Chương
PHẢI ĐÓN LỄ CÙNG VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH
Mấy ngày tiếp đó, Giản Thù yên phận quay phim với đoàn, không hề đi trêu chọc Phó Thời Lẫm nữa. Thế nên tất cả nhân viên trong đoàn phim đều biết chuyện Tần Khả Khả theo đuổi Phó Thời Lẫm, nhưng không ai biết cô cũng đang cưa cẩm anh.
Có điều, tất cả là nhờ cô có một trợ thủ hùng mạnh nhất.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu biết đại khái về sở thích của Phó Thời Lẫm. Ngoài công việc ra, sinh hoạt của anh rất có quy luật, không chơi game, cũng không ra ngoài chơi bời, gần như không có hoạt động giải trí nào.
Có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng đa số đều như Tần Khả Khả, thất bại hết lần này đến lần khác, không một ai thành công.
Người nào có lòng tự trọng cao, bày tỏ công khai bị từ chối vài ba lần thì cũng đều không mặt dày mà tiếp cận nữa.
Theo lời Mục Viễn nói chính là, đã lâu rồi anh mới gặp một cô gái như Tần Khả Khả, càng thất bại thì càng lì đòn.
Giản Thù nghe vậy chỉ cười nhạt, vẫn đều đặn gửi hai ly cà phê đến đó mỗi ngày.
Ban đầu Phó Thời Lẫm cho rằng cà phê là do Mục Viễn mua, mãi đến một ngày Mục Viễn lỡ lời nói ra sự thật trước mặt anh.
Không phải anh không nhận ra Giản Thù có tình cảm với anh. Chỉ là, có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể xác định được, rốt cuộc trong tình cảm mà cô dành cho anh còn xen lẫn bao nhiêu thứ khác nữa.
Phó Thời Lẫm nhìn vào yêu cầu đã hết hạn trong phần xác nhận bạn bè. Con ngươi đen rất lãnh đạm, ánh mắt nặng nề.
Về việc anh chưa xác nhận bạn bè trên wechat, Giản Thù không suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ cho rằng vì anh quá bận nên quên mất.
Cô cũng không định nhắc nhở, đợi hôm nào có cơ hội gặp nhau rồi kết bạn sau, như thế sẽ đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.
Lúc sắp kết thúc công việc, Cố Chiêu gọi điện thoại đến hẹn cô buổi tối cùng dùng bữa.
Đến khi ấy, Giản Thù mới nhớ ra hôm nay là đêm Giáng sinh, nên hưởng thụ với người mình thích chứ nhỉ.
Sau khi từ chối Cố Chiêu, Giản Thù lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Phó Thời Lẫm.
Ở bên kia, đội trưởng Phó đang nói chuyện với đạo diễn về cách quay một số chi tiết của vụ án, thì điện thoại trong túi kêu lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, biểu cảm không hề thay đổi, nhét nó lại vào túi rồi tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Nhìn thấy cảnh đó, Giản Thù liếm môi một cái, sau đó gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Điện thoại liên tục vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Đạo diễn ho khan: “Đội trưởng Phó, cảnh này vài ngày nữa mới quay, hay là cậu cứ làm việc của mình trước đi.”
Phó Thời Lẫm khẽ gật đầu, cầm điện thoại bước sang một bên.
Sau đó, Giản Thù trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Có việc gì à?” Giọng của anh rất trầm thấp gợi cảm, lại bị nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo của gió đông.
Giản Thù ngẩn ngơ nhìn điện thoại trong giây lát, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động, cười hỏi: “Đêm nay đội trưởng Phó đã có cuộc hẹn nào chưa?”
“Chẳng phải cô đang hẹn tôi sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy đội trưởng Phó… có bằng lòng hẹn hò với em không?” Cô cố ý nói rất mập mờ.
“Tôi chờ cô trong xe.”
Nói xong, Phó Thời Lẫm lập tức cúp máy.
Giản Thù cầm điện thoại, khóe môi chậm rãi cong lên tươi cười.
Sau khi kết thúc công việc, cô vào phòng thay đồ, thay quần áo ra. Trước đây, cô luôn đi thẳng về nhà, nên chỉ thay áo len quần dài và áo khoác là xong.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là cuộc hẹn đầu tiên của cô và Phó Thời Lẫm, không thể qua loa thế được.
Giản Thù tìm thấy một chiếc váy ngắn đen trong túi quần áo dự phòng, mặc vào bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ, xõa mái tóc đang buộc ra.
Cô đang nhìn vào gương tô son thì Tần Khả Khả đẩy cửa đi vào. Thấy dáng vẻ của cô, sự ghen ghét vụt lóe lên trong đáy mắt cô ta, sau đó mới hậm hực nói: “Ăn diện thế, lại định đi dụ dỗ tên đàn ông nào đấy?”
Giản Thù bậm môi để làm son đều hơn, rồi quay lại cong môi cười, đôi mắt lúng liếng đầy quyến rũ: “Đương nhiên là dụ dỗ anh chàng mà cô không dụ được rồi.”
Chương
PHẢI ĐÓN LỄ CÙNG VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH
Mấy ngày tiếp đó, Giản Thù yên phận quay phim với đoàn, không hề đi trêu chọc Phó Thời Lẫm nữa. Thế nên tất cả nhân viên trong đoàn phim đều biết chuyện Tần Khả Khả theo đuổi Phó Thời Lẫm, nhưng không ai biết cô cũng đang cưa cẩm anh.
Có điều, tất cả là nhờ cô có một trợ thủ hùng mạnh nhất.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu biết đại khái về sở thích của Phó Thời Lẫm. Ngoài công việc ra, sinh hoạt của anh rất có quy luật, không chơi game, cũng không ra ngoài chơi bời, gần như không có hoạt động giải trí nào.
Có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng đa số đều như Tần Khả Khả, thất bại hết lần này đến lần khác, không một ai thành công.
Người nào có lòng tự trọng cao, bày tỏ công khai bị từ chối vài ba lần thì cũng đều không mặt dày mà tiếp cận nữa.
Theo lời Mục Viễn nói chính là, đã lâu rồi anh mới gặp một cô gái như Tần Khả Khả, càng thất bại thì càng lì đòn.
Giản Thù nghe vậy chỉ cười nhạt, vẫn đều đặn gửi hai ly cà phê đến đó mỗi ngày.
Ban đầu Phó Thời Lẫm cho rằng cà phê là do Mục Viễn mua, mãi đến một ngày Mục Viễn lỡ lời nói ra sự thật trước mặt anh.
Không phải anh không nhận ra Giản Thù có tình cảm với anh. Chỉ là, có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể xác định được, rốt cuộc trong tình cảm mà cô dành cho anh còn xen lẫn bao nhiêu thứ khác nữa.
Phó Thời Lẫm nhìn vào yêu cầu đã hết hạn trong phần xác nhận bạn bè. Con ngươi đen rất lãnh đạm, ánh mắt nặng nề.
Về việc anh chưa xác nhận bạn bè trên wechat, Giản Thù không suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ cho rằng vì anh quá bận nên quên mất.
Cô cũng không định nhắc nhở, đợi hôm nào có cơ hội gặp nhau rồi kết bạn sau, như thế sẽ đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.
Lúc sắp kết thúc công việc, Cố Chiêu gọi điện thoại đến hẹn cô buổi tối cùng dùng bữa.
Đến khi ấy, Giản Thù mới nhớ ra hôm nay là đêm Giáng sinh, nên hưởng thụ với người mình thích chứ nhỉ.
Sau khi từ chối Cố Chiêu, Giản Thù lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Phó Thời Lẫm.
Ở bên kia, đội trưởng Phó đang nói chuyện với đạo diễn về cách quay một số chi tiết của vụ án, thì điện thoại trong túi kêu lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, biểu cảm không hề thay đổi, nhét nó lại vào túi rồi tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Nhìn thấy cảnh đó, Giản Thù liếm môi một cái, sau đó gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Điện thoại liên tục vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Đạo diễn ho khan: “Đội trưởng Phó, cảnh này vài ngày nữa mới quay, hay là cậu cứ làm việc của mình trước đi.”
Phó Thời Lẫm khẽ gật đầu, cầm điện thoại bước sang một bên.
Sau đó, Giản Thù trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Có việc gì à?” Giọng của anh rất trầm thấp gợi cảm, lại bị nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo của gió đông.
Giản Thù ngẩn ngơ nhìn điện thoại trong giây lát, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động, cười hỏi: “Đêm nay đội trưởng Phó đã có cuộc hẹn nào chưa?”
“Chẳng phải cô đang hẹn tôi sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy đội trưởng Phó… có bằng lòng hẹn hò với em không?” Cô cố ý nói rất mập mờ.
“Tôi chờ cô trong xe.”
Nói xong, Phó Thời Lẫm lập tức cúp máy.
Giản Thù cầm điện thoại, khóe môi chậm rãi cong lên tươi cười.
Sau khi kết thúc công việc, cô vào phòng thay đồ, thay quần áo ra. Trước đây, cô luôn đi thẳng về nhà, nên chỉ thay áo len quần dài và áo khoác là xong.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là cuộc hẹn đầu tiên của cô và Phó Thời Lẫm, không thể qua loa thế được.
Giản Thù tìm thấy một chiếc váy ngắn đen trong túi quần áo dự phòng, mặc vào bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ, xõa mái tóc đang buộc ra.
Cô đang nhìn vào gương tô son thì Tần Khả Khả đẩy cửa đi vào. Thấy dáng vẻ của cô, sự ghen ghét vụt lóe lên trong đáy mắt cô ta, sau đó mới hậm hực nói: “Ăn diện thế, lại định đi dụ dỗ tên đàn ông nào đấy?”
Giản Thù bậm môi để làm son đều hơn, rồi quay lại cong môi cười, đôi mắt lúng liếng đầy quyến rũ: “Đương nhiên là dụ dỗ anh chàng mà cô không dụ được rồi.”
Chương
PHẢI ĐÓN LỄ CÙNG VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH
Mấy ngày tiếp đó, Giản Thù yên phận quay phim với đoàn, không hề đi trêu chọc Phó Thời Lẫm nữa. Thế nên tất cả nhân viên trong đoàn phim đều biết chuyện Tần Khả Khả theo đuổi Phó Thời Lẫm, nhưng không ai biết cô cũng đang cưa cẩm anh.
Có điều, tất cả là nhờ cô có một trợ thủ hùng mạnh nhất.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu biết đại khái về sở thích của Phó Thời Lẫm. Ngoài công việc ra, sinh hoạt của anh rất có quy luật, không chơi game, cũng không ra ngoài chơi bời, gần như không có hoạt động giải trí nào.
Có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng đa số đều như Tần Khả Khả, thất bại hết lần này đến lần khác, không một ai thành công.
Người nào có lòng tự trọng cao, bày tỏ công khai bị từ chối vài ba lần thì cũng đều không mặt dày mà tiếp cận nữa.
Theo lời Mục Viễn nói chính là, đã lâu rồi anh mới gặp một cô gái như Tần Khả Khả, càng thất bại thì càng lì đòn.
Giản Thù nghe vậy chỉ cười nhạt, vẫn đều đặn gửi hai ly cà phê đến đó mỗi ngày.
Ban đầu Phó Thời Lẫm cho rằng cà phê là do Mục Viễn mua, mãi đến một ngày Mục Viễn lỡ lời nói ra sự thật trước mặt anh.
Không phải anh không nhận ra Giản Thù có tình cảm với anh. Chỉ là, có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể xác định được, rốt cuộc trong tình cảm mà cô dành cho anh còn xen lẫn bao nhiêu thứ khác nữa.
Phó Thời Lẫm nhìn vào yêu cầu đã hết hạn trong phần xác nhận bạn bè. Con ngươi đen rất lãnh đạm, ánh mắt nặng nề.
Về việc anh chưa xác nhận bạn bè trên wechat, Giản Thù không suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ cho rằng vì anh quá bận nên quên mất.
Cô cũng không định nhắc nhở, đợi hôm nào có cơ hội gặp nhau rồi kết bạn sau, như thế sẽ đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.
Lúc sắp kết thúc công việc, Cố Chiêu gọi điện thoại đến hẹn cô buổi tối cùng dùng bữa.
Đến khi ấy, Giản Thù mới nhớ ra hôm nay là đêm Giáng sinh, nên hưởng thụ với người mình thích chứ nhỉ.
Sau khi từ chối Cố Chiêu, Giản Thù lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Phó Thời Lẫm.
Ở bên kia, đội trưởng Phó đang nói chuyện với đạo diễn về cách quay một số chi tiết của vụ án, thì điện thoại trong túi kêu lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, biểu cảm không hề thay đổi, nhét nó lại vào túi rồi tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Nhìn thấy cảnh đó, Giản Thù liếm môi một cái, sau đó gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Điện thoại liên tục vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Đạo diễn ho khan: “Đội trưởng Phó, cảnh này vài ngày nữa mới quay, hay là cậu cứ làm việc của mình trước đi.”
Phó Thời Lẫm khẽ gật đầu, cầm điện thoại bước sang một bên.
Sau đó, Giản Thù trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Có việc gì à?” Giọng của anh rất trầm thấp gợi cảm, lại bị nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo của gió đông.
Giản Thù ngẩn ngơ nhìn điện thoại trong giây lát, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động, cười hỏi: “Đêm nay đội trưởng Phó đã có cuộc hẹn nào chưa?”
“Chẳng phải cô đang hẹn tôi sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy đội trưởng Phó… có bằng lòng hẹn hò với em không?” Cô cố ý nói rất mập mờ.
“Tôi chờ cô trong xe.”
Nói xong, Phó Thời Lẫm lập tức cúp máy.
Giản Thù cầm điện thoại, khóe môi chậm rãi cong lên tươi cười.
Sau khi kết thúc công việc, cô vào phòng thay đồ, thay quần áo ra. Trước đây, cô luôn đi thẳng về nhà, nên chỉ thay áo len quần dài và áo khoác là xong.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là cuộc hẹn đầu tiên của cô và Phó Thời Lẫm, không thể qua loa thế được.
Giản Thù tìm thấy một chiếc váy ngắn đen trong túi quần áo dự phòng, mặc vào bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ, xõa mái tóc đang buộc ra.
Cô đang nhìn vào gương tô son thì Tần Khả Khả đẩy cửa đi vào. Thấy dáng vẻ của cô, sự ghen ghét vụt lóe lên trong đáy mắt cô ta, sau đó mới hậm hực nói: “Ăn diện thế, lại định đi dụ dỗ tên đàn ông nào đấy?”
Giản Thù bậm môi để làm son đều hơn, rồi quay lại cong môi cười, đôi mắt lúng liếng đầy quyến rũ: “Đương nhiên là dụ dỗ anh chàng mà cô không dụ được rồi.”
Chương
PHẢI ĐÓN LỄ CÙNG VỚI NGƯỜI MÌNH THÍCH
Mấy ngày tiếp đó, Giản Thù yên phận quay phim với đoàn, không hề đi trêu chọc Phó Thời Lẫm nữa. Thế nên tất cả nhân viên trong đoàn phim đều biết chuyện Tần Khả Khả theo đuổi Phó Thời Lẫm, nhưng không ai biết cô cũng đang cưa cẩm anh.
Có điều, tất cả là nhờ cô có một trợ thủ hùng mạnh nhất.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu biết đại khái về sở thích của Phó Thời Lẫm. Ngoài công việc ra, sinh hoạt của anh rất có quy luật, không chơi game, cũng không ra ngoài chơi bời, gần như không có hoạt động giải trí nào.
Có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng đa số đều như Tần Khả Khả, thất bại hết lần này đến lần khác, không một ai thành công.
Người nào có lòng tự trọng cao, bày tỏ công khai bị từ chối vài ba lần thì cũng đều không mặt dày mà tiếp cận nữa.
Theo lời Mục Viễn nói chính là, đã lâu rồi anh mới gặp một cô gái như Tần Khả Khả, càng thất bại thì càng lì đòn.
Giản Thù nghe vậy chỉ cười nhạt, vẫn đều đặn gửi hai ly cà phê đến đó mỗi ngày.
Ban đầu Phó Thời Lẫm cho rằng cà phê là do Mục Viễn mua, mãi đến một ngày Mục Viễn lỡ lời nói ra sự thật trước mặt anh.
Không phải anh không nhận ra Giản Thù có tình cảm với anh. Chỉ là, có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể xác định được, rốt cuộc trong tình cảm mà cô dành cho anh còn xen lẫn bao nhiêu thứ khác nữa.
Phó Thời Lẫm nhìn vào yêu cầu đã hết hạn trong phần xác nhận bạn bè. Con ngươi đen rất lãnh đạm, ánh mắt nặng nề.
Về việc anh chưa xác nhận bạn bè trên wechat, Giản Thù không suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ cho rằng vì anh quá bận nên quên mất.
Cô cũng không định nhắc nhở, đợi hôm nào có cơ hội gặp nhau rồi kết bạn sau, như thế sẽ đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.
Lúc sắp kết thúc công việc, Cố Chiêu gọi điện thoại đến hẹn cô buổi tối cùng dùng bữa.
Đến khi ấy, Giản Thù mới nhớ ra hôm nay là đêm Giáng sinh, nên hưởng thụ với người mình thích chứ nhỉ.
Sau khi từ chối Cố Chiêu, Giản Thù lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Phó Thời Lẫm.
Ở bên kia, đội trưởng Phó đang nói chuyện với đạo diễn về cách quay một số chi tiết của vụ án, thì điện thoại trong túi kêu lên.
Anh móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, biểu cảm không hề thay đổi, nhét nó lại vào túi rồi tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Nhìn thấy cảnh đó, Giản Thù liếm môi một cái, sau đó gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Điện thoại liên tục vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Đạo diễn ho khan: “Đội trưởng Phó, cảnh này vài ngày nữa mới quay, hay là cậu cứ làm việc của mình trước đi.”
Phó Thời Lẫm khẽ gật đầu, cầm điện thoại bước sang một bên.
Sau đó, Giản Thù trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Có việc gì à?” Giọng của anh rất trầm thấp gợi cảm, lại bị nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo của gió đông.
Giản Thù ngẩn ngơ nhìn điện thoại trong giây lát, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động, cười hỏi: “Đêm nay đội trưởng Phó đã có cuộc hẹn nào chưa?”
“Chẳng phải cô đang hẹn tôi sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy đội trưởng Phó… có bằng lòng hẹn hò với em không?” Cô cố ý nói rất mập mờ.
“Tôi chờ cô trong xe.”
Nói xong, Phó Thời Lẫm lập tức cúp máy.
Giản Thù cầm điện thoại, khóe môi chậm rãi cong lên tươi cười.
Sau khi kết thúc công việc, cô vào phòng thay đồ, thay quần áo ra. Trước đây, cô luôn đi thẳng về nhà, nên chỉ thay áo len quần dài và áo khoác là xong.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là cuộc hẹn đầu tiên của cô và Phó Thời Lẫm, không thể qua loa thế được.
Giản Thù tìm thấy một chiếc váy ngắn đen trong túi quần áo dự phòng, mặc vào bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ, xõa mái tóc đang buộc ra.
Cô đang nhìn vào gương tô son thì Tần Khả Khả đẩy cửa đi vào. Thấy dáng vẻ của cô, sự ghen ghét vụt lóe lên trong đáy mắt cô ta, sau đó mới hậm hực nói: “Ăn diện thế, lại định đi dụ dỗ tên đàn ông nào đấy?”
Giản Thù bậm môi để làm son đều hơn, rồi quay lại cong môi cười, đôi mắt lúng liếng đầy quyến rũ: “Đương nhiên là dụ dỗ anh chàng mà cô không dụ được rồi.”