Mạn Mạn phát hiện mình đang dạo chơi tại một nơi sương mù dày đặc, cây cối cao chọc trời và những tòa kiến trúc kiêu ngạo ở phía xa xa. Cô cất bước bồng bềnh, tầm nhìn mông lung. Đây là một giấc mộng.
Sau khi Mạn Mạn xác định thì lại vô cùng thoải mái cất bước phiêu du. Hi vọng bản thân mình sẽ không mơ thấy nữ quỷ là được.... Vừa nghĩ đến đây cô lại thấy được một phần mộ cô đơn. Mộ bia vô cùng đơn giản và không có bất cứ đồ cúng tế gì. Trước mộ có một người đàn ông ngồi đó, dáng vóc cao lớn rắng chắc. Mái tóc ngắn màu vàng hơi rối và rực rỡ như ánh mặt trời chiếu xuyên tầng sương mù mờ ảo. Anh ta ngồi xếp bằng tập trung nhìn vào bia mộ.
Mạn Mạn đi đến muốn hỏi thử xem đây là đâu. Người đàn ông ngẩng đầu lên, anh ta có một đôi mắt màu xanh trong veo như hồ nước.
- Đây là mộ của vợ tôi, tôi đang ở chỗ này với cô ấy.
Anh ta mỉm cười giơ tay lên hái một bông hoa trắng. Nói là đàn ông nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ tuổi. Khi cười lên lại rộ hai má lúm đồng tiền tinh nghịch. Gương mặt rạng rỡ như một chàng trai mười tám mười chín tuổi. Mạn Mạn hỏi:
- Anh rất yêu cô ấy sao?
Người đàn ông nói:
- Đúng vậy, tôi rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy chê tôi xấu xí nên không chịu yêu thích tôi.
Anh ta lại cười nhưng lần này hiện ra hai chiếc răng nanh:
- Còn nữa, tôi đã giết rất nhiều tình nhân của cô ấy. Có điều khi cô ấy qua đời lại nói rằng không hối hận khi ở bên tôi.
Mạn Mạn hỏi:
- Vậy anh thích cô ấy ở điểm nào?
Người đàn ông nói:
- Điểm nào cũng thích. Ánh mắt, khí khái, và dáng vẻ cô ấy đánh tôi.
Mạn Mạn không hiểu sao bị đánh cũng vui vẻ đến vậy. Có điều cô vẫn hâm mộ từ đáy lòng.
- Anh rất hạnh phúc.
Người đàn ông nói:
- Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc. Cô bé à, cô có người yêu không?
Anh ta còn quá trẻ nhưng lại gọi cô là cô bé vô cùng tự nhiên. Mạn Mạn gật đầu:
- Có một người.
Người đàn ông hỏi:
- Vậy cô thích anh ta không?
Mạn Mạn cúi đầu:
- Tôi không biết, tôi nghĩ có lẽ anh ấy chỉ thích thân thể tôi thôi. Hơn nữa, tôi không có quyền lựa chọn.
Người đàn ông trợn to hai mắt. Trong đôi mắt xanh biếc kia tỏa ra ánh sáng ôn hòa khiến người ta an lòng
- Linh hồn và thể xác là một thể. Khi tính mệnh mất đi thì linh hồn của tiêu tán. Tình cảm không bao giờ được thành lập trong hư không được.
Người đàn ông đặt đóa hoa bé nhỏ trước mộ rồi đứng lên đi đến trước mặt cô.
- Trước vận mệnh, tất cả mọi người đều không có quyền lựa chọn. Cô bé, hãy cho anh ta một cơ hội cũng như cho mình một cơ hội.
Đột nhiên sương mù kéo đến dầy đặc khiến cô choàng tỉnh. Cô vẫn gối lên khuỷa tay rắng chắc của Kash. Ban đầu mới cưới còn sợ hãi nhưng giờ cũng đã tự nhiên thành quen. Kash hỏi:
- Em nằm mơ sao?
Mạn Mạn nói:
- Vâng, em có nói mớ không?
Kash nói có. Rồi anh dừng lại một chút thử hỏi thăm dò:
- Có thể nói cho anh biết em đã mơ thấy gì không?
Mạn Mạn chỉ nói sơ sơ:
- Thấy một người đàn ông ngồi trước mộ của vợ anh ta.
Đó giờ Mạn Mạn luôn nói với Kash theo kiểu lời ít ý nhiều. Kash trầm mặc một hồi lâu mới nói:
- Anh biết em thường nằm mơ, lúc ngủ cũng hay nói mớ nào là thích game online và khoai tây chiên. Năm lớp năm khi đang lau kiếng bị té từ lầu hai xuống nên chân bị thương. Thành tích trong trường học cũng bình thường, thích nhất là truyền giấy nói chuyện với bạn trong giờ tự học. Từ lúc cấp ba thì thích viết bản thảo cho tạp chí game online.”
Anh nhìn cô:
- Nhưng anh không hiểu được lòng của em.
Mạn Mạn hỏi nhẹ nhàng:
- Tại sao anh lại muốn hiểu?
Đôi mắt đen như ngọc sáng ngời nhìn cô tha thiết:
- Bởi vì anh yêu em.
Muốn phá vỡ bức tường thủy tinh trong suốt kia cần có độ thân mật nhất định. Nhưng độ thân mật phải đo như thế nào đây? Trong thoáng chốc Mạn Mạn nghe được tiếng bức tường thủy tinh vỡ tan tành. Cô nhớ đến giấc mộng kia.
- Chỉ khi nào em nằm mơ thấy ác mộng mới nói mớ. Khi mãnh liệt ngốn khoai tây cho thấy là em đang khẩn trương. Còn nữa, đêm tân hôn, em thật sự sợ anh có vảy giáp và xúc tu.
Cùng thời khắc này, trên một cây rất to cành lá xum xuê cách quán trọ năm trăm mét có một người thanh niên mắt xanh tóc vàng đang ngồi đó. Đôi mắt anh ta sáng ngời nhìn về gian phòng trong quán trọ, lại vừa tự nói thầm:
- Lâu rồi chưa dùng đến không biết hiệu quả ra sao? Bé cưng Kash à, ráng mà tận dụng cơ hội, con phải cố gắng nhé...
Dưới tàng cây là Bute và Nedy đang mấp máy môi. Họ đợi rất lâu người trên cây cũng không có ý leo xuống. Bute cào cào mái tóc đỏ của mình không kiềm chế được nữa đành lên tiếng quấy rầy:
- Điện hạ Al, thật xin lỗi vì phải cắt ngang ngài. Nhưng tôi tạm thời chịu trách nhiệm về việc an toàn của hoàng tử phi. Cho nên, có thể hỏi ngài.... đang làm gì ở đây hay không?
Vẻ mặt người thanh niên trên cây vui mừng nhìn xuống. Dường như giờ mới phát hiện ra hai đội viên hộ vệ cao lớn đến mức không ai có thể bỏ qua này. Anh ta nhẹ nhàng nhảy xuống giơ tay ra chào hỏi:
- Ơ, đây không phải là bé cưng Bute sao? Đã lâu không gặp, cậu cũng đã khôn lớn rồi, dáng vóc cũng cao to quá. Ồ, bé cưng đáng yêu bên cạnh là ai đây? Hình như tôi chưa từng thấy qua cậu.
Người thanh niên thoạt nhìn chỉ chừng mười tám mười chín tuổi này vô cùng hiền lành. Giọng nói cực kỳ hòa nhã. Chỉ tiếc là chiều cao không khác lắm với hai vị đội viên nên không thể dùng ánh mắt thương yêu từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Nedy vội vàng giơ tay lên chào:
- Thái thượng hoàng điện hạ, tôi tên là Nedy, là thành viên mới của đội hộ vệ.
Al thỏa mãn gật đầu:
- Cậu bé ngoan rất có tương lai. Có điều gọi tôi là Al tôi sẽ vui mừng hơn đấy.
Bute lại nói chen vào lần nữa:
- Điện hạ?
Al cười nói:
- Bé cưng Nedy đã phát hiện rồi, tôi chỉ tặng quà cho công chúa nhỏ mà thôi.
Bute nhìn đồng đội rồi dùng sóng để xác định lại vị điện hạ này. Đúng là gien hư số chiếm ưu thế hơn hệt như Nedy. Nedy giải thích:
- Báo mộng chính là kỹ thuật tinh thần cộng hưởng của gien hư số sinh ra. Lực phòng ngự tinh thần của hoàng tử phi rất kém nên dễ dàng bị quấy nhiễu trong giấc mơ. Có điều điện hạ à! Sao ngài lại không hề che giấu làn sóng quấy nhiễu này lại? Điều này rất dễ bị phát hiện.
Bute cau mày:
- Hơn nữa chưa được người khác đồng ý đã tiến hành quấy nhiễu là phạm luật của liên minh vũ trụ.
Al chớp chớp mắt ra vẻ vô tội:
- Tôi đã nói lâu rồi không có dùng. Từ lúc các bé cưng sinh ra đều có tinh thần phòng ngự rất mạnh nên đâu có có hội rèn luyện chứ.
Sau đó Al giơ một ngón tay đặt lên miệng:
- Suỵt, yên lặng. Các cậu không nói thì ai biết.
Người thanh niên thoạt nhìn vô cùng thân thiết ngây thơ này chính là Thái Thượng Hoàng của đế quốc Dicken. Năm nay ngài tuổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lần đầu tiên hoàng tử Kash không có phát ra sóng xung kích tại nơi trống trải vì chưa thỏa mãn được dục vọng. Trao đổi chính là hoạt động hữu ích lành mạnh nhất cho con người. Kash cài nút áo cho Mạn Mạn đến tận cổ nhằm để che kín lại những vết đỏ trên làn da trắng hồng của cô. Vẻ mặt anh áy náy:
- Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
Mạn Mạn kéo cổ áo của Kash ra tìm tòi. Trên làn da màu mạch khỏe mạnh chẳng có dấu vết gì. Rõ ràng cô đã để lại rất nhiều dấu mà. Mạn Mạn nhào đến cắn anh nhưng chẳng để lại gì. Cắn tiếp cũng chỉ để lại nước miếng. Cắn mạnh vào chỉ để lại dấu răng nhợt nhạt rồi biến mất trong thoáng chốc. Cô thất vọng....
Lần đầu tiên Kash cảm thấy thật ân hận vì năng lực tự khôi phục mạnh mẽ trời sinh của mình. Anh thật tình đề nghị:
- Nếu không em mặc áo giáp vào, dùng hết sức đánh anh thử xem?
Mạn Mạn hoàn toàn nhận thua.
Vào buổi ăn sáng cuối cùng trong game, Kash mang nước trái cây đặt trước mặt cô:
- Hôm nay ông nội sẽ đến đây.
Tối hôm qua anh đã cảm nhận được sóng quấy nhiễu của Al, nhưng chỉ là những con sóng ngắn ôn hòa vững vàng không hề che giấu. Anh biết ông nội cũng vì muốn tốt cho anh nên không có cự tuyệt. Sáng tạo ra cơ hội, nắm bắt lấy cơ hội chính là đức tính được nghiêm khắc viết vào gien của người hành tinh Dicken. Đây cũng chính là lý do vì sao anh không muốn dùng bảo vật mê hoặc cao cấp hơn mà chỉ dùng bảo vật “Một cơ hội” cấp C trong game.
Mạn Mạn vừa nghe đến hai chữ ông nội thì trong đầu lập tức hiện ra bảng lý lịch trích ngang của điện hạ Al trong “lịch sử đế quốc”
Họ tên: Al Friedrich Von Reader
Số tuổi:
Quê quán: Tinh hệ Dicken
Địa chỉ nhà: Hoàng cung, thủ đô Disney, hành tinh Sauron, tinh hệ Dicken BW
Nghề nghiệp hiện tại: Thái thượng hoàng.
Chức vụ từng đảm nhiệm: Hoàng đế.
Thời gian nhậm chức: năm
Thành viên trong gia đình: Vợ: Maggie (nữ vương trùng tộc). Con: Sauron.
Giới thiệu vắn tắt: Là vị hoàng đế có thời gian tại vị dài nhất. Tác phong của Al tuân theo những quy định của tổ tiên để lại, thủ đoạn cương quyết và cao ngạo. Cuộc chiến kéo dài nổi tiếng nhất chính là chiến đấu với người định mệnh - nữ vương Maggie. Sau khi nữ vương qua đời ngài đã thối vị, lưu lạc trong vũ trụ, hành tung không rõ, rất ít khi trở lại hành tinh mẹ.
Lịch sử đế quốc ngắn gọn cũng không có giới thiệu cá tính của ngài, chỉ để lại một chuỗi chiến công thật dài. Tại vị một trăm hai mươi năm, là đế vương có tác phong cương quyết.
Cô nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của bệ hạ nên cũng không dám ôm hy vọng nhiều. Nhưng Mạn Mạn cũng không vì thế mà thiếu lễ phép. Cô vẫn hỏi thăm tỉ mỉ về sở thích của Thái thượng hoàng. Kash chỉ cười nói:
- Yên tâm, ông nội chẳng có ghét gì cả. Nhưng thứ yêu thích thì rất nhiều. Chỉ có điều...
Anh dừng lại chốc lát, trên gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối:
- Chỉ có điều là nhiệt tình quá mức với con cháu.
Trời xanh, mây trắng, gió dịu dàng khẽ lay. Tại một gốc cây cao vút trong mây có một thanh niên cao lớn đứng đó. Anh ta mang một mái tóc vàng và đôi mắt xanh vô cùng quen thuộc. Tuy gương mặt trẻ tuổi nhưng lại mặc kiểu áo thùng thình của người già. Người thanh niên nhẹ cất bước đi đến. Tướng mạo anh ta chỉ chừng mười tám mười chín tuổi. Ánh mắt nhìn hoàng tử vô cùng từ ái, sau đó lại nhào vào ôm Kash mạnh như một chú voi ma mút húc người khác:
- Bé cưng Kash, con cũng đã khôn lớn và to cao rồi.
- Ông nội Al, đã lâu không gặp.
Thái thượng hoàng gần như dùng ánh mắt thương yêu nhìn hoàng tử cao lớn, rồi vỗ mạnh lên bờ vai anh:
- Quả nhiên đáng yêu hơn bé cưng Sauron nhiều. Nó chẳng bao giờ chịu cho ông ôm.
Mạn Mạn ngớ ra. Người thanh niên quay đầu lại. Bàn tay bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Sau đó Al khom lưng đặt vầng trang trơn bóng lên mu bàn tay Mạn Mạn:
- Hoan nghênh công chúa.
Al lại ngẩng đầu nháy mắt vài cái, nở một nụ cười tinh nghịch lộ ra răng nanh và hai má lúm đồng tiên. Rồi lại dùng một giọng điệu bí mật hỏi cô:
- Có thích món quà đó không?
Mạn Mạn ngây ngô gật đầu:
- Cám ơn, điện hạ.
Al nhẹ nhàng cười:
- Gọi ông là Al được rồi. Ông nghĩ sau này nhất định con sẽ hỏi Kash. Cho nên thôi để ông nói trước, sau khi Maggi qua đời, ngay cả chiếc móc câu cũng không có để lại. Thật là đáng tiếc.
Al mang vẻ mặt thuần khiết ngây thơ vô cùng tiếc hận nói như thế.