Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

CÁCH ĐÓ KHÔNG XA, PHÓ THỜI LẪM ĐỨNG Ở MỘT BÊN, DÁNG VÓC CAO TO RẮN RỎI, UNG DUNG NHÌN CÔ

Khi Phó Thời Lẫm cúi xuống thăm dò hơi thở của cô, thì Giản Thù cũng đã tỉnh rồi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, thật ra trong đầu cô có một thoáng hoảng hốt và thả lỏng. Cô vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì Phó Thời Lẫm đã nhỏm người dậy làm cô vội vàng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, cô có cảm giác mũi mình bị người ta bóp chặt, hơi thở thuộc về nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, dần dần áp sát lại gần…

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường gấp vài lần, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, bất giác chu môi lên, vừa mong chờ lại vừa căng thẳng về chuyện sắp xảy ra.

Thế nhưng, chờ rất lâu, nụ hôn ấy mãi vẫn chưa rơi xuống.

Giản Thù hơi nóng vội, không kìm được nữa. Ngay khi cô đang định mở mắt ra thì chợt cảm giác trên đỉnh đầu mình lại có một bóng râm phủ xuống lần nữa. Thế nhưng, gần như chỉ trong thoáng giây, Giản Thù đã phát hiện hơi thở không đúng.

Phó Thời Lẫm hút thuốc lâu ngày, trên người tuy có mùi khói, nhưng lúc nào cũng sẽ pha lẫn mùi hương bạc hà thanh mát, vừa thoải mái vừa dễ ngửi.

Nhưng người hiện giờ này… rõ ràng trên người chỉ có mùi khói thuốc thôi…

Giản Thù mở choàng mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt to bự chỉ cách mặt cô có khoảng ba cen-ti-mét. Cô đẩy mạnh người đó ra, nhanh chóng bò dậy.

Ở cách đó không xa, Phó Thời Lẫm đứng ở một bên, dáng vóc cao to rắn rỏi, ung dung nhìn cô.

Giản Thù nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn anh.

Chắc chắn người đàn ông này phát hiện cô đã tỉnh rồi nên mới cố tình chơi xỏ cô như vậy.

Mạnh Viễn bị cô đẩy sang bên cạnh hoàn toàn vẫn chưa kịp định thần xem tình hình là thế nào. Thấy Giản Thù ngồi bật dậy như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta cảm thấy thực sự mừng cho cô: “Cô Giản, cô tỉnh rồi à, vừa rồi sợ quá đi mất…”

Giản Thù khẽ nhếch khóe môi với cậu ta, ra vẻ đáp lại.

Cô phủi mông đứng dậy, nhưng cơ thể nhũn cả ra, không có chút sức lực nào, lảo đảo ngã sang bên cạnh một cái. Mạnh Viễn vội vàng đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn anh.”

Nhân viên trong đoàn cầm khăn lông và áo khoác tới. Giản Thù không nhận, chỉ đứng lấy sức một chút, sau đó sải bước đi thẳng về phía Tần Khả Khả.

Tần Khả Khả vốn dĩ vẫn đang ngồi trên ghế quan sát tình hình bên phía Giản Thù từ đầu đến cuối, trong lòng có chút thấp thỏm. Cô chỉ nghĩ rằng, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội báo thù Giản Thù vụ cô ấy nhét đá vào áo mình thôi, ai ngờ được rằng cô ấy lại vô dụng như vậy, suýt nữa chết đuối luôn rồi.

Nhìn thấy Giản Thù tỉnh lại, tiếng thở phào của Tần Khả Khả còn chưa kịp hắt ra hết đã nhìn thấy cô ấy mang vẻ mặt không chút cảm xúc bước về phía mình.

Tần Khả Khả hơi chột dạ, khí thế đương nhiên cũng yếu hơn hẳn: “Cô… cô định làm gì hả?”

Giản Thù không trả lời, đi thẳng qua mặt trợ lý, túm lấy cổ áo cô ta, định ném xuống sông.

Tần Khả Khả hét thoáng lên, ra sức đẩy cô: “Cái đồ thần kinh này, tôi có cố tình đâu. Sao cô lại lôi tôi ra trút giận chứ?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nhân viên trong đoàn đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Đạo diễn và người chế tác đều cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện hai người này bất hòa với nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Tuy rằng Tần Khả Khả cũng nhờ mối quan hệ để vào đoàn phim, nhưng cô ta biết cách đối nhân xử thế hơn Giản Thù, từ trên xuống dưới đều quan tâm rất tận tình, không bỏ sót chút nào.

So với Giản Thù lúc nào cũng ru rú một mình, đại đa số mọi người đều đứng về phía cô ta.

Thế nhưng hôm nay Giản Thù xảy ra chuyện lớn như thế này, đoàn phim cũng có trách nhiệm nhất định.

Huống chi, cô ấy đang từ diễn viên hạng mười tám mà có thể được nhét vào vai nữ phụ trong phim này, chắc chắn ngọn núi chống sau lưng cô ấy cũng chẳng nhỏ chút nào…

Tóm lại, trong tình huống hiện giờ, họ ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không được.

Chỉ ngay trong vài giây ngắn ngủi khi cả đoàn phim đều đang do dự, cổ tay Giản Thù đã bị người ta nắm giữ lại.

Cô quay đầu, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Cô mà làm thế này, nếu cô ta đi tố cáo cô, rất có thể sẽ cấu thành trách nhiệm hình sự đấy.”

Khóe môi Giản Thù cong lên, trên mặt lại hoàn toàn không có chút nét tươi cười nào: “Vậy thì anh bắt em đi.”

Phó Thời Lẫm trầm giọng nói: “Giản Thù!”

Chương

CÁCH ĐÓ KHÔNG XA, PHÓ THỜI LẪM ĐỨNG Ở MỘT BÊN, DÁNG VÓC CAO TO RẮN RỎI, UNG DUNG NHÌN CÔ

Khi Phó Thời Lẫm cúi xuống thăm dò hơi thở của cô, thì Giản Thù cũng đã tỉnh rồi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, thật ra trong đầu cô có một thoáng hoảng hốt và thả lỏng. Cô vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì Phó Thời Lẫm đã nhỏm người dậy làm cô vội vàng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, cô có cảm giác mũi mình bị người ta bóp chặt, hơi thở thuộc về nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, dần dần áp sát lại gần…

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường gấp vài lần, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, bất giác chu môi lên, vừa mong chờ lại vừa căng thẳng về chuyện sắp xảy ra.

Thế nhưng, chờ rất lâu, nụ hôn ấy mãi vẫn chưa rơi xuống.

Giản Thù hơi nóng vội, không kìm được nữa. Ngay khi cô đang định mở mắt ra thì chợt cảm giác trên đỉnh đầu mình lại có một bóng râm phủ xuống lần nữa. Thế nhưng, gần như chỉ trong thoáng giây, Giản Thù đã phát hiện hơi thở không đúng.

Phó Thời Lẫm hút thuốc lâu ngày, trên người tuy có mùi khói, nhưng lúc nào cũng sẽ pha lẫn mùi hương bạc hà thanh mát, vừa thoải mái vừa dễ ngửi.

Nhưng người hiện giờ này… rõ ràng trên người chỉ có mùi khói thuốc thôi…

Giản Thù mở choàng mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt to bự chỉ cách mặt cô có khoảng ba cen-ti-mét. Cô đẩy mạnh người đó ra, nhanh chóng bò dậy.

Ở cách đó không xa, Phó Thời Lẫm đứng ở một bên, dáng vóc cao to rắn rỏi, ung dung nhìn cô.

Giản Thù nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn anh.

Chắc chắn người đàn ông này phát hiện cô đã tỉnh rồi nên mới cố tình chơi xỏ cô như vậy.

Mạnh Viễn bị cô đẩy sang bên cạnh hoàn toàn vẫn chưa kịp định thần xem tình hình là thế nào. Thấy Giản Thù ngồi bật dậy như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta cảm thấy thực sự mừng cho cô: “Cô Giản, cô tỉnh rồi à, vừa rồi sợ quá đi mất…”

Giản Thù khẽ nhếch khóe môi với cậu ta, ra vẻ đáp lại.

Cô phủi mông đứng dậy, nhưng cơ thể nhũn cả ra, không có chút sức lực nào, lảo đảo ngã sang bên cạnh một cái. Mạnh Viễn vội vàng đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn anh.”

Nhân viên trong đoàn cầm khăn lông và áo khoác tới. Giản Thù không nhận, chỉ đứng lấy sức một chút, sau đó sải bước đi thẳng về phía Tần Khả Khả.

Tần Khả Khả vốn dĩ vẫn đang ngồi trên ghế quan sát tình hình bên phía Giản Thù từ đầu đến cuối, trong lòng có chút thấp thỏm. Cô chỉ nghĩ rằng, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội báo thù Giản Thù vụ cô ấy nhét đá vào áo mình thôi, ai ngờ được rằng cô ấy lại vô dụng như vậy, suýt nữa chết đuối luôn rồi.

Nhìn thấy Giản Thù tỉnh lại, tiếng thở phào của Tần Khả Khả còn chưa kịp hắt ra hết đã nhìn thấy cô ấy mang vẻ mặt không chút cảm xúc bước về phía mình.

Tần Khả Khả hơi chột dạ, khí thế đương nhiên cũng yếu hơn hẳn: “Cô… cô định làm gì hả?”

Giản Thù không trả lời, đi thẳng qua mặt trợ lý, túm lấy cổ áo cô ta, định ném xuống sông.

Tần Khả Khả hét thoáng lên, ra sức đẩy cô: “Cái đồ thần kinh này, tôi có cố tình đâu. Sao cô lại lôi tôi ra trút giận chứ?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nhân viên trong đoàn đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Đạo diễn và người chế tác đều cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện hai người này bất hòa với nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Tuy rằng Tần Khả Khả cũng nhờ mối quan hệ để vào đoàn phim, nhưng cô ta biết cách đối nhân xử thế hơn Giản Thù, từ trên xuống dưới đều quan tâm rất tận tình, không bỏ sót chút nào.

So với Giản Thù lúc nào cũng ru rú một mình, đại đa số mọi người đều đứng về phía cô ta.

Thế nhưng hôm nay Giản Thù xảy ra chuyện lớn như thế này, đoàn phim cũng có trách nhiệm nhất định.

Huống chi, cô ấy đang từ diễn viên hạng mười tám mà có thể được nhét vào vai nữ phụ trong phim này, chắc chắn ngọn núi chống sau lưng cô ấy cũng chẳng nhỏ chút nào…

Tóm lại, trong tình huống hiện giờ, họ ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không được.

Chỉ ngay trong vài giây ngắn ngủi khi cả đoàn phim đều đang do dự, cổ tay Giản Thù đã bị người ta nắm giữ lại.

Cô quay đầu, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Cô mà làm thế này, nếu cô ta đi tố cáo cô, rất có thể sẽ cấu thành trách nhiệm hình sự đấy.”

Khóe môi Giản Thù cong lên, trên mặt lại hoàn toàn không có chút nét tươi cười nào: “Vậy thì anh bắt em đi.”

Phó Thời Lẫm trầm giọng nói: “Giản Thù!”

Chương

CÁCH ĐÓ KHÔNG XA, PHÓ THỜI LẪM ĐỨNG Ở MỘT BÊN, DÁNG VÓC CAO TO RẮN RỎI, UNG DUNG NHÌN CÔ

Khi Phó Thời Lẫm cúi xuống thăm dò hơi thở của cô, thì Giản Thù cũng đã tỉnh rồi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, thật ra trong đầu cô có một thoáng hoảng hốt và thả lỏng. Cô vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì Phó Thời Lẫm đã nhỏm người dậy làm cô vội vàng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, cô có cảm giác mũi mình bị người ta bóp chặt, hơi thở thuộc về nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, dần dần áp sát lại gần…

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường gấp vài lần, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, bất giác chu môi lên, vừa mong chờ lại vừa căng thẳng về chuyện sắp xảy ra.

Thế nhưng, chờ rất lâu, nụ hôn ấy mãi vẫn chưa rơi xuống.

Giản Thù hơi nóng vội, không kìm được nữa. Ngay khi cô đang định mở mắt ra thì chợt cảm giác trên đỉnh đầu mình lại có một bóng râm phủ xuống lần nữa. Thế nhưng, gần như chỉ trong thoáng giây, Giản Thù đã phát hiện hơi thở không đúng.

Phó Thời Lẫm hút thuốc lâu ngày, trên người tuy có mùi khói, nhưng lúc nào cũng sẽ pha lẫn mùi hương bạc hà thanh mát, vừa thoải mái vừa dễ ngửi.

Nhưng người hiện giờ này… rõ ràng trên người chỉ có mùi khói thuốc thôi…

Giản Thù mở choàng mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt to bự chỉ cách mặt cô có khoảng ba cen-ti-mét. Cô đẩy mạnh người đó ra, nhanh chóng bò dậy.

Ở cách đó không xa, Phó Thời Lẫm đứng ở một bên, dáng vóc cao to rắn rỏi, ung dung nhìn cô.

Giản Thù nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn anh.

Chắc chắn người đàn ông này phát hiện cô đã tỉnh rồi nên mới cố tình chơi xỏ cô như vậy.

Mạnh Viễn bị cô đẩy sang bên cạnh hoàn toàn vẫn chưa kịp định thần xem tình hình là thế nào. Thấy Giản Thù ngồi bật dậy như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta cảm thấy thực sự mừng cho cô: “Cô Giản, cô tỉnh rồi à, vừa rồi sợ quá đi mất…”

Giản Thù khẽ nhếch khóe môi với cậu ta, ra vẻ đáp lại.

Cô phủi mông đứng dậy, nhưng cơ thể nhũn cả ra, không có chút sức lực nào, lảo đảo ngã sang bên cạnh một cái. Mạnh Viễn vội vàng đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn anh.”

Nhân viên trong đoàn cầm khăn lông và áo khoác tới. Giản Thù không nhận, chỉ đứng lấy sức một chút, sau đó sải bước đi thẳng về phía Tần Khả Khả.

Tần Khả Khả vốn dĩ vẫn đang ngồi trên ghế quan sát tình hình bên phía Giản Thù từ đầu đến cuối, trong lòng có chút thấp thỏm. Cô chỉ nghĩ rằng, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội báo thù Giản Thù vụ cô ấy nhét đá vào áo mình thôi, ai ngờ được rằng cô ấy lại vô dụng như vậy, suýt nữa chết đuối luôn rồi.

Nhìn thấy Giản Thù tỉnh lại, tiếng thở phào của Tần Khả Khả còn chưa kịp hắt ra hết đã nhìn thấy cô ấy mang vẻ mặt không chút cảm xúc bước về phía mình.

Tần Khả Khả hơi chột dạ, khí thế đương nhiên cũng yếu hơn hẳn: “Cô… cô định làm gì hả?”

Giản Thù không trả lời, đi thẳng qua mặt trợ lý, túm lấy cổ áo cô ta, định ném xuống sông.

Tần Khả Khả hét thoáng lên, ra sức đẩy cô: “Cái đồ thần kinh này, tôi có cố tình đâu. Sao cô lại lôi tôi ra trút giận chứ?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nhân viên trong đoàn đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Đạo diễn và người chế tác đều cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện hai người này bất hòa với nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Tuy rằng Tần Khả Khả cũng nhờ mối quan hệ để vào đoàn phim, nhưng cô ta biết cách đối nhân xử thế hơn Giản Thù, từ trên xuống dưới đều quan tâm rất tận tình, không bỏ sót chút nào.

So với Giản Thù lúc nào cũng ru rú một mình, đại đa số mọi người đều đứng về phía cô ta.

Thế nhưng hôm nay Giản Thù xảy ra chuyện lớn như thế này, đoàn phim cũng có trách nhiệm nhất định.

Huống chi, cô ấy đang từ diễn viên hạng mười tám mà có thể được nhét vào vai nữ phụ trong phim này, chắc chắn ngọn núi chống sau lưng cô ấy cũng chẳng nhỏ chút nào…

Tóm lại, trong tình huống hiện giờ, họ ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không được.

Chỉ ngay trong vài giây ngắn ngủi khi cả đoàn phim đều đang do dự, cổ tay Giản Thù đã bị người ta nắm giữ lại.

Cô quay đầu, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Cô mà làm thế này, nếu cô ta đi tố cáo cô, rất có thể sẽ cấu thành trách nhiệm hình sự đấy.”

Khóe môi Giản Thù cong lên, trên mặt lại hoàn toàn không có chút nét tươi cười nào: “Vậy thì anh bắt em đi.”

Phó Thời Lẫm trầm giọng nói: “Giản Thù!”

Chương

CÁCH ĐÓ KHÔNG XA, PHÓ THỜI LẪM ĐỨNG Ở MỘT BÊN, DÁNG VÓC CAO TO RẮN RỎI, UNG DUNG NHÌN CÔ

Khi Phó Thời Lẫm cúi xuống thăm dò hơi thở của cô, thì Giản Thù cũng đã tỉnh rồi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, thật ra trong đầu cô có một thoáng hoảng hốt và thả lỏng. Cô vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì Phó Thời Lẫm đã nhỏm người dậy làm cô vội vàng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, cô có cảm giác mũi mình bị người ta bóp chặt, hơi thở thuộc về nam tính vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, dần dần áp sát lại gần…

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường gấp vài lần, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, bất giác chu môi lên, vừa mong chờ lại vừa căng thẳng về chuyện sắp xảy ra.

Thế nhưng, chờ rất lâu, nụ hôn ấy mãi vẫn chưa rơi xuống.

Giản Thù hơi nóng vội, không kìm được nữa. Ngay khi cô đang định mở mắt ra thì chợt cảm giác trên đỉnh đầu mình lại có một bóng râm phủ xuống lần nữa. Thế nhưng, gần như chỉ trong thoáng giây, Giản Thù đã phát hiện hơi thở không đúng.

Phó Thời Lẫm hút thuốc lâu ngày, trên người tuy có mùi khói, nhưng lúc nào cũng sẽ pha lẫn mùi hương bạc hà thanh mát, vừa thoải mái vừa dễ ngửi.

Nhưng người hiện giờ này… rõ ràng trên người chỉ có mùi khói thuốc thôi…

Giản Thù mở choàng mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt to bự chỉ cách mặt cô có khoảng ba cen-ti-mét. Cô đẩy mạnh người đó ra, nhanh chóng bò dậy.

Ở cách đó không xa, Phó Thời Lẫm đứng ở một bên, dáng vóc cao to rắn rỏi, ung dung nhìn cô.

Giản Thù nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn anh.

Chắc chắn người đàn ông này phát hiện cô đã tỉnh rồi nên mới cố tình chơi xỏ cô như vậy.

Mạnh Viễn bị cô đẩy sang bên cạnh hoàn toàn vẫn chưa kịp định thần xem tình hình là thế nào. Thấy Giản Thù ngồi bật dậy như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta cảm thấy thực sự mừng cho cô: “Cô Giản, cô tỉnh rồi à, vừa rồi sợ quá đi mất…”

Giản Thù khẽ nhếch khóe môi với cậu ta, ra vẻ đáp lại.

Cô phủi mông đứng dậy, nhưng cơ thể nhũn cả ra, không có chút sức lực nào, lảo đảo ngã sang bên cạnh một cái. Mạnh Viễn vội vàng đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn anh.”

Nhân viên trong đoàn cầm khăn lông và áo khoác tới. Giản Thù không nhận, chỉ đứng lấy sức một chút, sau đó sải bước đi thẳng về phía Tần Khả Khả.

Tần Khả Khả vốn dĩ vẫn đang ngồi trên ghế quan sát tình hình bên phía Giản Thù từ đầu đến cuối, trong lòng có chút thấp thỏm. Cô chỉ nghĩ rằng, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội báo thù Giản Thù vụ cô ấy nhét đá vào áo mình thôi, ai ngờ được rằng cô ấy lại vô dụng như vậy, suýt nữa chết đuối luôn rồi.

Nhìn thấy Giản Thù tỉnh lại, tiếng thở phào của Tần Khả Khả còn chưa kịp hắt ra hết đã nhìn thấy cô ấy mang vẻ mặt không chút cảm xúc bước về phía mình.

Tần Khả Khả hơi chột dạ, khí thế đương nhiên cũng yếu hơn hẳn: “Cô… cô định làm gì hả?”

Giản Thù không trả lời, đi thẳng qua mặt trợ lý, túm lấy cổ áo cô ta, định ném xuống sông.

Tần Khả Khả hét thoáng lên, ra sức đẩy cô: “Cái đồ thần kinh này, tôi có cố tình đâu. Sao cô lại lôi tôi ra trút giận chứ?” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Nhân viên trong đoàn đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Đạo diễn và người chế tác đều cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện hai người này bất hòa với nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Tuy rằng Tần Khả Khả cũng nhờ mối quan hệ để vào đoàn phim, nhưng cô ta biết cách đối nhân xử thế hơn Giản Thù, từ trên xuống dưới đều quan tâm rất tận tình, không bỏ sót chút nào.

So với Giản Thù lúc nào cũng ru rú một mình, đại đa số mọi người đều đứng về phía cô ta.

Thế nhưng hôm nay Giản Thù xảy ra chuyện lớn như thế này, đoàn phim cũng có trách nhiệm nhất định.

Huống chi, cô ấy đang từ diễn viên hạng mười tám mà có thể được nhét vào vai nữ phụ trong phim này, chắc chắn ngọn núi chống sau lưng cô ấy cũng chẳng nhỏ chút nào…

Tóm lại, trong tình huống hiện giờ, họ ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không được.

Chỉ ngay trong vài giây ngắn ngủi khi cả đoàn phim đều đang do dự, cổ tay Giản Thù đã bị người ta nắm giữ lại.

Cô quay đầu, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mím lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Cô mà làm thế này, nếu cô ta đi tố cáo cô, rất có thể sẽ cấu thành trách nhiệm hình sự đấy.”

Khóe môi Giản Thù cong lên, trên mặt lại hoàn toàn không có chút nét tươi cười nào: “Vậy thì anh bắt em đi.”

Phó Thời Lẫm trầm giọng nói: “Giản Thù!”

Truyện Chữ Hay