Đêm khuya yên tĩnh.
Ứng Như Ước lau khô tóc, ngồi trước bàn trang điểm, lần đầu quan sát kỹ vết thương của mình.
Chấn Chân Chân khi hòa giải cho tổng giám đốc Vinh Lương và Tiết Hiểu đã nghiến răng nghiến lợi, cứ khiến cô lo rằng liệu vết thương có quá nặng tới mức hủy hoại dung nhan không.
Lúc này nhìn thấy vết thương bầm tím ở xương lông mày và cả vết máu dưới khóe mắt, cô mới thở phào.
Vết bầm tím chỉ nhạt đi, chỉ là vấn đề thời gian, còn vết máu kia…
Cô áp sát, bật đèn bàn, chọn màu sáng trong ba màu của đèn…
Cô đưa tay sờ vết máu lộ lên dưới khóe mắt, xung quanh vết thương vẫn hơi nóng, lúc sờ vào còn có cảm giác đau nhức nhẹ.
Cô thở dài, có để lại sẹo hay không thì phải xem ông trời có yêu thương cô không.
Chuyện Tiết Hiểu tối nay đương nhiên đã lan truyền khắp bệnh viện, đợi ngày mai đi làm, Tiểu Khâu và Thẩm Linh Chi chắc chắn sẽ vây quanh cô như đang xem thú quý hiếm…
Có lẽ không chỉ có hai người họ, nơi nào có phụ nữ là tin đồn sẽ có.
Ngày mai là ngày đi thăm bệnh sau mổ cuối cùng, những bệnh nhân vô cùng nhiệt tình và cả người nhà bệnh nhân rảnh rỗi kia…
Cô đã dự đoán được ngày mai sẽ là ngày nước sôi lửa bỏng thế nào rồi, chỉ mỗi việc giải thích vết thương trên mặt thôi cũng đủ khiến cô khô miệng, nhức đầu.
Trước khi ngủ, Ứng Như Ước lòng đầy tâm sự đã nhớ ra hai tiếng trước cô cúp điện thoại của Chấn Chân Chân, tới giờ vẫn chưa gọi lại.
Cô tháo bịt mắt, ôm chăn ngồi dậy. Lúc gọi điện còn trịnh trọng hắng giọng.
Chấn Chân Chân vừa tan sở về nhà, nằm ườn trên sofa không muốn nhúc nhích, điện thoại reo một lúc mới lười biếng nghe máy: “Con nhỏ này, còn nhớ gọi điện cho tớ à, mới lén tớ ở cạnh ai mà đến điện thoại cũng không nghe?”
“Ở cạnh bác sĩ Ôn.” Sợ cô nàng nghĩ nhiều, cô vội bổ sung: “Anh ấy về muộn, bảo tớ giúp cho mèo ăn.”
“Hê!” Chấn Chân Chân bỗng thấy hưng phấn hẳn: “Bác sĩ Ôn nuôi mèo sao? Anh ấy cố ý hả, biết cậu thích mèo nên nuôi một con để dễ giao lưu tình cảm?” Nếu không anh ấy bận rộn như vậy, “hãm hại” sinh mệnh làm gì?
“Không phải mèo của anh ấy.” Ứng Như Ước nghe giọng nói hưng phấn của bạn thì nghĩ ngợi: “Có một việc, tớ cảm thấy dù tớ giấu mọi người thì cũng nên nói cậu biết.”
Chấn Chân Chân lập tức ngồi dậy, hai mắt phát sáng: “Chuyện gì, nếu không ‘hot’ không phải chuyện vui thì không nghe.”
“Hơi phức tạp.” Như Ước trầm tư: “Thế này đi, gần đây mọi người đều bận, đợi tớ xem lại thời gian đi làm rồi chúng mình hẹn gặp nhau nhé.”
Chấn Chân Chân đã bị nhử mồi đến khó chịu, nhưng vì ngữ điệu nghiêm túc của Ứng Như Ước mà cô cũng không dám đùa, đành tủi thân nhận lời: “Nói ra thì, ông nội và dì Hoa chắc xót cậu lắm nhỉ?”
“Ông nội còn đỡ.” Ứng Như Ước nhớ lại lúc ăn, ông nội hơi nhíu mày, dáng vẻ không vui, cô cúi đầu cười: “Chắc ông đang băn khoăn làm sao dạy tớ cách cân bằng nghĩa vụ và trách nhiệm của bác sĩ.”
Chỉ là do tính chất của việc này, đúng là một sự cố.
Có lẽ lần sau khi gặp phải chuyện như vậy, Ứng Như Ước sẽ đợi bảo vệ hoặc những nhân viên y tế có đủ sức khỏe có mặt rồi mới can thiệp hòa giải, nhưng đây rõ ràng là bị liên lụy, cô hoàn toàn bị thua thiệt, có oan cũng không biết tìm ai để kiện.
Tổng giám đốc Vinh Lương và Tiết Hiểu đã chấp nhận hòa giải, đồng thời chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất trong bệnh viện, kết quả của việc này đã quá rõ, dù tiếp theo như thế nào, chí ít bây giờ cũng đã hạ màn.
Như Ước cũng chẳng có gì để truy cứu, nhưng cứ cảm thấy trong lòng bị sụp mất một góc nhỏ, cứ thấy trống rỗng thế nào…
Hôm sau đi làm, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Tối qua trong nhóm weixin, đồng chí Tiểu Khâu nhiều chuyện đã đến chờ đợi cô từ sớm, sau khi tỏ ra thương xót tiếc nuối vì cô vô tội bị hủy hoại nhan sắc, lại đặc biệt hỏi kỹ một lượt chuyện đã xảy ra.
Ứng Như Ước vội vàng kể lại rồi nói còn có việc, lúc này mới ra khỏi vòng vây.
Cô lấy ra tư liệu bệnh nhân hôm qua phẫu thuật từ hệ thống Pad của bệnh viện, bắt đầu đi thăm bệnh.
Cố gắng phối hợp với thời gian bác sĩ Ôn kiểm tra phòng bệnh là sự ăn ý nho nhỏ mà tuần này Như Ước mới được Ôn Cảnh Nhiên huấn luyện.
Thế nên, khi các bác sĩ thực tập đi sau Ôn Cảnh Nhiên lại nhìn thấy nữ bác sĩ gây mê xinh đẹp, trong lòng đã bình thản như nước, không lấy gì làm lạ nữa.
Nhưng hôm nay, tình hình như có gì đó khang khác.
Thực tập sinh A không kìm được nhìn vết thương rõ ràng trên mặt Ứng Như Ước, thầm kinh ngạc.
Thực tập sinh B biết đại khái cũng nhìn theo, hạ giọng báo cáo: “Bệnh nhân khoa Phụ khoa hôm qua, hai vợ chồng đánh nhau…”
Thực tập sinh A nghe mà hàng lông mày suýt bay mất: “Bị đánh nhầm à?”
Thực tập sinh B gật đầu, vẻ mặt tiếc thương: “Chính thế, nếu không thì bác sĩ Ứng chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai, làm sao lại…”
Còn chưa nói xong, bỗng bị Ôn Cảnh Nhiên đứng cách đó một đám người điểm danh!!!
Thực tập sinh B ngây người ngước lên.
Ôn Cảnh Nhiên đứng trước giường bệnh nhân, một tay nhàn nhã đút túi, đang nghiêng người nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Khóe môi kia rõ ràng thoáng nụ cười, nhưng nụ cười đó không hiện ra ở ánh mắt, lạnh phát run.
Thực tập B ý thức đã bị bác sĩ Ôn túm được tóc, bỗng đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp định xin lỗi, một từ “Tôi” vừa thoát ra, Ôn Cảnh Nhiên đã quay lại, che chắn hết bóng lưng bác sĩ Ứng.
Anh chỉ để lại một bóng lưng cao ráo, nói gọn: “Cậu trả lời đi.”
Những người khác lần lượt thương hại thực tập sinh B chưa kịp nghe kỹ nên không trả lời được gì.
Ôn Cảnh Nhiên ký tên, như hoàn toàn không lưu ý đến sau lưng, giọng lạnh nhạt xa cách, ra lệnh: “Về chép ba trăm lần.”
Thực tập sinh B bỗng nước mắt đầm đìa.
Không phải… Dù sao cũng phải nói cho cậu ta biết bác sĩ Ôn đã hỏi gì chứ…
Nếu không thì cậu ta chép cái gì những ba trăm lần?
Bác sĩ Ôn thế này là lấy việc công trả thù tư sao…?
Nghỉ trưa kết thúc, Như Ước đến khu phòng bệnh Phụ khoa để thăm bệnh.
Lúc đi qua trạm y tá, bất ngờ bị Lý Hiểu Dạ gọi lại.
“Như Ước.” Lý Hiểu Dạ chỉ về phía khu phòng bệnh: “Mẹ Tiết Hiểu hôm nay tìm cô mấy lần rồi, hỏi khi nào thì cô tới.”
Ứng Như Ước có phần nghi ngại: “Có chuyện gì cần tìm tôi?”
Lý Hiểu Dạ “chậc” một tiếng, nhìn cô vẻ “quý nhân cô mau quên nhỉ”: “Chuyện hôm qua cô quên rồi à?” Vừa nói vừa nhìn lướt qua mặt cô, hạ giọng: “Có lẽ là bà cụ muốn xin lỗi cô, lúc đó cô tiện thì đi ngang, nếu không bà cụ cứ đến hỏi tôi.”
Thấy Như Ước do dự, Lý Hiểu Dạ nghĩ ngợi rồi nhắc: “Chuyện hôm qua Tiết Hiểu cũng chưa xin lỗi cô, cô đi xem thử cũng chẳng sao.”
Cô ta trong rất thành khẩn, Như Ước cũng ngại từ chối.
Dù sao sau khi trải qua chuyện đó, cô đã thay đổi suy nghĩ về Lý Hiểu Dạ, liền gật đầu đồng ý: “Được, lát nữa tôi có thời gian sẽ tới đó xem sao.”
Nhưng đợi Như Ước bận xong thì đã đến giờ tan sở.
Cô đưa tay lên xem đồng hồ, nghĩ ngợi rồi quay người trở lại khu phòng bệnh.
Vừa vào đông, ban ngày ngắn hơn, sắc trời ngoài kia đã dần chuyển từ xanh đậm sang tối đen. Từ cửa sổ trên cao nhìn ra ngoài, con đường đã sáng đèn, rực rỡ phồn hoa.
Hành lang hơi vắng, tiếng chân Như Ước như có tiết tấu đều đặn vững chãi, đi thẳng đến cuối hành lang.
Ứng Như Ước đứng trước cửa phòng bệnh hé mở, gõ cửa: “Xin chào?”
Không ai đáp lại.
Ứng Như Ước nghi ngại bước vào, chăn trên giường chất đống lộn xộn ở cuối giường, trên tủ đầu giường đặt một ly trà nóng còn đang bốc hơi, khói trắng tựa mây mù, nghi ngút lan tỏa.
Ứng Như Ước thấy hơi kỳ lạ.
Tiết Hiểu bị rách vết thương hôm qua phải khâu mấy mũi, nên nằm nghỉ ngơi mới đúng, sao có thể xuống giường được?
Trong hành lang bỗng vẳng tới tiếng bước chân dồn dập, có người gọi lớn “cứu mạng”, giọng đứt quãng như đoạn ghi âm bị đứng hình.
Trong lòng Ứng Như Ước bỗng nổi lên sự bất an mãnh liệt, cô đi nhanh ra khỏi phòng.
Lý Hiểu Dạ đang chuẩn bị tan sở, bất ngờ bị mẹ của Tiết Hiểu chạy tới ôm lấy, bà cụ khóc đứt hơi, ngón tay cứ run rẩy chỉ về phía tầng thượng.
Y tá đến giao ca và Lý Hiểu Dạ nhìn nhau, đều nhìn thấy sụ hoang mang và khó hiểu trong mắt nhau.
Ứng Như Ước nhìn lên theo hướng bà cụ chỉ, lại nhớ đến căn phòng không một bóng người và ly trà vừa rót ra còn đang bốc khói, trong đầu “ầm” một tiếng, nghĩ đến điều gì đó, chân cô nhũn ra suýt không đứng vững.
Bà cụ không nói nổi, cuống đến mức dùng nắm tay đấm vào ngực mình, ho sặc sụa một lúc, cuối cùng cũng nói được: “Tiết Hiểu… Tiết Hiểu định nhảy lầu, bác sĩ cô mau cứu nó với…”
Gần như bà vừa dứt câu, bên dưới bỗng vang lên mấy tiếng hét.
Lập tức, là tiếng nói khiến người ta gần như tuyệt vọng: “Có người nhảy lầu rồi.”
Lúc này Lý Hiểu Dạ mới nhìn thấy Ứng Như Ước mặt trắng bệch đứng ở hành lang, cô ta cũng tái mét mặt, gần như không dám tin điều mình mới nghe.
Tiết Hiểu nhảy lầu?
Tiết Hiểu nhảy lầu rồi.
Tiết Hiểu nhảy lầu rồi…
Ứng Như Ước nhũn chân ngồi phịch xuống ghế dài ở hành lang, gọi điện cho Ôn Cảnh Nhiên.
Nhưng bên tai ngay cả tiếng máy bận cũng không phải, dù cô gọi mấy lần đều là giọng nói lạnh lùng: “Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện đã tắt máy…”
Anh đang trong phòng mổ.
Mười mấy phút ngắn ngủi, bên dưới tòa nhà bệnh viện ngoài xe cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, còn có các phóng viên biết tin mà tới.
Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vinh Lương nhảy lầu tự sát, tính bùng nổ của tin này trong thời điểm quan hệ nhạy cảm giữa bác sĩ và bệnh nhân sẽ được quan tâm không kém gì nam ngôi sao tuyến có scandal ngoại tình.
Cô ở trên lầu mà cũng nghe thấy tiếng phỏng vấn ồn ào bên dưới của đám phóng viên.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cô không gọi cho Ôn Cảnh Nhiên nữa, nhìn ánh sáng màn hình dần tắt, mấy giây sau là màu đen hoàn toàn.
Ứng Như Ước ngồi trên ghế một lúc, hai chân vẫn đang run lẩy bẩy.
Màn hình điện thoại bị cô đặt trên đùi bỗng sáng lên, tim cô nhảy thót, khi nhìn thấy người gọi là Thẩm Trường Ca, trái tim nhảy nhót bỗng lại chìm xuống vực sâu.
Cô do dự vài giây rồi vẫn nghe máy.
Ứng Như Ước nghe thấy bên kia là sự huyên náo gần trung tâm sự việc của anh, dường như anh cũng nhận ra nên đến một nơi vắng vẻ hơn, rồi mới hỏi: “Như Ước, bây giờ em đang ở đâu?”
Cô ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đang ở bệnh viện.”
“Có cần anh đưa về nhà không?”
“Không cần.” Cô đưa ngón tay cuốn vạt áo len: “Lát nữa em sẽ đi.”
Thẩm Trường Ca trầm ngâm mấy giây rồi thỏa hiệp: “Được rồi, lát nữa em đi lối thoát hiểm nhé. Cổng ra của bệnh viện bị chặn rồi, phóng viên cũng rất đông.”
Có âm báo có cuộc gọi tới, Ứng Như Ước đưa điện thoại ra để nhìn màn hình.
Trên màn hình hiển thị Ôn Cảnh Nhiên gọi tới giống như ánh nắng đột ngột chiếu vào trái tim cô, cô vội vã đáp “vâng” với Thẩm Trường Ca, rồi ngắt máy, chuyển sang nghe cuộc gọi của anh.
Ôn Cảnh Nhiên vừa mổ xong còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Nghe cô nói, âm thanh có phần run rẩy, đầu óc anh trống rỗng trong tích tắc, nụ cười nhạt đi.
Anh đổi tay nghe điện thoại, giọng cố gắng tỏ ra thoải mái: “Em ở đâu, bây giờ anh tới tìm em.”
Ứng Như Ước ngồi trên ghế nghỉ trước phòng mổ đợi khoảng mười phút, trước mặt cuối cùng đã có một bóng đen bao trùm lấy cô.
Ôn Cảnh Nhiên đưa chai nước khoáng đã vặn nắp cho cô, đợi cô nhận lấy, tiện thể ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhờ ánh đèn sáng rực ở hành lang để nhìn cô thật kỹ.
Vẻ mặt Như Ước cũng khá bình tĩnh, cô chỉ không thể kiểm soát phản ứng bản năng của mình.
Cô uống nước, giọng cố gắng giữ sự trấn tĩnh: “Tiết Hiểu nhảy lầu tự sát.”
Ôn Cảnh Nhiên nhìn tay cô vẫn đang run rẩy, đưa tay xoa đầu cô: “Sợ lắm hả?”
Ứng Như Ước “ưm” một tiếng: “Rất kỳ lạ…”
Ôn Cảnh Nhiên nắm tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay cô, ra hiệu cô nói tiếp.
“Trước đây đi theo ca mổ của cô ấy cũng chưa cảm thấy gì, nhưng hôm qua thấy cô ấy gào thét cãi nhau với chồng, em lại từng can thiệp, bỗng dưng có cảm giác trách nhiệm rằng chuyện của cô ấy liên quan tới em.” Cô liếm đôi môi khô, cổ họng khô rát, cô lại uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Lúc chuyện xảy ra em còn ở trong phòng cô ấy, buổi sáng mẹ Tiết Hiểu tìm em, em đoán chắc là muốn xin lỗi…”
Tư duy của cô bỗng quay về cảnh bà cụ gần như tuyệt vọng ôm chân Lý Hiểu Dạ, mắt bắt đầu hoe đỏ, cô cúi đầu, mím môi lại.
Cảnh tượng tàn nhẫn nhất cứ dừng lại dáng vẻ bà cụ không nói nên lời, cứ dùng nắm đấm đấm vào ngực hết lần này tới lần khác.
Cô không thấy cảnh cuối cùng trong cuộc đời Tiết Hiểu, cô từng chiến đấu ở ranh giới sinh tử và tử thần, những bệnh nhân nhảy lầu tự sát chưa được đưa vào bệnh viện cô cũng từng nhìn thấy, nhưng chưa lần nào như lần này, cho dù không nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, cô lại lún sâu vào nó.
“Không sao rồi.” Ôn Cảnh Nhiên đứng lên, ôm cô vào lòng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Không liên quan tới em, bất cứ quyết định nào của cô ấy, em cũng không thể can thiệp, ảnh hưởng tới được.”
“Bác sĩ Ôn.” Sau lưng có y tá vội vàng chạy tới, đến khi thấy Ôn Cảnh Nhiên đang ôm một cô gái, bước chân bỗng khựng lại, cô y tá hai mắt mở lớn, ngơ ngẩn bổ sung nốt câu nói cho hoàn chỉnh: “Ca mổ sau anh có thể chuẩn bị…”
Ôn Cảnh Nhiên hơi nghiêng người, che mặt Như Ước lại.
Rồi lập tức quay lại nhìn cô y tá đang đỏ mặt, vẻ “dám nói gì sẽ bị diệt khẩu”, nói nhỏ: “Lát nữa tôi sẽ tới đó.”
Đợi cô y tá rời đi.
Anh đỡ vai Như Ước cho ngồi xuống lại, ngón tay hơi lạnh vuốt má cô, giọng có vẻ xin lỗi: “Anh còn một ca mổ nữa.”
Ứng Như Ước gật đầu vẻ hiểu chuyện: “Em có thể tự về được.”
Ôn Cảnh Nhiên bất lực thở dài, hai tay ôm gò má cô kéo lại sát môi, anh dụi dụi chóp mũi cô rồi hôn lên đó, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Xin lỗi em.”