Chương
PHÓ THỜI LẪM LẠNH NHẠT NHẤP MỘT NGỤM TRÀ, ĐÔI MÔI MỎNG HƠI MẤP MÁY: “CÔ NÓI DỐI MÀ MẶT CŨNG KHÔNG BIẾN SẮC NHỈ.”
Giản Thù quay phim cả một ngày trời, bụng cũng đói meo. Lại thêm mấy hôm trước cô đều dưỡng bệnh, gọi cơm bên ngoài chỉ gọi mấy món thanh đạm, nên bây giờ cô thèm ăn cay khủng khiếp.
Cả đoàn phim đang thu dọn ra về, Tần Khả Khả mời Phó Thời Lẫm đi ăn cơm. Sau khi bị từ chối, cô ta cũng đã quen như chuyện thường ngày ở huyện rồi. Bị bao nhiêu người ở đây nhìn thấy, cô ta chẳng hề cảm thấy xấu hổ, lọc cọc đi trên đôi giày cao gót của mình ra về.
Thay quần áo xong, Giản Thù chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm. Cô không chào hỏi gì anh ấy, chỉ nhìn về phía Mạnh Viễn hỏi: “Cảnh sát Mạnh ơi, tối nay anh có kế hoạch gì không?”
“Tôi không, cô có kế hoạch gì à?”
“Trời lạnh như thế này, chúng ta cùng đi ăn nồi lẩu đi. Anh thấy thế nào?” Cùng vào lúc nói câu này, Giản Thù dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta, liếc về phía Phó Thời Lẫm.
Mạnh Viễn lập tức hiểu ý ngay: “Ờ được chứ được chứ. Nhưng ăn lẩu phải đông người mới vui…” Cậu ta quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh đi cùng bọn em nhé?”
Người đàn ông đang thu dọn đồ đạc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì với tiết mục một xướng một họa của hai người này.
“Tôi không đi đâu, hai người ăn đi.”
Nói xong, anh lập tức sải chân đi thẳng.
Nghĩ đến bữa cơm kia của Giản Thù, Mạnh Viễn cắn răng đuổi theo, nói: “Đội trưởng, anh đi đi mà. Dù sao anh về nhà cũng phải nấu cơm, bếp núc lạnh tanh như vậy, thà rằng đi ăn nồi lẩu cho vui còn hơn.”
Giản Thù cũng đi theo, giọng u ám xa xăm: “Đội trưởng Phó là không muốn ăn lẩu, hay là không muốn đi ăn lẩu cùng em thế?”
“Có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là có rồi. Anh không muốn đi ăn lẩu là vấn đề sở thích cá nhân. Nhưng nếu anh không muốn đi cùng em, thì chứng tỏ rằng anh cực kỳ ghét em, ghét đến mức còn chẳng muốn ăn với em lấy một bữa cơm.”
Phó Thời Lẫm cạn lời.
Cô ấy vẫn thực sự rất biết cách biến cái vô lý thành có lý.
Giản Thù áp sát mặt tới trước mặt anh, cười tươi roi rói, hai mắt cong cong: “Hẳn là Đội trưởng Phó không ghét em đến mức đó đâu nhỉ?”
Phó Thời Lẫm cảm giác tim mình như có một sợi dây đàn khe khẽ rung lên một chút.
Anh thu lại ánh mắt của mình, rất bình tĩnh, thản nhiên ừ một tiếng.
Dù cho biết rõ trong lòng cô đang ấp ủ ý định gì, thế nhưng nhớ đến bóng lưng vừa mỏng manh vừa bất lực của cô đêm hôm đó, anh lại không thể nào cất lời từ chối được.
Mạnh Viễn đứng bên cạnh lặng lẽ ấn like cho cô. Công nhận, cô vẫn nhiều chiêu thức hơn.
Giản Thù đắc ý nghếch cằm lên, nụ cười càng sâu hơn.
Trong quán lẩu.
Ba người, mỗi người ngồi một bên. Giản Thù gọi một nồi lẩu uyên ương. Lúc nhân viên phục vụ bê nồi lên, cô dặn luôn người ta xoay bên lẩu sữa về phía Phó Thời Lẫm.
Anh nghe thấy vậy, hơi ngẩng đầu liếc cô một cái.
Giản Thù không để ý tới, cô còn đang mải bàn với Mạnh Viễn xem có nên uống rượu hay không.
“Hay là uống tí đi? Uống loại nào nồng độ thấp một chút, cũng không ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai.”
Mạnh Viễn nói: “Vậy tôi uống rượu trắng, gọi cho cô chai rượu gạo nhé?” Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Tôi cũng muốn uống rượu trắng…”
“Cái đó nồng độ cao lắm, cô là con gái mà…”
Giản Thù không vui ngắt lời cậu ta: “Con gái thì đã sao nào? Anh không biết năm đó ấy à, nào là rượu đỏ rượu trắng tôi đều…” uống hết.
Cô đang cao hứng chém gió, đột nhiên nhớ tới Phó Thời Lẫm vẫn còn đang ngồi ngay bên cạnh.
Không thể để lại ấn tượng xấu cho anh được, hơn nữa, hiện giờ cô cũng đã ‘hoàn lương’ rồi mà.
Giản Thù khẽ liếm môi, cười ha ha nói: “Vậy thì uống rượu gạo đi. Tôi cũng không uống được rượu lắm đâu, uống chút chút là say rồi ấy.”
Mạnh Viễn không biết phải nói gì với cô nữa.
Phó Thời Lẫm lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Cô nói dối mà mặt cũng không biến sắc nhỉ.”
“Nếu nói dối mà còn phải đỏ mặt, thì lời nói dối đó chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.” Giản Thù nháy mắt một cái, nhìn về phía anh, “Có điều, ánh mắt của Đội trưởng Phó tinh tường thật đấy, em nói dối không biến sắc mặt mà cũng có thể bị anh nhìn ra được.”
Phó Thời Lẫm đặt cốc trà xuống, lười không muốn để ý đến cô.
Chương
PHÓ THỜI LẪM LẠNH NHẠT NHẤP MỘT NGỤM TRÀ, ĐÔI MÔI MỎNG HƠI MẤP MÁY: “CÔ NÓI DỐI MÀ MẶT CŨNG KHÔNG BIẾN SẮC NHỈ.”
Giản Thù quay phim cả một ngày trời, bụng cũng đói meo. Lại thêm mấy hôm trước cô đều dưỡng bệnh, gọi cơm bên ngoài chỉ gọi mấy món thanh đạm, nên bây giờ cô thèm ăn cay khủng khiếp.
Cả đoàn phim đang thu dọn ra về, Tần Khả Khả mời Phó Thời Lẫm đi ăn cơm. Sau khi bị từ chối, cô ta cũng đã quen như chuyện thường ngày ở huyện rồi. Bị bao nhiêu người ở đây nhìn thấy, cô ta chẳng hề cảm thấy xấu hổ, lọc cọc đi trên đôi giày cao gót của mình ra về.
Thay quần áo xong, Giản Thù chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm. Cô không chào hỏi gì anh ấy, chỉ nhìn về phía Mạnh Viễn hỏi: “Cảnh sát Mạnh ơi, tối nay anh có kế hoạch gì không?”
“Tôi không, cô có kế hoạch gì à?”
“Trời lạnh như thế này, chúng ta cùng đi ăn nồi lẩu đi. Anh thấy thế nào?” Cùng vào lúc nói câu này, Giản Thù dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta, liếc về phía Phó Thời Lẫm.
Mạnh Viễn lập tức hiểu ý ngay: “Ờ được chứ được chứ. Nhưng ăn lẩu phải đông người mới vui…” Cậu ta quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh đi cùng bọn em nhé?”
Người đàn ông đang thu dọn đồ đạc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì với tiết mục một xướng một họa của hai người này.
“Tôi không đi đâu, hai người ăn đi.”
Nói xong, anh lập tức sải chân đi thẳng.
Nghĩ đến bữa cơm kia của Giản Thù, Mạnh Viễn cắn răng đuổi theo, nói: “Đội trưởng, anh đi đi mà. Dù sao anh về nhà cũng phải nấu cơm, bếp núc lạnh tanh như vậy, thà rằng đi ăn nồi lẩu cho vui còn hơn.”
Giản Thù cũng đi theo, giọng u ám xa xăm: “Đội trưởng Phó là không muốn ăn lẩu, hay là không muốn đi ăn lẩu cùng em thế?”
“Có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là có rồi. Anh không muốn đi ăn lẩu là vấn đề sở thích cá nhân. Nhưng nếu anh không muốn đi cùng em, thì chứng tỏ rằng anh cực kỳ ghét em, ghét đến mức còn chẳng muốn ăn với em lấy một bữa cơm.”
Phó Thời Lẫm cạn lời.
Cô ấy vẫn thực sự rất biết cách biến cái vô lý thành có lý.
Giản Thù áp sát mặt tới trước mặt anh, cười tươi roi rói, hai mắt cong cong: “Hẳn là Đội trưởng Phó không ghét em đến mức đó đâu nhỉ?”
Phó Thời Lẫm cảm giác tim mình như có một sợi dây đàn khe khẽ rung lên một chút.
Anh thu lại ánh mắt của mình, rất bình tĩnh, thản nhiên ừ một tiếng.
Dù cho biết rõ trong lòng cô đang ấp ủ ý định gì, thế nhưng nhớ đến bóng lưng vừa mỏng manh vừa bất lực của cô đêm hôm đó, anh lại không thể nào cất lời từ chối được.
Mạnh Viễn đứng bên cạnh lặng lẽ ấn like cho cô. Công nhận, cô vẫn nhiều chiêu thức hơn.
Giản Thù đắc ý nghếch cằm lên, nụ cười càng sâu hơn.
Trong quán lẩu.
Ba người, mỗi người ngồi một bên. Giản Thù gọi một nồi lẩu uyên ương. Lúc nhân viên phục vụ bê nồi lên, cô dặn luôn người ta xoay bên lẩu sữa về phía Phó Thời Lẫm.
Anh nghe thấy vậy, hơi ngẩng đầu liếc cô một cái.
Giản Thù không để ý tới, cô còn đang mải bàn với Mạnh Viễn xem có nên uống rượu hay không.
“Hay là uống tí đi? Uống loại nào nồng độ thấp một chút, cũng không ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai.”
Mạnh Viễn nói: “Vậy tôi uống rượu trắng, gọi cho cô chai rượu gạo nhé?” Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Tôi cũng muốn uống rượu trắng…”
“Cái đó nồng độ cao lắm, cô là con gái mà…”
Giản Thù không vui ngắt lời cậu ta: “Con gái thì đã sao nào? Anh không biết năm đó ấy à, nào là rượu đỏ rượu trắng tôi đều…” uống hết.
Cô đang cao hứng chém gió, đột nhiên nhớ tới Phó Thời Lẫm vẫn còn đang ngồi ngay bên cạnh.
Không thể để lại ấn tượng xấu cho anh được, hơn nữa, hiện giờ cô cũng đã ‘hoàn lương’ rồi mà.
Giản Thù khẽ liếm môi, cười ha ha nói: “Vậy thì uống rượu gạo đi. Tôi cũng không uống được rượu lắm đâu, uống chút chút là say rồi ấy.”
Mạnh Viễn không biết phải nói gì với cô nữa.
Phó Thời Lẫm lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Cô nói dối mà mặt cũng không biến sắc nhỉ.”
“Nếu nói dối mà còn phải đỏ mặt, thì lời nói dối đó chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.” Giản Thù nháy mắt một cái, nhìn về phía anh, “Có điều, ánh mắt của Đội trưởng Phó tinh tường thật đấy, em nói dối không biến sắc mặt mà cũng có thể bị anh nhìn ra được.”
Phó Thời Lẫm đặt cốc trà xuống, lười không muốn để ý đến cô.
Chương
PHÓ THỜI LẪM LẠNH NHẠT NHẤP MỘT NGỤM TRÀ, ĐÔI MÔI MỎNG HƠI MẤP MÁY: “CÔ NÓI DỐI MÀ MẶT CŨNG KHÔNG BIẾN SẮC NHỈ.”
Giản Thù quay phim cả một ngày trời, bụng cũng đói meo. Lại thêm mấy hôm trước cô đều dưỡng bệnh, gọi cơm bên ngoài chỉ gọi mấy món thanh đạm, nên bây giờ cô thèm ăn cay khủng khiếp.
Cả đoàn phim đang thu dọn ra về, Tần Khả Khả mời Phó Thời Lẫm đi ăn cơm. Sau khi bị từ chối, cô ta cũng đã quen như chuyện thường ngày ở huyện rồi. Bị bao nhiêu người ở đây nhìn thấy, cô ta chẳng hề cảm thấy xấu hổ, lọc cọc đi trên đôi giày cao gót của mình ra về.
Thay quần áo xong, Giản Thù chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm. Cô không chào hỏi gì anh ấy, chỉ nhìn về phía Mạnh Viễn hỏi: “Cảnh sát Mạnh ơi, tối nay anh có kế hoạch gì không?”
“Tôi không, cô có kế hoạch gì à?”
“Trời lạnh như thế này, chúng ta cùng đi ăn nồi lẩu đi. Anh thấy thế nào?” Cùng vào lúc nói câu này, Giản Thù dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta, liếc về phía Phó Thời Lẫm.
Mạnh Viễn lập tức hiểu ý ngay: “Ờ được chứ được chứ. Nhưng ăn lẩu phải đông người mới vui…” Cậu ta quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh đi cùng bọn em nhé?”
Người đàn ông đang thu dọn đồ đạc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì với tiết mục một xướng một họa của hai người này.
“Tôi không đi đâu, hai người ăn đi.”
Nói xong, anh lập tức sải chân đi thẳng.
Nghĩ đến bữa cơm kia của Giản Thù, Mạnh Viễn cắn răng đuổi theo, nói: “Đội trưởng, anh đi đi mà. Dù sao anh về nhà cũng phải nấu cơm, bếp núc lạnh tanh như vậy, thà rằng đi ăn nồi lẩu cho vui còn hơn.”
Giản Thù cũng đi theo, giọng u ám xa xăm: “Đội trưởng Phó là không muốn ăn lẩu, hay là không muốn đi ăn lẩu cùng em thế?”
“Có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là có rồi. Anh không muốn đi ăn lẩu là vấn đề sở thích cá nhân. Nhưng nếu anh không muốn đi cùng em, thì chứng tỏ rằng anh cực kỳ ghét em, ghét đến mức còn chẳng muốn ăn với em lấy một bữa cơm.”
Phó Thời Lẫm cạn lời.
Cô ấy vẫn thực sự rất biết cách biến cái vô lý thành có lý.
Giản Thù áp sát mặt tới trước mặt anh, cười tươi roi rói, hai mắt cong cong: “Hẳn là Đội trưởng Phó không ghét em đến mức đó đâu nhỉ?”
Phó Thời Lẫm cảm giác tim mình như có một sợi dây đàn khe khẽ rung lên một chút.
Anh thu lại ánh mắt của mình, rất bình tĩnh, thản nhiên ừ một tiếng.
Dù cho biết rõ trong lòng cô đang ấp ủ ý định gì, thế nhưng nhớ đến bóng lưng vừa mỏng manh vừa bất lực của cô đêm hôm đó, anh lại không thể nào cất lời từ chối được.
Mạnh Viễn đứng bên cạnh lặng lẽ ấn like cho cô. Công nhận, cô vẫn nhiều chiêu thức hơn.
Giản Thù đắc ý nghếch cằm lên, nụ cười càng sâu hơn.
Trong quán lẩu.
Ba người, mỗi người ngồi một bên. Giản Thù gọi một nồi lẩu uyên ương. Lúc nhân viên phục vụ bê nồi lên, cô dặn luôn người ta xoay bên lẩu sữa về phía Phó Thời Lẫm.
Anh nghe thấy vậy, hơi ngẩng đầu liếc cô một cái.
Giản Thù không để ý tới, cô còn đang mải bàn với Mạnh Viễn xem có nên uống rượu hay không.
“Hay là uống tí đi? Uống loại nào nồng độ thấp một chút, cũng không ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai.”
Mạnh Viễn nói: “Vậy tôi uống rượu trắng, gọi cho cô chai rượu gạo nhé?” Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Tôi cũng muốn uống rượu trắng…”
“Cái đó nồng độ cao lắm, cô là con gái mà…”
Giản Thù không vui ngắt lời cậu ta: “Con gái thì đã sao nào? Anh không biết năm đó ấy à, nào là rượu đỏ rượu trắng tôi đều…” uống hết.
Cô đang cao hứng chém gió, đột nhiên nhớ tới Phó Thời Lẫm vẫn còn đang ngồi ngay bên cạnh.
Không thể để lại ấn tượng xấu cho anh được, hơn nữa, hiện giờ cô cũng đã ‘hoàn lương’ rồi mà.
Giản Thù khẽ liếm môi, cười ha ha nói: “Vậy thì uống rượu gạo đi. Tôi cũng không uống được rượu lắm đâu, uống chút chút là say rồi ấy.”
Mạnh Viễn không biết phải nói gì với cô nữa.
Phó Thời Lẫm lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Cô nói dối mà mặt cũng không biến sắc nhỉ.”
“Nếu nói dối mà còn phải đỏ mặt, thì lời nói dối đó chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.” Giản Thù nháy mắt một cái, nhìn về phía anh, “Có điều, ánh mắt của Đội trưởng Phó tinh tường thật đấy, em nói dối không biến sắc mặt mà cũng có thể bị anh nhìn ra được.”
Phó Thời Lẫm đặt cốc trà xuống, lười không muốn để ý đến cô.
Chương
PHÓ THỜI LẪM LẠNH NHẠT NHẤP MỘT NGỤM TRÀ, ĐÔI MÔI MỎNG HƠI MẤP MÁY: “CÔ NÓI DỐI MÀ MẶT CŨNG KHÔNG BIẾN SẮC NHỈ.”
Giản Thù quay phim cả một ngày trời, bụng cũng đói meo. Lại thêm mấy hôm trước cô đều dưỡng bệnh, gọi cơm bên ngoài chỉ gọi mấy món thanh đạm, nên bây giờ cô thèm ăn cay khủng khiếp.
Cả đoàn phim đang thu dọn ra về, Tần Khả Khả mời Phó Thời Lẫm đi ăn cơm. Sau khi bị từ chối, cô ta cũng đã quen như chuyện thường ngày ở huyện rồi. Bị bao nhiêu người ở đây nhìn thấy, cô ta chẳng hề cảm thấy xấu hổ, lọc cọc đi trên đôi giày cao gót của mình ra về.
Thay quần áo xong, Giản Thù chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Thời Lẫm. Cô không chào hỏi gì anh ấy, chỉ nhìn về phía Mạnh Viễn hỏi: “Cảnh sát Mạnh ơi, tối nay anh có kế hoạch gì không?”
“Tôi không, cô có kế hoạch gì à?”
“Trời lạnh như thế này, chúng ta cùng đi ăn nồi lẩu đi. Anh thấy thế nào?” Cùng vào lúc nói câu này, Giản Thù dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta, liếc về phía Phó Thời Lẫm.
Mạnh Viễn lập tức hiểu ý ngay: “Ờ được chứ được chứ. Nhưng ăn lẩu phải đông người mới vui…” Cậu ta quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh đi cùng bọn em nhé?”
Người đàn ông đang thu dọn đồ đạc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì với tiết mục một xướng một họa của hai người này.
“Tôi không đi đâu, hai người ăn đi.”
Nói xong, anh lập tức sải chân đi thẳng.
Nghĩ đến bữa cơm kia của Giản Thù, Mạnh Viễn cắn răng đuổi theo, nói: “Đội trưởng, anh đi đi mà. Dù sao anh về nhà cũng phải nấu cơm, bếp núc lạnh tanh như vậy, thà rằng đi ăn nồi lẩu cho vui còn hơn.”
Giản Thù cũng đi theo, giọng u ám xa xăm: “Đội trưởng Phó là không muốn ăn lẩu, hay là không muốn đi ăn lẩu cùng em thế?”
“Có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là có rồi. Anh không muốn đi ăn lẩu là vấn đề sở thích cá nhân. Nhưng nếu anh không muốn đi cùng em, thì chứng tỏ rằng anh cực kỳ ghét em, ghét đến mức còn chẳng muốn ăn với em lấy một bữa cơm.”
Phó Thời Lẫm cạn lời.
Cô ấy vẫn thực sự rất biết cách biến cái vô lý thành có lý.
Giản Thù áp sát mặt tới trước mặt anh, cười tươi roi rói, hai mắt cong cong: “Hẳn là Đội trưởng Phó không ghét em đến mức đó đâu nhỉ?”
Phó Thời Lẫm cảm giác tim mình như có một sợi dây đàn khe khẽ rung lên một chút.
Anh thu lại ánh mắt của mình, rất bình tĩnh, thản nhiên ừ một tiếng.
Dù cho biết rõ trong lòng cô đang ấp ủ ý định gì, thế nhưng nhớ đến bóng lưng vừa mỏng manh vừa bất lực của cô đêm hôm đó, anh lại không thể nào cất lời từ chối được.
Mạnh Viễn đứng bên cạnh lặng lẽ ấn like cho cô. Công nhận, cô vẫn nhiều chiêu thức hơn.
Giản Thù đắc ý nghếch cằm lên, nụ cười càng sâu hơn.
Trong quán lẩu.
Ba người, mỗi người ngồi một bên. Giản Thù gọi một nồi lẩu uyên ương. Lúc nhân viên phục vụ bê nồi lên, cô dặn luôn người ta xoay bên lẩu sữa về phía Phó Thời Lẫm.
Anh nghe thấy vậy, hơi ngẩng đầu liếc cô một cái.
Giản Thù không để ý tới, cô còn đang mải bàn với Mạnh Viễn xem có nên uống rượu hay không.
“Hay là uống tí đi? Uống loại nào nồng độ thấp một chút, cũng không ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai.”
Mạnh Viễn nói: “Vậy tôi uống rượu trắng, gọi cho cô chai rượu gạo nhé?” Truy cập fanpage book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Tôi cũng muốn uống rượu trắng…”
“Cái đó nồng độ cao lắm, cô là con gái mà…”
Giản Thù không vui ngắt lời cậu ta: “Con gái thì đã sao nào? Anh không biết năm đó ấy à, nào là rượu đỏ rượu trắng tôi đều…” uống hết.
Cô đang cao hứng chém gió, đột nhiên nhớ tới Phó Thời Lẫm vẫn còn đang ngồi ngay bên cạnh.
Không thể để lại ấn tượng xấu cho anh được, hơn nữa, hiện giờ cô cũng đã ‘hoàn lương’ rồi mà.
Giản Thù khẽ liếm môi, cười ha ha nói: “Vậy thì uống rượu gạo đi. Tôi cũng không uống được rượu lắm đâu, uống chút chút là say rồi ấy.”
Mạnh Viễn không biết phải nói gì với cô nữa.
Phó Thời Lẫm lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Cô nói dối mà mặt cũng không biến sắc nhỉ.”
“Nếu nói dối mà còn phải đỏ mặt, thì lời nói dối đó chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.” Giản Thù nháy mắt một cái, nhìn về phía anh, “Có điều, ánh mắt của Đội trưởng Phó tinh tường thật đấy, em nói dối không biến sắc mặt mà cũng có thể bị anh nhìn ra được.”
Phó Thời Lẫm đặt cốc trà xuống, lười không muốn để ý đến cô.