu bất đắc dĩ: "A Đệ, đừng giả bộ nữa, nếu không cha mẹ với các anh sẽ giận em đó".
Dù thế, tôi vẫn cố gắng làm hài lòng bọn họ ở mọi nơi, cắn răng đau đớn đứng dậy, lê lết từng bước về phòng để không làm họ tức giận.
Anh ba ở phía sau cười khịt mũi: “Không sao đâu, anh biết là nó đang giả bộ mà”.
Cha cười mỉa: "Có chút việc mà cũng không hiểu, nó nào giống Tâm Tâm hiểu chuyện từ bé đâu".
Mẹ cũng không hài lòng: “Tâm cơ của A Đệ sao lại sâu như vậy chứ, haizz, nói cho cùng thì con nó cũng không lớn lên ở bên cạnh chúng ta... Tâm Tâm lại đây, để mẹ xem con có còn chỗ nào khó chịu không”.
Tiếp theo là Tô Tâm nũng nịu mà nhào vào lòng bà ấy, sau đó là tiếng cười hạnh phúc của cả nhà bọn họ lại vang lên.
Tôi đóng cửa lại, cuộn tròn cơ thể mình trên nền đất lạnh lẽo, đau đớn mà ngất đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có người ghé sát vào tai tôi, dùng giọng điệu cực kỳ tàn ác nói: "Mày đáng đời lắm, mày nên đi đi, ai kêu mày quay về để đoạt hết đồ của tao làm gì!".
Tôi biết, cô ta chính là Tô Tâm.
Ở trước mặt Tô gia, cô ta là một tiểu thiên sứ xinh đẹp, nhưng trong mắt tôi, cô ta là hiện thân của ác quỷ, khi tôi bị gia đình trách mắng, buộc tội, cô ta sẽ luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy đắc ý lẫn khiêu khích.
Tôi không hiểu tại sao cô ta lại hận tôi, nếu nói là hận, thì tôi nên là người hận cô ta mới đúng.
7.
Cuộc phỏng vấn vào ngày sinh nhật của Tô Tâm đã dấy lên một làn sóng to.
Trong những năm tháng không có người yêu thương, tôi say mê với hội họa, và sau khi trải qua bao khó khăn, tôi cũng dần trở thành một họa sĩ nổi tiếng được nhiều người hâm mộ.
Cái của tôi cũng đã gây ra không ít xôn xao trong dư luận.
Nhiều người hâm mộ thương tiếc cho tôi, đau lòng cho tôi và phát hiện ra từ đầu đến cuối tôi đều chỉ có một mình trong bệnh viện.
Người hâm mộ cảm thấy bất bình thay tôi, họ bắt đầu tìm kiếm người nhà của tôi, mà Tô gia - mang danh nghĩa người nhà chân chính, lại vì Tô Tâm mà tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng ngay sau cái của tôi, cuộc phỏng vấn tại bữa tiệc lại càng dâng lên sóng to gió lớn.
[Các người thật sự là người nhà của bé Kẹo sao, tại sao có thể thờ ơ như vậy chứ, thậm chí còn nói em ấy đáng !].
[Tôi đã thử tra rồi, cái gì mà con gái nuôi, bé Kẹo rõ ràng là con gái ruột của bọn họ mà, Tô Tâm mới là đứa con gái không cùng huyết thống với bọn họ đấy chứ, Tô Tâm mới là con gái nuôi!].
[Cái gì? Con gái ruột của chính mình vừa mới qua đời, thế mà lại giống trống khua chiêng để tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái nuôi thật hoành tráng, lại còn nói những điều khó nghe như vậy về con gái ruột của mình à?!].
Tôi bắt đầu vẽ trực tuyến với biệt danh "Candy", vì vậy người hâm mộ của tôi thường trìu mến gọi tôi là bé Kẹo, sau đó tôi đổi lại tên thật của mình nhưng họ vẫn gọi tôi như vậy.
Việc hoán đổi thân phận đột ngột được tiết lộ khiến Tô Tâm không kịp đề phòng.
Cùng lúc đó, những cư dân mạng có thế lực tiết lộ rằng trong lúc tôi và Tô Tâm đã hoán đổi thân phận, Tô Tâm đã dẫn đầu đám côn đồ bắt nạt tôi ở trường, cô ta dùng đủ mọi hình thức khiến nhiều người phẫn nộ.
[Thật là quá độc ác mà, không chỉ có bị bắt nạt thôi đâu, cô ấy còn bị tung tin đồn ba trăm tệ (~) một đêm, bị cô lập nữa, khó trách phong cách vẽ của bé Kẹo thời trung học lại trông u ám tối tăm đến như vậy!].
[Chiếm vị trí đại tiểu thư của bé Kẹo, lại còn dám đối xử với bé Kẹo như vậy, đúng là quá nham hiểm luôn rồi đấy!].
Chuyện này tạo nên rất nhiều ồn ào, náo nhiệt cho cư dân mạng.
Những người ban đầu tâng bốc cô ta cũng đã ngay lập tức tránh xa Tô Tâm và Tô gia.
Tô Tâm, người vẫn còn hào quang sáng chói vào hôm qua, cũng chỉ được một ngày, bây giờ đã trở thành một con chuột hôi hám bị mọi người chế giễu, xa lánh, đánh đập.
Cô ta khóc lóc thảm thương: “Những điều đó không hề đúng, em chưa từng làm… ”.
Anh cả ậm ừ, dịu dàng an ủi cô ta: "Anh biết".
Trong mắt bọn họ, Tô Tâm là người lương thiện, đơn thuần, làm sao cô ta có thể làm những việc như bắt nạt tôi đâu chứ.
Dù sao lúc tôi từng cùng bọn họ trò chuyện thì người anh cả này sẽ luôn cau mày bảo tôi đừng nói nhảm nữa.
8.
Những tin đồn trên mạng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Tô, chỉ trong một ngày, cổ phiếu của công ty bọn họ đã có biến động rất lớn, còn hợp đồng đã thương lượng xong cũng đột ngột bị hủy bỏ.
Nhân vật chính - Tô Tâm, người được cho là dấn thân vào giới giải trí cũng bị chỉ trích, chửi rủa trên đường phố, dưới sự xô đẩy của đám đông, cô ta bất ngờ té ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Tô gia nổi giận đùng đùng.
Trong buổi họp báo, anh cả lạnh lùng nói: “Lúc đầu, vì người cũng đã rồi nên chúng tôi không muốn làm lớn chuyện này, không muốn công bố những chuyện mà Tô Đệ đã làm cho các người biết, nhưng tôi không ngờ các người lại khinh người quá đáng đến vậy".
Anh hai híp mắt, châm chọc nói: "Tô Đệ tự làm tự chịu mà thôi, cô ta xứng đáng bị chúng tôi đối xử như vậy".
Ngay cả cha mẹ tôi cũng kiên quyết nói: “Đây cũng đều là quả báo của Tô Đệ!”.
Cô đã làm gì mà khiến cả những người thân của mình đều chán ghét không thôi vậy chứ.
Dư luận lại lần nữa xoay chuyển, nhiều người bắt đầu đặt nghi vấn về nhân phẩm của tôi, hơn nữa Tô Tâm bị người hâm mộ của tôi xô đẩy đến hôn mê, Internet bắt đầu xôn xao.
Người hâm mộ của tôi cảm thấy rất bực bội, oan uổng.
Thực ra bọn họ không đẩy Tô Tâm, tôi có thể thấy rõ là Tô Tâm cố ý tự ngã xuống đất để giá họa cho người khác mà thôi.
Đây cũng chỉ là những mánh khóe quen thuộc của cô ta kia mà.
Chỉ là lần này cô ta có lẽ phải dốc sức tới mức sứt đầu mẻ trán mà thôi.
Tôi từng phải chịu đựng cô ta rất nhiều về điểm này, năm mười ba tuổi, khi cô ta đang tập múa, vừa thấy tôi đi ngang qua thì cô ta đã té ngã xuống đất và người nhà họ Tô cũng đều vây quanh cô ta như thế.
Tôi vô cùng sợ hãi, sợ đến mức mặt mày đều trắng bệch, nhưng lại bị cha tôi túm lấy tai tôi rồi thằng tay ném ra khỏi nhà.
Mùa đông tháng mười hai khi đó rất lạnh, tuyết rơi dày đặc, bay loạn trong không trung, tôi mặc bộ đồ ngủ mỏng manh quỳ gối trên tuyết cho đến khi trước mắt là một màn đêm đen kịt.
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ đã giúp tôi cố giữ lấy một chút sức lực còn lại để chống đỡ, cố leo lên phía trước tấm cửa sổ làm bằng kính trong suốt, hèn mọn mà van xin: “Con không có đẩy chị ấy, con chưa từng...".
"Lạnh quá, A Đệ lạnh lắm, con cầu xin cha mẹ, các anh, hãy cho con vào trong đi, một chút thôi cũng được...".
"Con sai rồi, con sai rồi... con biết con sai rồi, mẹ, cha, các anh, con lạnh quá, lạnh quá; cầu xin mọi người cho con vào nhà đi mà...".
Nước mắt và nước mũi tôi tèm lem trên mặt, có lẽ tôi đã đánh mất tôn nghiêm của chính mình trong đêm mùa đông rét buốt đó, nó tựa như một vở hài kịch mà tôi bị ép làm nhân vật chính - một tên hề nhưng không biết sao lại phải diễn cảnh khóc, cứ gào khóc liên tục như thế để nhận lỗi lầm không phải do mình tạo ra.
Trong nhà có hệ thống sưởi ấm áp, cùng với mùi hương thơm phức của bữa cơm tối, một nhà bọn họ vui vẻ cùng nhau ăn tối, dường như họ không còn nhớ mình còn có một đứa con gái nữa, mà bây giờ nó đang bị ném ra ngoài và đang quỳ trên nền tuyết dày đặc, lạnh lẽo này.
Mà có lẽ cũng chẳng phải là quên hay không nhớ gì cả.
Chỉ là muốn cho tôi một sự trừng phạt mà thôi.
9.
"Cô ấy đến tột cùng đã làm chuyện gì để cho các người đối xử với cô ấy như vậy kia chứ, không có bằng chứng rõ ràng mà đã muốn vu tội một người đã Các người có xứng làm người thân của cô ấy không hả?".
Trong buổi họp báo, mọi thứ rơi vào im lặng, chỉ có một cô gái trẻ dũng cảm đứng lên.
Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, Lâm Mẫn.
Lúc này, hai mắt của cô ấy đỏ lên, gằn từng tiếng một chất vấn bọn họ: "Các người cứ luôn miệng nói cô ấy đáng đời, cô ấy độc ác, các người có chứng cứ gì, hay chẳng qua là các người muốn hắt nước bẩn lên cô ấy!".
Tôi ngây người nhìn Lâm Mẫn, tôi chưa từng nghĩ tới, người luôn mềm yếu và nhát gan này lại can đảm vì tôi mà đối mặt với người anh trai đáng sợ nhất của tôi.
Từ câu hỏi nghi ngờ của Lâm Mẫn, liên tục có người đặt ra những nghi vấn khác.
Anh cả sắc mặt âm trầm, đôi mắt lạnh lùng: "Các người muốn chứng cứ à? Được thôi, tôi sẽ cho các người mở mang về sự ngoan độc của Tô Đệ".
Bằng chứng, ngoan độc, hung ác? Là có ý gì?
Tôi lơ lửng trong không trung, có chút mờ mịt.
Tôi chưa từng làm chuyện gì, anh cả có thể đưa ra bằng chứng gì chứ.
Anh ba cầm lấy micro, mái tóc tung bay đầy kiêu ngạo, hắn ta trào phúng nói: "Năm đó, khi Tô Đệ trở về, chúng tôi đối xử với cô ta cũng rất thật lòng, nhưng những chuyện mà cô ta đã làm khiến kẻ khác cũng phải oán hận!".
Tôi vẫn như cũ, không hiểu mình đã làm chuyện gì.
Theo lời bọn họ nói, lúc mới trở về Tô gia, bọn họ không ghét tôi lắm, ngoại trừ việc bọn họ thiên vị Tô Tâm và phớt lờ tôi.
Tô Tâm vừa xinh đẹp nũng nịu, lại vừa có nụ cười ngọt ngào khiến mọi người đều hài lòng.
Còn tôi, kể từ khi tôi có thể nhớ, tôi đã bị nhà họ Hứa ngược đãi, hành hạ, còn bị Hứa Gia Bảo bắt nạt, sỉ nhục như một con .
Tôi cũng hình thành một tính cách phục tùng, tự ti và nhạy cảm, điều này tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với Tô Tâm hoạt bát và tự tin.
Cho nên bọn họ lại càng quan tâm đến Tô Tâm nhiều hơn.
Sau đó, không biết vì lý do gì, bọn họ dần dần ghét bỏ tôi, khi nửa đêm tỉnh dậy, tôi luôn cảm thấy đau khổ không ngớt rồi dần dần bị trầm cảm nặng.
Tôi cũng rất muốn biết tại sao, có lẽ tôi vẫn đi theo họ sau khi là do có rất nhiều chuyện làm tôi không cam lòng, có lẽ tôi vẫn còn chấp niệm với bọn họ.
Anh hai nhếch môi, giọng điệu gần như tàn nhẫn nói: "Vì để cho các người tin tưởng, chúng tôi sẽ dùng kỹ thuật mới nhất là đọc ký ức trong não bộ của Tô Đệ, cho các người thấy được hành động độc ác của cô ta".
Đọc ký ức!
Buổi họp báo lại bắt đầu xôn xao.
Nhà họ Tô đã nghiên cứu công nghệ định hướng não bộ, nghe nói đọc ký ức đã thành công từ lâu, nhưng bởi vì loại thí nghiệm này quá phản nhân loại nên vẫn chưa được công bố.
Mà lần sử dụng chính thức này lại được tiến hành trên người tôi.
Để đọc được ký ức, cần đem não và các dây thần kinh kết nối ra một cách hoàn chỉnh và tỉ mỉ, loại hành vi gần như sỉ nhục này đã nhận phải rất nhiều sự phản đối.
Anh ba có chút sốt ruột: "Anh cả, chúng ta làm sao bây giờ?".
Anh cả thản nhiên nói: "Cũng đã rồi, cứ trực tiếp mang đi thôi".
Anh hai cười nói: "Cô ta là đồ xấu xa, xứng đáng bị đối đãi như vậy".
Chỉ có mẹ tôi dường như còn chần chờ một chút, ngẩn ngơ nhìn thoáng qua thi thể của tôi, trong nhất thời hiện rõ vẻ trống rỗng trên mặt, ngay sau đó lại là vẻ chán ghét sâu sắc: “Mau mang đi, phải để những kẻ đó nhìn thấy những chuyện ghê tởm kia của nó, bọn họ đều cứ oán trách Tâm Tâm của mẹ không thôi!".
Ngay cả mẹ ruột của tôi cũng đã nói như thế rồi cơ mà, có ai sẽ còn lưỡng lự nữa đâu chứ.
Tôi gần như tuyệt vọng nhìn bọn họ bắt đầu hành động, nhưng không nghĩ đến, bọn họ lại lột da, rút gân như thế.
Tôi đau đến tê tâm liệt phế, linh hồn như muốn nứt toạt ra, giống như vô số lần trước đây cũng thế, tôi quỳ xuống đất cầu xin bọn họ dừng tay lại, cầu xin bọn họ buông tha cho tôi.
"May mà cô ta chưa quá 48 tiếng, nếu không thì rắc rối rồi".
"Toàn bộ dây thần kinh đã được lấy xuống thì tốt rồi, chúng ta đi xem Tâm Tâm đi".
Đừng đi, đừng đi mà, dừng lại đi!
Tôi đau đến không thể mở miệng, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào bọn họ được!
Đến cuối cùng, linh hồn tôi như bị phá thành từng vụn nhỏ, sẵn sàng bị tan biến bất cứ lúc nào.
"Kết nối thiết bị để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Đệ!".