“Ha ha…” Hunt thầm nghĩ: May mà vừa dọn phòng xong!
“Thực ra tối nay tôi cũng không trò chuyện với cậu lâu được, chỉ vì tôi rất tò mò, có hai câu muốn hỏi cậu nên mới tới đây thôi.”
“Được ạ, chị cứ hỏi đi.” Hunt ngồi xuống đối diện Audrey, tuy biết đây không phải buổi phỏng vấn chính thức, nhưng một khi cuộc trò chuyện đã bắt đầu, cậu vẫn thấy hơi hồi hộp.
“Câu hỏi thứ nhất, suốt ba chặng đua liên tiếp từ Canada, Anh, đến bây giờ là Áo, cậu đều giành được thứ hạng cao từ vị trí xuất phát không thuận lợi. Có lẽ cậu vẫn chưa biết những đội đua khác đã bình luận gì về mình trong buổi phỏng vấn hôm nay đâu nhỉ. Đặc biệt là Colt đội Williams, anh ta nói đùa nếu không phải vì cậu vượt qua anh ta, anh ta sẽ tưởng rằng chặng đua còn lâu mới kết thúc.”
“Tôi tạo áp lực cho những tay đua khác sao?” Hunt ngạc nhiên hỏi.
“Hơn thế, không chỉ là một chút áp lực thôi đâu.”
“Chị biết Vann Winston đội Ferrari là bạn của tôi rồi phải không?”
“Ừ, cậu ta còn đối xử với cậu rất đặc biệt.”
“Có lẽ là vì Winston quá xuất sắc… còn tôi lại là người thiếu kinh nghiệm, cũng chẳng phải thiên tài thành danh từ thuở thiếu niên như Owen hoặc “Cá mập trắng” Charles… Cho nên, tôi chỉ có thể bắt mình lúc nào cũng phải thật tập trung, vượt qua từng người từng người một, chưa đến vạch đích thì không được phép từ bỏ. Nếu không có quyết tâm liều mạng, chị Wilson à, tôi sẽ chẳng còn gì nữa.” Hunt thành thật trả lời.
Audrey nhìn vào mắt Hunt, thấy được trong đó sự kiên trì và chắc chắn của cậu thanh niên này. Có thể là vì cậu ta vẫn còn một mặt trẻ con, cũng có thể là vì cậu ta còn chưa rõ rốt cục thiên phú vượt cao hơn hẳn những tay đua đẳng cấp khác của mình là gì.
“Câu hỏi thứ hai, khi vượt mặt Duchovny trên đường Red Bull Ring này, cậu đã khống chế phanh và phương hướng tốt đến mức khiến mọi người nhớ tới màn Winston vượt qua Owen trên đường đua Silverstone. Có phải cậu rất ngưỡng mộ Winston, rất muốn trở thành người giống cậu ta, cho nên mới học theo cậu ta không?”
“Chị nói học theo, nhưng thực ra ý của chị là mô phỏng đúng không? Tôi đích thực rất ngưỡng mộ Winston. Sau mỗi chặng đua, tôi luôn nghiên cứu từng pha vượt mặt của hắn vô số lần, nhưng tôi chưa bao giờ muốn biến thành hắn cả… Chị Wilson, tay đua nào cũng có lối suy nghĩ của riêng mình, cũng có năng lực phản ứng khác nhau, không ai có thể biến mình thành một người khác được. Tôi cũng đã từng nói, trong giới F này, kinh nghiệm của tôi không phong phú, trừ việc tự thân trải nghiệm, tôi còn phải học hỏi kinh nghiệm của những tay đua khác. Lần vượt mặt này, tôi có phán đoán giống như Winston là bởi góc độ của góc cua cũng như vị trí của tôi và Duchovny giống như vị trí của Winston và Owen khi ấy, cho nên tôi mới áp dụng theo cách của hắn. Chỉ khác, pha bứt phá này là do Evan Hunt hoàn thành, chứ không phải là Winston.”
Audrey quan sát Hunt thật lâu, sau đó mới bật cười: “Rõ ràng bình thường cậu vẫn giống trẻ con, vậy mà một khi nói tới chuyện đua xe, cậu bỗng trở thành người lớn biết suy nghĩ.”
“Cảm ơn.” Hunt ngại ngùng sờ tai mình.
“Vậy trong lòng cậu, Winston có ý nghĩa gì? Là mục tiêu cậu muốn vượt qua sao? Cậu biết đấy, rất ít nhà báo có thể đi sâu vào được những suy nghĩ trong đầu Winston. Bởi Winston đã coi cậu là bạn nên tôi rất hiếu kì, theo cậu, Winston là người thế nào?”
“Ồ… tên đó xấu xa hơn tưởng tượng của mọi người nhiều…” Hunt khinh thường nhìn trời.
“Vậy sao? Ví dụ xem?”
Hunt nghĩ một hồi mới phát hiện: hóa ra không thể kể những chuyện Winston làm với mình ra trước mặt Audrey được!
Quá mất thể diện, quá mất danh dự!
“Chuyện này ấy à, chị nên từ từ trải nghiệm.” Hunt xấu bụng cười cười: “Tôi mà nói cho chị biết thì đâu còn ý nghĩa nữa. Có điều… chị biết tin Owen đội Red Bull, Charles đội Mercedes sẽ giải nghệ vào mùa giải này hoặc mùa giải sau chứ?”
“Ừ. Trước khi Winston tham dự, Owen và Charles đã sắp xưng bá trong giới F được gần mười hai năm rồi… Owen đích thật cũng đã tỏ ý muốn giải nghệ với truyền thông.”
“Một khi hai người họ rời đi rồi, nếu không có đối thủ xứng tầm, Winston sẽ rất cô đơn.”
Tầm mắt Audrey khẽ run lên, ngay giây phút ấy, cô đã kịp nhận thấy có một thứ gì đó rất sâu sắc và nhiệt liệt ánh lên trong đôi mắt của Hunt.
“Tôi nhất thiết phải trở thành đối thủ của hắn, cùng hắn vượt qua mỗi góc cua, mỗi đoạn đường thẳng.”
“Tôi nghĩ… tôi đã hiểu vì sao Winston lại chấp nhận cậu là bạn rồi.”
“Ồ? Vì sao?”
“Bởi có vô hạn khả năng có thể xảy đến với cậu.” Nói xong, Audrey đứng dậy, đưa danh thiếp của mình cho Hunt: “Chặng đua tiếp theo diễn ra ở Nhật Bản, tôi đã nói với ngài Marcus rằng tôi muốn phỏng vấn cậu trước khi trận đấu bắt đầu, thế nhưng lại nghe nói cậu đã từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn vì muốn tập trung tinh thần trước chặng đua. Vì thế, nếu đến một ngày nào đó cậu chuẩn bị xong cả rồi, xin cậu hãy báo với tôi, tôi muốn nói chuyện thật sự với cậu. Tay đua nào cũng có những suy nghĩ khác nhau vào những thời điểm khác nhau, dù là cậu hay Vann Winston.” Audrey kiễng chân chỉnh cổ áo giúp Hunt: “Cậu đẹp trai lắm đấy, Hunt.”
Nói xong, Audrey liền đi ra phía cửa. Hunt nhìn bóng lưng của cô mãi mà hồn vía vẫn chưa quay về.
Gì cơ? Vừa nãy chị khen tôi đẹp trai à? Trời đất ơi, đây là lần đầu tiên có phụ nữ khen tôi đẹp trai đấy!!
Mà quan trọng nhất, người ấy lại là Audrey Wilson, nữ thần trong mắt không ít tay đua F!
Audrey vừa mở cửa ra đã sững cả người. Người đứng ngoài cửa lúc này là Winston, hơn nữa, trên vai hắn còn đeo ba lô.
“Winston… sao muộn thế này mà cậu còn tới đây?”
“Ngủ.” Winston nghiêng mặt, ánh mắt lướt qua vai Audrey, rơi xuống người Hunt: “Sao cô ta lại ở phòng cậu muộn thế?”
Hunt há miệng: “Phỏng vấn, thế nào?”
Audrey cảm nhận được toàn thân Winston đang tỏa ra khí lạnh, nhưng vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh: “Chúng tôi nói về những vấn đề Hunt thấy hứng thú, vì để cậu ấy được dốc bầu tâm sự, cuộc nói chuyện mới kéo dài. Giờ tôi về đây… Nhưng Winston, hình như đội Ferrari của cậu có ở khách sạn này đâu?”
“Tôi tới ngủ cùng cậu ấy.” Winston trả lời.
Hunt vội vàng bước lên kéo Winston vào trong, sau đó nhỏ giọng xin lỗi Audrey: “Đây chính là điểm “xấu xa” mà tôi vừa mới nhắc đến lúc nãy đấy! Hắn không thích ngửi mùi phòng mới sửa nên mới tới đây với tôi.”
Audrey phì cười: “Đúng là khó ở chung với Winston thật.”
“Chúc ngủ ngon, chị Wilson.”
“Ngủ ngon, Hunt.”
Cửa đóng lại, Audrey đi về phía thang máy rồi mà vẫn không kìm lòng được ngoảnh đầu nhìn về phía phòng Hunt. Cô lại có hiểu biết mới về Winston rồi: Người con trai lạnh lùng lúc nào cũng một thân một mình này mà cũng có thể tới ngủ chung với bạn?
“Hai người nói chuyện trong bao lâu?” Winston đặt ba lô xuống sô pha.
Hunt nâng tay nhìn đồng hồ: “Cũng không lâu lắm, hơn nửa tiếng thôi.”
“Giờ đã là chín rưỡi rồi. Cậu biết chuyện một người phụ nữ đến phòng cậu lúc chín giờ ám chỉ điều gì không?” Winston xoay người khoanh tay.
“Ám chỉ điều gì?” Sau hai giây, Hunt mới “giác ngộ lí tưởng” bước nhanh tới trước: “Ý anh là… Ý anh là… là…”
“Audrey Wilson có thể khiến cậu nói lắp à?” Ánh mắt Winston lạnh đi.
“Không, tôi chỉ chưa tìm được từ nào thích hợp để hình dung thôi— chẳng lẽ Audrey Wilson có hứng thú với tôi!?”
“Cô ta có hứng thú với bất cứ tay đua nào có tiềm năng.”
Đáp án này khiến tim Hunt bỗng dưng đập nhanh hơn: Nếu Winston không đến, phải chăng mình đã có cơ hội phát triển bước tiếp theo với nữ thần rồi?
Tiếc quá đi! Rầu cả lòng!
“Cậu thích Audrey Wilson à?”
“Có tay đua F nào không có cảm tình với cô ấy sao?”
“Tôi đây.”
“… Nhìn cũng nhận ra.”
Vì thế suốt cả buổi tối, Hunt hưng phấn một cách kì lạ.
Winston vào phòng tắm trước, đến khi trở ra thì thấy Hunt đang vắt chéo chân ngồi chơi Anipop trên sô pha, gương mặt trông như thể cậu vừa trúng cả trăm triệu Euro tiền xổ số.
“Tôi xong rồi, cậu vào đi.”
Hunt ngẩng đầu lên, thấy mái tóc ướt nước của Winston được hắn dùng tay vuốt ra sau, trên người hắn khoác áo choàng tắm, để lộ ra đường cong xinh đẹp mà mạnh mẽ ở cổ và bắp chân.
Hunt lại phải thừa nhận chân người này rất dài một lần nữa.
“Thất vọng ghê…” Hunt đặt điện thoại xuống, hơi ngẩng đầu nhìn người kia.
“Vì tôi không phải Audrey Wilson sao?” Winston lạnh lùng hỏi lại rồi ngồi xuống cạnh Hunt.
“Này! Ý tôi là chẳng nhẽ không phải anh chỉ nên quấn một vòng khăn tắm ở quanh eo thôi sao? Như vậy, tôi có thể thưởng thức cơ ngực của anh được một lúc rồi!” Hunt bất mãn nói.
“Cậu đã lọt vào top ba chặng đua liên tiếp đâu, việc gì tôi phải để cậu nhìn?” Winston hỏi lại.
“Xỉn kiệt…” Hunt đứng dậy khiến điện thoại rơi xuống đất, vì thế cậu phải ngồi xổm xuống nhặt lên. Góc độ này vừa khéo có thể giúp Hunt nhìn thấy phần phía dưới áo choàng tắm của tên Winston đang ngồi lau đầu.
Ai ngờ đâu cậu vừa quay mặt sang, Winston đã vắt chéo chân, thế là chẳng còn gì mà nhìn nữa.
Vốn còn muốn ngó xem “bạn Winston” trông thế nào!
Lại thất vọng thêm lần nữa.
Hunt vừa mới nâng mắt đã nhìn thấy Winston nhếch miệng nhìn mình: “Cậu muốn nhìn thấy chỗ nào của tôi?”
Giọng nói của hắn còn nhẹ nhàng hơn cả mọi khi, Hunt thấy như có một cọng lông vũ vừa lướt qua trái tim mình vậy: “Anh có tôi cũng có… có gì đẹp mà nhìn?” Cậu nói bằng giọng khinh thường.
“Thật sao?” Ánh mắt Winston tựa hồ đảo quanh người cậu một vòng, bứt rứt đến nỗi cậu muốn vò đầu bứt tai.
Winston lại tiếp tục chậm rãi đổi tư thế chân. Hunt nhìn thấy vạt áo dưới bị vén lên, đường cong của đôi chân càng trở nên rõ ràng, mà vùng nằm dưới bóng tối kia lại càng tràn đầy cảm giác bí ẩn. Thế nhưng đợi đến khi vạt áo rơi xuống, Hunt lại chẳng nhìn thấy gì nữa!
Đúng là keo kiệt vô cùng tận…
“Hunt, có lẽ cậu vẫn còn trong thời kỳ trung học âm thầm đọ to nhỏ với các bạn cùng lớp nhỉ?”
“Liên quan gì tới anh!” Hunt biết là tên này cố ý bày trò: “Dù sao tôi cũng chẳng đọ với anh bao giờ!”
Nhà anh chẳng dính chút tin tức lá cải, cũng chẳng có hứng thú với Audrey Wilson, biết đâu lại bất lực thì sao?
Nghĩ tới đây, Hunt thấy hài lòng cực kì. Cậu vừa ư ử một khúc ca vừa bước vào phòng tắm. Nhớ đến chuyện Audrey có thể có hứng thú với mình, cậu lại càng trở nên nhạy cảm, vì thế quyết định vặn vòi nước tự giải phóng một lần.
Ai dè ngay khi cậu còn đang hưng phấn, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
“Hunt, cậu còn muốn tắm bao lâu nữa?” Giọng nói Winston vang lên như một chậu nước lạnh dội xuống đầu Hunt, khiến Hunt suýt chút nữa thì xìu.
“Có việc gì? Anh muốn dùng phòng tắm à?”
“Ngài Marcus gọi cho cậu.”
“Để chốc nữa tôi gọi lại!”
Đừng có nói chuyện gì với tôi nữa! Anh cũng biết giọng nói của mình nghe thế nào rồi đấy! Có định để cho người ta sung sướng nữa không đây!
Ngoài cửa truyền đến tiếng chân Winston rời đi, Hunt cho rằng cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục.
Không ngờ chẳng được mấy lâu, tiếng Winston lại vọng vào.
“Có phải cậu đang chạm vào chỗ đó không?”
“Không!!” Gân xanh nảy lên khắp trán Hunt, cậu muốn đập cửa vào mặt Winston quá!
“Khi lên giường, cậu sẽ hôn người ta trước, hay là cởi quần áo người ta trước?”
Giọng điệu thản nhiên của Winston hòa cùng tiếng nước chảy róc rách… Hunt nín thở không muốn để ý tới hắn nữa.
“Hunt?” Không nhận được lời hồi đáp, Winston vẫn khe khẽ gọi tên cậu, có điều nghe rõ ràng hơn vừa rồi một chút.
Cảm giác tội lỗi xông thẳng lên óc Hunt, bởi cậu bắt đầu vô thức tưởng tượng tới vẻ mặt của Winston đang đứng ngoài cửa.
Có phải hắn đang rũ mắt xuống?
Trán hắn có phải đang tựa cửa?
“Tôi sẽ hôn người ta trước.”
“Tôi cũng vậy.”
Hunt hít sâu một hơi, tiếp tục “công việc” đang dang dở.
“Lúc hôn môi, cậu sẽ liếm môi người ta trước, hay là trực tiếp tiến công?”
Tiếng nói của Winston lại vang lên lần nữa.
Hunt vốn đang cởi đồ Audrey trong đầu, thế mà suy nghĩ lại để Winston câu đi mất.
“Tôi… sẽ liếm môi người ta trước.”
“Cậu sẽ ôm người đó cùng ngã xuống giường, hay là kéo người ta ngã xuống?”
Hunt vô thức tưởng tượng đến bức tranh Winston đang miêu tả: “Đương… đương nhiên tôi sẽ ôm người đó cùng ngã xuống giường…”
“Còn tôi sẽ kéo đối phương ngã xuống, cảm nhận cảm giác người đó nằm trong lồng ngực mình, sau đó nhân lúc động tình, tôi sẽ xoay người đè lên người đó.”
Tất cả bỗng trở nên hỗn loạn như ảo giác: Cậu nhìn thấy Winston cười khẽ nắm lấy tay mình, lui dần từng bước từng bước. Khi bắp chân Winston chạm tới nệm giường, hắn ngã người về phía sau, đột ngột kéo cậu thật mạnh. Hunt sợ hãi lấy tay chống nửa người trên, Winston sẽ dùng sức ấn vào lưng cậu một cái, cậu liền ngã xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, hôn cậu bất ngờ đến nỗi cậu không kịp phòng thủ. Đầu lưỡi hắn di chuyển khắp khóe môi cậu, ngay khi cậu chuẩn bị trốn chạy, hắn mạnh mẽ xộc vào, tặng cậu một nụ hôn nghiêng trời lệch đất. Thần kinh cậu bị cuốn theo không cách nào phản kháng, sau đó trời đất xoay chuyển, hắn sẽ ngồi lên người cậu.
Mọi tư tưởng đã thoát ly khống chế, Hunt giải phóng vào ngay giây phút ấy.
“Hunt? Cậu sao thế?” Tiếng nói của Winston lại vang lên.
Hunt sững sờ.
Cậu vừa mới làm gì thế?
Rõ ràng đang nghĩ tới Audrey Wilson, sao lại biến thành Winston được?
Sao cậu có thể nghĩ về Winston như thế?
Mặc cảm tội lỗi lại lần nữa dâng lên, Hunt đột nhiên cảm thấy mình là một tên siêu khốn nạn.
“Không sao cả!! Tôi tắm xong rồi!”
Hunt tắt nước, mặc quần áo ngủ bước ra.
Winston nghiêng mặt khoanh tay đứng cách không xa nhìn cậu: “Không phải cậu bảo nên quấn khăn tắm sao?”
“Tôi thích mặc quần áo ngủ lên giường.” Hunt không dám nhìn Winston.
“Cậu là trẻ con hả?” Winston hỏi lại.
“Đúng đấy!” Hunt lười phản bác, cậu vẫn còn đang kinh hãi vì những gì hiện ra trong đầu mình khi nãy.
Ngồi trong chăn, Hunt lại ôm điện thoại tiếp tục chơi Anipop. Cậu phải vượt qua cơn chấn động vừa rồi!
Winston không nói thêm gì, chỉ ngồi dựa lưng vào đầu giường sóng vai với Hunt, mở sách ra đọc.
Mấy phút trôi qua, Hunt đột nhiên mở miệng nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Winston chậm rãi lật một trang sách.
“Về sau anh đừng trêu tôi bằng mấy trò đùa như thế nữa. Dù đàn ông với nhau nói mấy chuyện cười bậy bạ là thường tình, nhưng mấy chuyện của anh… khiến tôi bó tay.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như hôm nay, anh ôm tôi trước mặt bao nhiêu người, lại còn ôm vào tận nhà vệ sinh.”
“Vậy khi không có người, cậu muốn tôi ôm cậu, đưa cậu vào nhà vệ sinh sao?”
“… Anh xem, trò cười kiểu này khiến tôi rất khó xử.”
“Hunt, có phải cậu rất sợ đến một ngày nào đó, cậu sẽ quá thân thiết với tôi?”
“Hả?”
“Vì thế cậu mới coi toàn bộ những lời tôi nói là trò cười.”
“Anh đang nói gì thế?” Hunt lắc lắc đầu: “Tôi chẳng bao giờ theo kịp suy nghĩ của anh cả.”
“Cậu cảm thấy tất cả những ai thân thiết nhất với cậu, ví như mẹ cậu, bố cậu đều sẽ có lúc rời bỏ cậu. Cậu sợ rằng tôi cũng sẽ như vậy. Cậu cho rằng nếu trước sau không giao phó chính bản thân mình cho ai, cậu sẽ không phải thất vọng khi người đó rời đi, đúng không?”
Ánh mắt Winston vẫn không hề rời khỏi trang sách. Hắn bình tĩnh nói ra những chuyện ngay cả chính Hunt cũng chẳng hề phát hiện.
“Anh sẽ không rời đi đâu, tôi biết mà.”
Chỉ cần hai ta không thân thiết như bây giờ là được.
Tới một ngày nào đó, chúng ta sẽ rời khỏi F, anh có những thói quen và quy tắc của anh, tôi cũng có những sở thích không lành mạnh khác của mình, mỗi người chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường riêng biệt.
Chúng ta sẽ không tổn thương nhau giống như Zero và Hunt trong “Sát nhân tốc độ”, thế nhưng chúng ta sẽ dần quên mất nhau.
“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Vì thế, xin cậu hãy thản nhiên chấp nhận những lời tôi nói, cũng như những việc tôi làm.”
Lòng Hunt vừa ấm áp lại vừa áy náy.
Winston, nếu anh biết vừa rồi trong phòng tắm tôi đã nghĩ những gì, liệu anh còn thản nhiên được nữa không?
Mà quan trọng nhất là, anh có thể thản nhiên được, nhưng tôi thì không!
Hunt ném điện thoại đi, kéo chăn lên nằm đối lưng với Winston.
“Ngủ đây!”
“Tóc cậu đã khô chưa?”
“Khô rồi!”
Winston vươn tay ra, ngón tay luồn vào mái tóc Hunt, khe khẽ vuốt ve, khi đã chắc chắn tóc Hunt khô rồi, hắn mới đặt sách xuống, tắt đèn bên đầu giường đi.
Nằm xuống rồi Hunt lại không ngủ được, cậu tiếp tục cầm điện thoại chơi Anipop trong chăn.
Đúng lúc ấy, tin nhắn của Marcus gửi tới báo với cậu, Audrey Wilson đã viết một bài báo khen ngợi cậu trong chuyên mục của mình, ngày mai Hunt phải nhớ đặt một bó hoa tặng Audrey Wilson, bởi ngày mai là sinh nhật của người ta.
“Này…” Hunt huých huých khuỷu tay vào người Winston.
“Ừ?”
“Ngày mai là sinh nhật chị Wilson, Marcus dặn tôi tặng hoa cho chị ấy… Tôi nên viết gì trên thiệp mừng bây giờ?” Hunt hỏi.
“Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
“… Vậy chẳng đặc biệt chút nào.” Hunt nghĩ một hồi rồi lại tiếp: “Có vẻ chị ấy rất thích thơ.”
Lần trước tản bộ ngoài khách sạn, cậu tùy ý nhẩm mấy câu thơ trong bài “Nếu anh có…” mà Winston đã từng đọc cho mình nghe ra, Audrey hình như đã rất ngạc nhiên, cũng rất có thiện cảm.
“Cô ta thích thơ, vậy cậu có thích cô ta không?” Winston hỏi.
“Ấy… khi còn nhỏ, tôi đã từng mong ước có một người bạn gái tựa như chị ấy đấy, gương mặt đẹp, vóc người đẹp, biết suy nghĩ, lại giàu tình cảm.”
“Cậu muốn theo đuổi cô ta à?”
“Ha ha ha… không phải anh đã từng nói rồi sao? Chị ấy có thiện cảm với bất cứ tay đua trẻ nào có tiềm năng. Có thể tôi khơi dậy được hứng thú của chị Wilson, nhưng tôi lại không thể giữ được trái tim của chị ấy. Điều tôi thực sự muốn… không phải là người có thể cùng tôi ngồi xe băng qua núi vượt qua đèo, mà là một người có thể cùng tôi tĩnh lặng tản bộ bên bờ biển ngắm chiều tà mà vẫn không hề cho rằng cuộc đời này nhàm chán.”
“Cậu không phải loại người có thể tĩnh lặng tản bộ bên bờ biển ngắm chiều tà.”
“Anh phiền thế nhỉ.”
“Điều cậu muốn là một người có thể thấu hiểu khi nào cậu cần một cái ôm, vào ngay khi ai ai cũng cho rằng cậu đang mỉm cười tỏ vẻ bất cần.”
Giọng nói của Winston vẫn cứ thản nhiên như vậy, nhẹ nhàng như vậy, tựa như hắn có thể biết tất cả những suy nghĩ dù là nhỏ nhặt nhất của Hunt, mặc cho người ngoài không cách nào thấu tỏ.
“Kiếm đại một bài thơ đi, ngài Winston tốt nghiệp trường công Eton. Dù gì Audrey Wilson cũng coi trọng tôi, hi vọng chị ấy có thể thấy tôi có chút hấp dẫn, rồi lúc nào cũng viết tốt về tôi trong chuyên mục của mình.” Hunt nửa đùa nửa thật.
Nhưng qua gần một phút sau, Winston vẫn chẳng nói gì.
Hunt thầm nghĩ thôi được rồi, biết đâu Audrey lại cười nhạo cái chuyện viết thơ gì gì đó là “cổ hủ” thì sao.
“Hunt.”
“Ừm?” Hunt đã rơi vào tình trạng mí trên đánh mí dưới, sắp sửa ngủ mất rồi.
“Tôi gặp được người. Tôi nhung nhớ người. Thành phố này, chốn yêu đương trời định. Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.” (Câu này nằm trong tác phẩm “Người tình” của nữ nhà văn Pháp Marguerite Duras)
Giọng nói của Winston thuần hậu khiến tâm tình Hunt vốn đã trầm tĩnh lại trở nên chộn rộn.
“Đã nhớ chưa?” Winston khẽ hỏi.
“Hả?” Hunt vẫn sững người, chẳng hề động đậy.
“Không phải cậu muốn viết thơ tặng Audrey Wilson sao?”
“Ồ…”
Chính vào lúc ấy, cậu lại bắt đầu cảm thấy thất vọng.
Dù ngay cả cậu cũng không rõ vì sao.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Trong đầu anh có bao nhiêu bài thơ?
Winston: Tôi yêu cậu tới tận cùng sâu, cao, rộng; của những gì linh hồn với tới…
Hunt: Mẹ kiếp— anh đọc bằng miệng là được rồi! Việc gì phải lao vào tôi như thế!
(Bài thơ “How do I love thee? Let me count the ways”/”Em yêu anh như thế nào? Để cho em đếm”, tác giả Elizabeth Barrett Browning, bản dịch của Vũ Hoàng Linh)