Edit: meowluoi.
Mạc Minh sắp điên rồi.
“Kỳ Diệu!!!”
anh khàn giọng kêu, thậm chí nghĩ liều lĩnh xông vào, mang cô đang đứng yên tại chỗ kéo ra!
Dù sao, bất luận là cô hay đứa bé trong tay cô, anh cũng không thể để mất đi!
Ngàn cân treo sợi tóc, anh nghe được cô gái đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó, có bóng người chạy như điên từ trong ra.
Thấy cô nương không có hành động cuối cùng ôm đứa bé quay lại bên cạnh anh, tảng đã lớn trong lòng Mạc Minh cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng mà, cảm giác may mắn không duy trì được bao lâu. Chỉ thấy tiểu nha đầu run run đưa Mạc Nhiên cho anh, một chữ cung chưa kịp nói, cả người đều tê liệt ngã xuống cửa.
“Kỳ Diệu! Kỳ Diệu! Kỳ Diệu!!!” Trơ mắt nhìn cô nương chán nản ngã xuống đất, Mạc Minh liền tỉnh mộng. Khoảng mấy giây sau, anh đột nhiên hồi phục lại tinh thần, vội vàng mang người ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại. Tạm thời ngăn cách với hỏa hoạn, anh không ngừng gõ cửa nhà hàng xóm, đêm hôm khuya khoắt đánh thức người ta, nói cho bọn họ nhà đối diện cháy, nhờ bọn họ gọi điện báo cháy.
Hàng xóm vốn nổi trận lôi đình, vừa nghe cách vách có cháy, lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, luống cuống tay chân gọi .
Mười lăm phút sau, nhân viên chữa cháy vội vã đuổi tới. Đáng tiếc, nghĩ cũng biết, nhà Mạc Minh đã bị cháy sạch, thế nên hàng xóm trái phải cũng dính một ít.
May mà bọn họ phát hiện kịp thời, không có tạo nên thương vong - - kết quả, Mạc Minh không dám nói.
anh bất chấp ánh mắt dò xét xung quanh của hàng xóm, vội vàng mang Kỳ Diệu hôn mê vào bệnh viện. Ở trong xe cứu thương anh mượn di động của bác sĩ, gọi cho Thích Mẫn Hạo. Bác sĩ tuổi không lớn hơn anh trợn mắt nhìn, hiển nhiên là nhận ra anh. Nhưng mà, giờ phút này Mạc Minh không quản chuyện này, nói địa chỉ bệnh viện cho người đại diện của mình, anh đánh thức con trai lớn.
Tiểu tử ngủ mơ hồ tỉnh lại, dụi mắt, phát hiện mình không nằm trên giường nhỏ nhà mình, mà cùng ba, em trai ở đây… một chỗ xa lạ?
“anh, cuối cùng anh cũng tỉnh!” Mạc Nhiên nước mắt chưa khô nhìn chăm chú vào anh cả, bộ dáng muốn khóc.
Vẻ mặt tiểu Mạc Du mờ mịt.
“Ba, đây là đâu?” Sau đó, cậu nhìn về phía cha hỏi.
Mạc Minh không biết nên trả lời thế nào.
Đúng rồi, lúc tìm được Mạc Du ở trên ghế sofa phòng khách, anh đều trông thấy - - toàn bộ ngọn nến Kỳ Diệu dùng hôm nay, vốn được bọn họ để gọn vào một chỗ, lại xuất hiện trên sàn nhà tại phòng khách, chúng nó đều để linh tinh, phần lớn đã cháy.
Vì vậy, Mạc Minh có thể suy đoán.
Nhưng mà, chuyện như vậy, anh không thể nói với đứa bé mới trải qua sinh nhật sáu tuổi.
“Thân thể chị không thoải mái, chúng ta đưa chị đi bệnh viện.” anh suy nghĩ một lát, lựa chọn che giấu tình hình thực tế.
Tiểu Mạc Du vừa nghe, thanh tỉnh hơn.
Chị không thoải mái sao? Còn phải đi bệnh viện? Cho nên… Bây giờ bọn họ đang ở trên xe cứu thương!
Đứa bé hiểu, nửa đêm ngôi xe cứu thương đi bệnh viện khám, như vậy rất là nghiêm trọng.
Hai má đỏ thắm của tiểu tử tái nhợt. Cậu nhìn Kỳ Diệu nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Nhưng mà… Vì sao mặt chị lại bẩn thế?
Mạc Du liếc mắt nhìn ba và em trai, phát hiện mặt bọn họ cũng vô cùng bẩn thỉu.
“anh đừng sợ, chị không sao đâu.” Lúc cậu phát hiện có chỗ không thích hợp, em trai Mạc Nhiên đột nhiên đưa tay ra, lau vết bẩn trên mặt cậu, nước mắt lưng tròng an ủi.
Tiểu Mạc Du cắn chặt môi không nói lời nào.
Trong không khí căng thẳng đè nén, xe cứu thương cuối cùng cũng lái vào bệnh viện.
Mạc Minh dẫn Mạc Du và Mạc Nhiên, đưa Kỳ Diệu đến phòng cấp cứu - - đương nhiên, ba người bọn họ bị ngăn cản bên ngoài.
Trải qua nửa đêm sợ hãi, hai tiểu gia hỏa sớm không buồn ngủ nữa, đều căng thẳng thần kinh, nhìn cửa đóng chặt. Lúc này, trong bệnh viện không nhiều người, trên mặt Mạc Minh vô cùng bẩn thỉu, thế nên, không có người nào chú ý tới anh, khiến anh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, anh vội vàng tiến lên trước.
Bác sĩ nhìn nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân căng thẳng, không hề cảm thấy kỳ lạ - - nhưng vấn đề là, khuôn mặt này sao nhìn quen thế?
“Bác sĩ, cô ấy thế nào?” Thấy nữ bác sĩ hơn bốn mươi cứ nhìn mình chằm chằm, sơ sẩy chức trách, Mạc Minh nhíu mày, chủ động đặt câu hỏi.
Nữ bác sĩ mới phục hồi lại tinh thần.
“A, ngoại thương không có gì nghiêm trọng, cơ quan nội tạng cũng không bị tổn thương, chỉ hít mộtlượng khói, đợi đến sáng sẽ làm kiểm tra, xác định không có gì trở ngại, có thể về nhà tĩnh dưỡng.”
“Vì sao cô ấy lại ngất đi?” Mạc Minh buồn bực, quan tâm nhất vẫn là cái này.
“Có thể liên quan đến bệnh của cô ấy không?” Bác sĩ không đáp hỏi ngược lại.
“Cái này tôi không rõ lắm. Bình thường cô ấy rất khỏe mạnh, chưa thấy cô ấy đột nhiên té xỉu bao giờ.”
“Chúng tôi phán đoán sơ bộ, đột nhiên mất đi ý thức, khả năng là bị kinh hãi. Nếu như không phải bị đánh hoặc mất máu quá nhiều tạo thành hôn mê, thông thường mà nói, chỉ có thể là nhân tố tâm lý. Hơn nữa cô ấy hít vào một lượng khói lớn, thân thể nhất thời phản ứng không được, ngất cũng là bình thường.”
“Dì à! Chúng cháu có thể vào gặp chị không?” Mạc Minh nghe được thoáng an tâm hơn, không ngờ anhvừa muốn mở miệng nói gì đó, Mạc Nhiên bên cạnh cướp mất câu chuyện.
Bác sĩ chú ý tới tiểu tử này.
Bà cúi đầu xuống, nhìn bé nam đáng yêu xinh xắn, cười tủm tỉm nói: “Có thể.”
Trong lòng suy nghĩ, hai đứa bé và người bệnh trên giường kia, có quan hệ gì, với người đẹp trai anhtuấn trước mắt quan hệ gì.
Mạc Minh vội vàng nói cảm ơn, sau đó mang hai đứa bé vào phòng cấp cứu, nữ bác sĩ đi về phía trước bỗng nhiên dừng chân lại.
Ôi mẹ ơi! Bà nhớ ra rồi! Người đàn ông này không phải là ảnh đế quốc dân trong truyền thuyết - - Mạc Minh sao?
Đêm nay, nữ bác sĩ kích động, nhưng đối với ảnh đế quốc dân bị bà nhận ra, lại là rung động lòng người và hỗn loạn không chịu nổi.
Mạc Minh bồi hai tiểu gia bên cạnh Kỳ Diệu bất tỉnh nhân sự, nhìn bọn chúng nước mắt lưng tròng goi “Chị”, “Chị”, trong lúc nhất thời không biết nên là may mắn hay gì đó.
Lúc sau, Thích Mẫn Hạo vội vàng chạy tới, Mạc Minh mới nhớ tới, bảo anh ta dẫn hai đứa bé đi kiểm tra.
“Bọn chúng cũng hít không ít khói bụi, phổi đứa bé nhỏ, đừng để chúng bị bệnh.”
Thích Mẫn Hạo hiếm khi nghe được Mạc Minh hào phóng quan tâm đến hai con trai, không có tâm tình nói ra cảm nghĩ.
“Vậy còn cậu?”
“Tớ không sao, tớ ở lại với Kỳ Diệu trước.”
“Được…”
Biết hai đứa bé không có gì đáng ngại, Thích Mẫn Hạo sờ trái tim đang đập thình thịch, vội vàng cầm tay hai tiểu gia hỏa, bảo đi cùng anh ta. Hai đứa bé nói không muốn, nói muốn ở lại đợi chị tỉnh.
“Kiểm tra thân thể rất nhanh, sau đó quay về phòng đợi chị. Ngoan, nghe lời ba nói, đừng làm ba lo lắng, được không?”
Thích Mẫn Hạo nói cho hai đứa bé nghe, Mạc Du và Mạc Nhiên cuối cùng mới lưu luyến đi theo anh ta.
Nhưng mà, trước khi ba người đi, Thích Mẫn Hạo còn nói cho Mạc Minh một việc.
“Yên tâm, phó viện trưởng bệnh viện này tớ biết. Tí nữa tớ sẽ qua chào hỏi, bảo anh ta nói y tá và bác sĩ im lặng, sẽ không làm chấn động lớn.”
Nghe người đại diện nói xong, Mạc Minh gật đầu, hiếm khí khách khí tỏ vẻ cảm ơn: “Vất vả cho cậu rồi.”
Thích Mẫn Hạo nhếch miệng cười một tiếng, chế nhạo nói: “Cậu được lắm, càng ngày càng biết quan tâm người khác.”
Ảnh đế quốc dân không để ý anh ta, trực tiếp quay về bồi Kỳ Diệu.
Đợi hơn nửa tiếng, Thích Mẫn Hạo mang hai đứa bé trở về. Như Mạc Minh đoán, Mạc Du và Mạc Nhiên tuổi quá nhỏ, bị hít khói bụi, họng bắt đầu không thoải mái. Đặc biệt là Mạc Du, bởi vì tiếp xúc với khói dầy đặc trong thời gian dài, bắt đầu ho khan. Bác sĩ kê thuốc cho hai đứa bé, dặn ăn đồ ăn thanh đạm, không thể ăn mấy đồ ăn kích thích, bảo Thích Mẫn Hạo dẫn bọn chúng đi.
“Nghe ý của bác sĩ, rất là may, không có việc gì lớn. Nếu như cậu không yên tâm, ngày mai tớ lại dẫn bọn chúng đi làm ít kiểm tra.” Thích Mẫn Hạo nói với Mạc Minh, liền nói tiếp, “Khuya hôm nay… Để tớ gác đêm? Cậu mang Mạc Du và Mạc Nhiên về trước. Bây giờ bộ dáng của mấy người… Hơn nữa cậu ở đây sẽ dễ bị nhận ra, không thích hợp ở chỗ này.”
Mạc Minh suy nghĩ một chút, người đại diện băn khoăn không phải không có lý, cúi đầu nói với hai anhem: “đi, cùng ba trở về.”
Hai tiểu gia hỏa vừa nghe phải đi, vội vàng đứng bên cạnh giường bệnh Kỳ Diệu, đối với ba bọn chúng yêu nhất lắc đầu.
“Chúng con muốn ở cạnh chị.”
“Muốn ở cạnh chị.”
Mạc Minh nhíu mày: “Nghe lời.”
Hai tiểu gia hỏa mím môi không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, mắt nhìn khuôn mặt cha.
không thể nghi ngờ, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên bọn chúng làm trái ý nguyện của ba, trong lòng bọn chúng rất sợ hãi, sợ ba sẽ giận bọn chúng, càng ngày càng không thích bọn chúng. Lúc đó, bọn chúng lo lắng chị chưa tỉnh, bọn chúng muốn ở bệnh viện bồi chị, thấy chị bình an vô sự mới an tâm.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc khẩn trương, vẻ mặt hoàn toàn nhất trí - - đối mặt với hai tiểu tử vừa căng thẳng lại cố chấp, Mạc Minh thiếu chút nữa thở dài.
một lúc lâu sau, anh mới đột nhiên nói: “Nhìn mặt các con xem.”
Hai tiểu gia hỏa nghe vậy ngẩn ra, không hiểu tại sao ba bảo bọn chúng nhìn mặt.
“Bẩn như thế, các con cảm thấy, khi chị tỉnh lại nhìn sẽ thích không?”
Mạc Minh mặt không thay đổi nói thêm một câu, hai tiểu gia hỏa mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ừm… thật sự là… Rất bẩn.
Hai anh em nhìn mặt mình nhau không lên tiếng.
“Quay về rửa mặt sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai ba sẽ mang hai đứa vào thăm chị.”
Cuối cùng, Mạc Minh hứa hẹn bọn chúng mới bất đắc dĩ tiếp nhận sắp xếp này.
Khoảng nửa tiếng sau, hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên vào biệt thự của Mạc Minh. Nhưng mà, lúc này, bọn chúng không có cảm giác hưng phấn và hiếu kỳ, chỉ có lo lắng. Bọn chúng cúi gằm mặt, động tác Mạc Minh không thành thạo giúp bọn chúng tắm xong, nước bắn tung tóe vào trong mắt, hai đứa bé khó chịu xoa xoa mắt.
Mạc Minh thấy hai đứa bé hoàn toàn không vui vẻ giống lần trước khi anh tắm cho, trong lòng biết là bọn chúng nhớ Kỳ Diệu trong bệnh viện.
Đó là thật tâm thích cô, lúc mẹ Ngô bị bệnh, hai tiểu gia hỏa không có đến mức này.
không nói lời nào lau khô thân thể hai đứa bé, Mạc Minh may mắn không vứt đi quần áo trẻ em hai năm trước Thích Mẫn Hạo kín đáo đưa cho. anh thay cho Mạc Du và Mạc Nhiên quần áo mới, không kịp chuẩn bị chăn đệm mới, dứt khoát dẫn bọn chúng vào phòng ngủ của mình.
“Ngủ sớm một chút.” anh bỏ lại câu này, trở lại phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Hai tiểu gia hỏa làm sao có thể ngủ được chứ?
Nằm song song trên giường, Mạc Du dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo áo em trai, hỏi cậu khuya hôm nay có chuyện gì xảy ra.
Tâm tư một đứa trẻ rất đơn thuần, Mạc Nhiên không muốn lừa gạt anh trai, mang chuyện cậu nghe thấy nhìn thấy nói cho Mạc Du.
“Trong nhà bị cháy, ba dẫn em ra ngoài, bảo chị ôm em, sau đó, ba vào trong phòng khách, tìm được anh, chúng ta chạy từ trong nhà ra ngoài.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại cháy?”
“Em cũng không biết…” Mạc Nhiên buồn rầu gãi đầu.
“Vậy anh… Vì sao anh lại ở trong phòng khách?” Mạc Du không hiểu được chuyện này.
Cho dù là đứa bé tròn sáu tuổi, lúc này cũng bắt đầu hoài nghi - - vốn nên nằm ngủ trong phòng ngủ chính mình, thế nào lại chạy ra phòng khách chứ?
Mạc Du hoàn toàn không nhớ nổi mình chạy đến phòng khách như thế nào.
Thấy anh chau mày, Mạc Nhiên nghiêng cái đầu nhỏ, do dự một chút, cuối cùng vẫn ngập ngừng nói: “anh, anh có nhớ không… Trước đây có một lần, nửa đêm anh rời giường ra ghế sofa?”
Mạc Du chau mày gật đầu.
“Về sau em nghe bà nội Ngô nói, là anh đi vệ sinh, ngủ mơ hồ, không có trở về phòng, nằm ngủ trênghế sofa. Chuyện ngày hôm nay, chắc cũng giống như vậy?”
Nghe em trai phân tích, Mạc Du cắn cái môi trầm tư suy nghĩ.
“Khả năng là như vậy.”
Nhưng mà… Vì sao cậu cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp chứ?