Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

CÔ TRỪNG MẮT NHÌN PHÓ THỜI LẪM MỘT CÁI, CÔ SẼ NHỚ KỸ MỐI THÙ NÀY!

Khóe môi Giản Thù giật giật, một tiếng ư?

Chuyện ban nãy càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Cô vụt xoay người, lại nhìn thấy Mạnh Viễn đang cầm một khẩu súng đạo cụ trong tay, ánh mắt hơi hoang mang, nhìn trái ngó phải quan sát bọn họ.

Sao cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ nhỉ.

Giản Thù bó tay.

Cô bực bội, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm cái gì thế?”

Mạnh Viễn hoàn hồn đáp: “À, tôi thấy đội trưởng Phó đang dạy cô học bắn súng, tiện thể cũng lại đây nhìn xem thế nào ấy mà.”

Nhìn cây súng trên tay cậu ta, ánh mắt Giản Thù như muốn phun ra lửa: “Thế vừa rồi anh cầm súng làm gì với tôi đấy?”

“Hả? Tôi chỉ muốn thử xem cách lớp quần áo dày như vậy cô có thể cảm nhận được không thôi mà. Đầu tiên phải cảm giác được súng thì mới sử dụng nó thành thạo được chứ. Nhưng mà sao cô với đội trưởng Phó nói chuyện cứ có chút...”

Phó Thời Lẫm vung chân đá cậu ta một cái: “Đi sang bên kia.”

Mạnh Viễn cào tóc. Cậu thật sự cảm thấy hai người này có gì đó mà... Chẳng lẽ tối qua Giản Thù đã ‘hạ gục’ được đội trưởng Phó rồi sao?

Đúng lúc này, Tần Khả Khả đi tới, cất giọng nũng nịu nói: “Đội trưởng Phó ơi, người ta cũng muốn học bắn súng, anh dạy cả người ta nữa được không?”

Mạnh Viễn nói: “Tôi nhớ là cô có cảnh quay nào dùng đến súng đâu.”

“Thì người ta tò mò thôi mà. Em luôn cảm thấy làm cảnh sát rất lợi hại, lúc cầm súng cũng rất đẹp trai, nên cũng muốn được thử xem cảm giác cầm súng nó như thế nào.”

Trong lúc nói chuyện, cô ta vẫn luôn nhìn Phó Thời Lẫm, mắt chớp chớp sóng sánh đưa tình.

Giản Thù đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân nổi hết cả da gà, chậc chậc hai tiếng.

Phó Thời Lẫm nâng cánh tay vô thức hạ xuống của cô trở về độ cao ban đầu, giọng vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc nói: “Quay người lại, một tiếng đồng hồ.”

Giản Thù tức điên.

Cô trừng mắt nhìn Phó Thời Lẫm một cái, cô sẽ nhớ kỹ mối thù này!

Giản Thù vừa mới quay người, Tần Khả Khả liền đắc ý lên tiếng, giọng điệu nhão hơn cả vừa rồi: “Đội trưởng Phó ơi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người...”

Phó Thời Lẫm quét mắt liếc nhìn Mạnh Viễn đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Đi theo đi.”

Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bối rối hỏi: “Em á?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi mất tự nhiên: “Đội trưởng Phó, em...”

“Không phải cô muốn học cầm súng sao, để cậu ta dạy cô.”

Lời Phó Thời Lẫm chính là mệnh lệnh, đương nhiên Mạnh Viễn không thể nào từ chối được. Vả lại, cậu còn phải trợ giúp Giản Thù nữa cơ mà, nên lập tức nói ngay: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người, có thể yên tâm mà học, tôi bảo đảm sẽ dạy cô đến giỏi thì thôi.”

Tần Khả Khả nhăn nhó khó chịu, không muốn đi lắm. Cô ta còn đang định nói thêm gì thì Phó Thời Lẫm đã xoay người bỏ đi rồi.

Mạnh Viễn nhịn cười nói: “Cô Tần, đi thôi.”

Tần Khả Khả cắn môi, lời là do tự cô ta nói ra, nếu bây giờ cô ta đổi ý thì khác gì tự vả vào mặt mình. Vì thế, cô ta đành cam chịu đi sang một bên với Mạnh Viễn.

Giản Thù mới đứng chưa được năm phút đã cảm thấy toàn thân run rẩy, cánh tay đang giơ súng như không còn là của mình nữa.

Gió lạnh thấu xương thổi qua mà lưng cô vẫn thấm ướt đẫm mồ hôi.

Thật không biết làm thế nào để qua nổi một tiếng đồng hồ này bây giờ.

Thể trạng của cô thật sự không tốt, từ bé đã không thích vận động. Trước kia ở trường cứ đến tiết thể dục, mười lần thì chín lần là cô xin nghỉ, còn lại một lần có thể trốn nhất định sẽ trốn, không trốn được thì cắn răng chạy cho xong, nhưng cũng như mất nửa cái mạng rồi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình càng lúc càng hạ thấp xuống mà bản thân lại không thể dùng được một chút sức lực nào để nâng lên lại.

Nhìn quanh không thấy bóng dáng Phó Thời Lẫm đâu, cô định lén buông tay xuống nghỉ một lúc, ai ngờ vừa hạ xuống thì Phó Thời Lẫm đã bước tới rồi.

Cô vội vàng giơ tay lên lại, nhưng do cánh tay đang quá mỏi, bị cô dùng sức đột ngột nên chuột rút cả cánh tay, đau đến co rút lại.

Chương

CÔ TRỪNG MẮT NHÌN PHÓ THỜI LẪM MỘT CÁI, CÔ SẼ NHỚ KỸ MỐI THÙ NÀY!

Khóe môi Giản Thù giật giật, một tiếng ư?

Chuyện ban nãy càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Cô vụt xoay người, lại nhìn thấy Mạnh Viễn đang cầm một khẩu súng đạo cụ trong tay, ánh mắt hơi hoang mang, nhìn trái ngó phải quan sát bọn họ.

Sao cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ nhỉ.

Giản Thù bó tay.

Cô bực bội, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm cái gì thế?”

Mạnh Viễn hoàn hồn đáp: “À, tôi thấy đội trưởng Phó đang dạy cô học bắn súng, tiện thể cũng lại đây nhìn xem thế nào ấy mà.”

Nhìn cây súng trên tay cậu ta, ánh mắt Giản Thù như muốn phun ra lửa: “Thế vừa rồi anh cầm súng làm gì với tôi đấy?”

“Hả? Tôi chỉ muốn thử xem cách lớp quần áo dày như vậy cô có thể cảm nhận được không thôi mà. Đầu tiên phải cảm giác được súng thì mới sử dụng nó thành thạo được chứ. Nhưng mà sao cô với đội trưởng Phó nói chuyện cứ có chút...”

Phó Thời Lẫm vung chân đá cậu ta một cái: “Đi sang bên kia.”

Mạnh Viễn cào tóc. Cậu thật sự cảm thấy hai người này có gì đó mà... Chẳng lẽ tối qua Giản Thù đã ‘hạ gục’ được đội trưởng Phó rồi sao?

Đúng lúc này, Tần Khả Khả đi tới, cất giọng nũng nịu nói: “Đội trưởng Phó ơi, người ta cũng muốn học bắn súng, anh dạy cả người ta nữa được không?”

Mạnh Viễn nói: “Tôi nhớ là cô có cảnh quay nào dùng đến súng đâu.”

“Thì người ta tò mò thôi mà. Em luôn cảm thấy làm cảnh sát rất lợi hại, lúc cầm súng cũng rất đẹp trai, nên cũng muốn được thử xem cảm giác cầm súng nó như thế nào.”

Trong lúc nói chuyện, cô ta vẫn luôn nhìn Phó Thời Lẫm, mắt chớp chớp sóng sánh đưa tình.

Giản Thù đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân nổi hết cả da gà, chậc chậc hai tiếng.

Phó Thời Lẫm nâng cánh tay vô thức hạ xuống của cô trở về độ cao ban đầu, giọng vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc nói: “Quay người lại, một tiếng đồng hồ.”

Giản Thù tức điên.

Cô trừng mắt nhìn Phó Thời Lẫm một cái, cô sẽ nhớ kỹ mối thù này!

Giản Thù vừa mới quay người, Tần Khả Khả liền đắc ý lên tiếng, giọng điệu nhão hơn cả vừa rồi: “Đội trưởng Phó ơi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người...”

Phó Thời Lẫm quét mắt liếc nhìn Mạnh Viễn đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Đi theo đi.”

Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bối rối hỏi: “Em á?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi mất tự nhiên: “Đội trưởng Phó, em...”

“Không phải cô muốn học cầm súng sao, để cậu ta dạy cô.”

Lời Phó Thời Lẫm chính là mệnh lệnh, đương nhiên Mạnh Viễn không thể nào từ chối được. Vả lại, cậu còn phải trợ giúp Giản Thù nữa cơ mà, nên lập tức nói ngay: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người, có thể yên tâm mà học, tôi bảo đảm sẽ dạy cô đến giỏi thì thôi.”

Tần Khả Khả nhăn nhó khó chịu, không muốn đi lắm. Cô ta còn đang định nói thêm gì thì Phó Thời Lẫm đã xoay người bỏ đi rồi.

Mạnh Viễn nhịn cười nói: “Cô Tần, đi thôi.”

Tần Khả Khả cắn môi, lời là do tự cô ta nói ra, nếu bây giờ cô ta đổi ý thì khác gì tự vả vào mặt mình. Vì thế, cô ta đành cam chịu đi sang một bên với Mạnh Viễn.

Giản Thù mới đứng chưa được năm phút đã cảm thấy toàn thân run rẩy, cánh tay đang giơ súng như không còn là của mình nữa.

Gió lạnh thấu xương thổi qua mà lưng cô vẫn thấm ướt đẫm mồ hôi.

Thật không biết làm thế nào để qua nổi một tiếng đồng hồ này bây giờ.

Thể trạng của cô thật sự không tốt, từ bé đã không thích vận động. Trước kia ở trường cứ đến tiết thể dục, mười lần thì chín lần là cô xin nghỉ, còn lại một lần có thể trốn nhất định sẽ trốn, không trốn được thì cắn răng chạy cho xong, nhưng cũng như mất nửa cái mạng rồi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình càng lúc càng hạ thấp xuống mà bản thân lại không thể dùng được một chút sức lực nào để nâng lên lại.

Nhìn quanh không thấy bóng dáng Phó Thời Lẫm đâu, cô định lén buông tay xuống nghỉ một lúc, ai ngờ vừa hạ xuống thì Phó Thời Lẫm đã bước tới rồi.

Cô vội vàng giơ tay lên lại, nhưng do cánh tay đang quá mỏi, bị cô dùng sức đột ngột nên chuột rút cả cánh tay, đau đến co rút lại.

Chương

CÔ TRỪNG MẮT NHÌN PHÓ THỜI LẪM MỘT CÁI, CÔ SẼ NHỚ KỸ MỐI THÙ NÀY!

Khóe môi Giản Thù giật giật, một tiếng ư?

Chuyện ban nãy càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Cô vụt xoay người, lại nhìn thấy Mạnh Viễn đang cầm một khẩu súng đạo cụ trong tay, ánh mắt hơi hoang mang, nhìn trái ngó phải quan sát bọn họ.

Sao cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ nhỉ.

Giản Thù bó tay.

Cô bực bội, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm cái gì thế?”

Mạnh Viễn hoàn hồn đáp: “À, tôi thấy đội trưởng Phó đang dạy cô học bắn súng, tiện thể cũng lại đây nhìn xem thế nào ấy mà.”

Nhìn cây súng trên tay cậu ta, ánh mắt Giản Thù như muốn phun ra lửa: “Thế vừa rồi anh cầm súng làm gì với tôi đấy?”

“Hả? Tôi chỉ muốn thử xem cách lớp quần áo dày như vậy cô có thể cảm nhận được không thôi mà. Đầu tiên phải cảm giác được súng thì mới sử dụng nó thành thạo được chứ. Nhưng mà sao cô với đội trưởng Phó nói chuyện cứ có chút...”

Phó Thời Lẫm vung chân đá cậu ta một cái: “Đi sang bên kia.”

Mạnh Viễn cào tóc. Cậu thật sự cảm thấy hai người này có gì đó mà... Chẳng lẽ tối qua Giản Thù đã ‘hạ gục’ được đội trưởng Phó rồi sao?

Đúng lúc này, Tần Khả Khả đi tới, cất giọng nũng nịu nói: “Đội trưởng Phó ơi, người ta cũng muốn học bắn súng, anh dạy cả người ta nữa được không?”

Mạnh Viễn nói: “Tôi nhớ là cô có cảnh quay nào dùng đến súng đâu.”

“Thì người ta tò mò thôi mà. Em luôn cảm thấy làm cảnh sát rất lợi hại, lúc cầm súng cũng rất đẹp trai, nên cũng muốn được thử xem cảm giác cầm súng nó như thế nào.”

Trong lúc nói chuyện, cô ta vẫn luôn nhìn Phó Thời Lẫm, mắt chớp chớp sóng sánh đưa tình.

Giản Thù đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân nổi hết cả da gà, chậc chậc hai tiếng.

Phó Thời Lẫm nâng cánh tay vô thức hạ xuống của cô trở về độ cao ban đầu, giọng vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc nói: “Quay người lại, một tiếng đồng hồ.”

Giản Thù tức điên.

Cô trừng mắt nhìn Phó Thời Lẫm một cái, cô sẽ nhớ kỹ mối thù này!

Giản Thù vừa mới quay người, Tần Khả Khả liền đắc ý lên tiếng, giọng điệu nhão hơn cả vừa rồi: “Đội trưởng Phó ơi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người...”

Phó Thời Lẫm quét mắt liếc nhìn Mạnh Viễn đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Đi theo đi.”

Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bối rối hỏi: “Em á?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi mất tự nhiên: “Đội trưởng Phó, em...”

“Không phải cô muốn học cầm súng sao, để cậu ta dạy cô.”

Lời Phó Thời Lẫm chính là mệnh lệnh, đương nhiên Mạnh Viễn không thể nào từ chối được. Vả lại, cậu còn phải trợ giúp Giản Thù nữa cơ mà, nên lập tức nói ngay: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người, có thể yên tâm mà học, tôi bảo đảm sẽ dạy cô đến giỏi thì thôi.”

Tần Khả Khả nhăn nhó khó chịu, không muốn đi lắm. Cô ta còn đang định nói thêm gì thì Phó Thời Lẫm đã xoay người bỏ đi rồi.

Mạnh Viễn nhịn cười nói: “Cô Tần, đi thôi.”

Tần Khả Khả cắn môi, lời là do tự cô ta nói ra, nếu bây giờ cô ta đổi ý thì khác gì tự vả vào mặt mình. Vì thế, cô ta đành cam chịu đi sang một bên với Mạnh Viễn.

Giản Thù mới đứng chưa được năm phút đã cảm thấy toàn thân run rẩy, cánh tay đang giơ súng như không còn là của mình nữa.

Gió lạnh thấu xương thổi qua mà lưng cô vẫn thấm ướt đẫm mồ hôi.

Thật không biết làm thế nào để qua nổi một tiếng đồng hồ này bây giờ.

Thể trạng của cô thật sự không tốt, từ bé đã không thích vận động. Trước kia ở trường cứ đến tiết thể dục, mười lần thì chín lần là cô xin nghỉ, còn lại một lần có thể trốn nhất định sẽ trốn, không trốn được thì cắn răng chạy cho xong, nhưng cũng như mất nửa cái mạng rồi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình càng lúc càng hạ thấp xuống mà bản thân lại không thể dùng được một chút sức lực nào để nâng lên lại.

Nhìn quanh không thấy bóng dáng Phó Thời Lẫm đâu, cô định lén buông tay xuống nghỉ một lúc, ai ngờ vừa hạ xuống thì Phó Thời Lẫm đã bước tới rồi.

Cô vội vàng giơ tay lên lại, nhưng do cánh tay đang quá mỏi, bị cô dùng sức đột ngột nên chuột rút cả cánh tay, đau đến co rút lại.

Chương

CÔ TRỪNG MẮT NHÌN PHÓ THỜI LẪM MỘT CÁI, CÔ SẼ NHỚ KỸ MỐI THÙ NÀY!

Khóe môi Giản Thù giật giật, một tiếng ư?

Chuyện ban nãy càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Cô vụt xoay người, lại nhìn thấy Mạnh Viễn đang cầm một khẩu súng đạo cụ trong tay, ánh mắt hơi hoang mang, nhìn trái ngó phải quan sát bọn họ.

Sao cậu ta cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ nhỉ.

Giản Thù bó tay.

Cô bực bội, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm cái gì thế?”

Mạnh Viễn hoàn hồn đáp: “À, tôi thấy đội trưởng Phó đang dạy cô học bắn súng, tiện thể cũng lại đây nhìn xem thế nào ấy mà.”

Nhìn cây súng trên tay cậu ta, ánh mắt Giản Thù như muốn phun ra lửa: “Thế vừa rồi anh cầm súng làm gì với tôi đấy?”

“Hả? Tôi chỉ muốn thử xem cách lớp quần áo dày như vậy cô có thể cảm nhận được không thôi mà. Đầu tiên phải cảm giác được súng thì mới sử dụng nó thành thạo được chứ. Nhưng mà sao cô với đội trưởng Phó nói chuyện cứ có chút...”

Phó Thời Lẫm vung chân đá cậu ta một cái: “Đi sang bên kia.”

Mạnh Viễn cào tóc. Cậu thật sự cảm thấy hai người này có gì đó mà... Chẳng lẽ tối qua Giản Thù đã ‘hạ gục’ được đội trưởng Phó rồi sao?

Đúng lúc này, Tần Khả Khả đi tới, cất giọng nũng nịu nói: “Đội trưởng Phó ơi, người ta cũng muốn học bắn súng, anh dạy cả người ta nữa được không?”

Mạnh Viễn nói: “Tôi nhớ là cô có cảnh quay nào dùng đến súng đâu.”

“Thì người ta tò mò thôi mà. Em luôn cảm thấy làm cảnh sát rất lợi hại, lúc cầm súng cũng rất đẹp trai, nên cũng muốn được thử xem cảm giác cầm súng nó như thế nào.”

Trong lúc nói chuyện, cô ta vẫn luôn nhìn Phó Thời Lẫm, mắt chớp chớp sóng sánh đưa tình.

Giản Thù đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân nổi hết cả da gà, chậc chậc hai tiếng.

Phó Thời Lẫm nâng cánh tay vô thức hạ xuống của cô trở về độ cao ban đầu, giọng vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc nói: “Quay người lại, một tiếng đồng hồ.”

Giản Thù tức điên.

Cô trừng mắt nhìn Phó Thời Lẫm một cái, cô sẽ nhớ kỹ mối thù này!

Giản Thù vừa mới quay người, Tần Khả Khả liền đắc ý lên tiếng, giọng điệu nhão hơn cả vừa rồi: “Đội trưởng Phó ơi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người...”

Phó Thời Lẫm quét mắt liếc nhìn Mạnh Viễn đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Đi theo đi.”

Mặt Mạnh Viễn đầy vẻ bối rối hỏi: “Em á?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi mất tự nhiên: “Đội trưởng Phó, em...”

“Không phải cô muốn học cầm súng sao, để cậu ta dạy cô.”

Lời Phó Thời Lẫm chính là mệnh lệnh, đương nhiên Mạnh Viễn không thể nào từ chối được. Vả lại, cậu còn phải trợ giúp Giản Thù nữa cơ mà, nên lập tức nói ngay: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia đi, bên kia ít người, có thể yên tâm mà học, tôi bảo đảm sẽ dạy cô đến giỏi thì thôi.”

Tần Khả Khả nhăn nhó khó chịu, không muốn đi lắm. Cô ta còn đang định nói thêm gì thì Phó Thời Lẫm đã xoay người bỏ đi rồi.

Mạnh Viễn nhịn cười nói: “Cô Tần, đi thôi.”

Tần Khả Khả cắn môi, lời là do tự cô ta nói ra, nếu bây giờ cô ta đổi ý thì khác gì tự vả vào mặt mình. Vì thế, cô ta đành cam chịu đi sang một bên với Mạnh Viễn.

Giản Thù mới đứng chưa được năm phút đã cảm thấy toàn thân run rẩy, cánh tay đang giơ súng như không còn là của mình nữa.

Gió lạnh thấu xương thổi qua mà lưng cô vẫn thấm ướt đẫm mồ hôi.

Thật không biết làm thế nào để qua nổi một tiếng đồng hồ này bây giờ.

Thể trạng của cô thật sự không tốt, từ bé đã không thích vận động. Trước kia ở trường cứ đến tiết thể dục, mười lần thì chín lần là cô xin nghỉ, còn lại một lần có thể trốn nhất định sẽ trốn, không trốn được thì cắn răng chạy cho xong, nhưng cũng như mất nửa cái mạng rồi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình càng lúc càng hạ thấp xuống mà bản thân lại không thể dùng được một chút sức lực nào để nâng lên lại.

Nhìn quanh không thấy bóng dáng Phó Thời Lẫm đâu, cô định lén buông tay xuống nghỉ một lúc, ai ngờ vừa hạ xuống thì Phó Thời Lẫm đã bước tới rồi.

Cô vội vàng giơ tay lên lại, nhưng do cánh tay đang quá mỏi, bị cô dùng sức đột ngột nên chuột rút cả cánh tay, đau đến co rút lại.

Truyện Chữ Hay