Đoàn phim “Đường số phố Bắc” nổ tung.
Tất cả mọi người không thiết quay phim nữa, thỉnh thoảng cứ ngó về hướng cửa sắt. Đạo diễn Diêu Chương ôm ngực ngồi trên ghế chuyên dụng, cảm thấy mình bị Cữu lão gia tàn khốc hạ sát mất rồi, khuôn mặt đó, khí độ đó, không thể xuất hiện trong phim của ông quả thật là tội nghiệt của thế gian.
Chỉ có thư ký trường quay coi như còn bình tĩnh, cầm loa lớn tiếng thông báo mọi người đừng ầm ĩ, sau đó tuyên bố chuyển qua cảnh quay khác —— cũng không còn cách nào, nam chính của bọn họ bị tiên sinh cách mang đi rồi.
Đoàn phim nhanh chóng an tĩnh lại, nhưng lại an tĩnh tới mức hơi quái dị. Hơn phân nửa số người trong đoàn đều cúi đầu xem di dộng, spam wechat bằng tốc độ như nước bay thẳng xuống từ độ cao ba ngàn thước.
Chị Tiểu Mạc mạo hiểm nguy cơ bị bại lộ kéo Khương Sinh vào nhóm chat bí mật của cô —— Hiệp hội nghiên cứu và phát triển ma lạt năng số phố Bắc.
Hiệp hội nghiên cứu và phát triển ma lạt năng số phố Bắc
Mạc tiểu tiên nữ: @Củ gừng tươi mới, Nói thật mau! Vị tiên sinh cách vách kia là Đại lão bản của các cậu phải không? Sao Đại lão bản lại đẹp trai dữ vậy? Không khoa học chút nào!
Nhị doanh trưởng: Nói mau! Có phải Cữu lão gia không!
Pháo Italy của ông nội mi đây: Nói mau! Có phải Cữu lão gia không!
Khai quật sư Triệu thiếu nữ: Nói mau! Có phải Cữu lão gia không!
Củ gừng tươi mới: Là Cữu lão gia ạ [ ngoan ngoãn.jpg ]
Thụy Bylica: Là Đại lão bản ư?
Nhị doanh trưởng: Là Đại lão bản ư?
Pháo Italy của ông nội mi đây: Là Đại lão bản ư?
Khai quật sư Triệu thiếu nữ: Là Đại lão bản ư?
Củ gừng tươi mới: Đúng vậy, hàng thật giá thật.
Mạc tiểu tiên nữ: [ Cữu lão gia lợi hại.jpg ]
Nhị doanh trưởng: Tốc độ tay của chị Mạc nhanh quá! Làm meme luôn rồi!
Sao sao sao sao sao: Vấn đề bây giờ là —— Giữa Cữu lão gia và Hứa tiên sinh nhà chúng ta đã xảy ra chuyện xưa động lòng người gì rồi?
Mạc tiểu tiên nữ: Mẹ nó lần nào cô cũng một câu chọt trúng chỗ ngứa!!!
Củ gừng tươi mới: Cho tôi hỏi một câu, nhóm chat này dùng để làm gì vậy?
Sao sao sao sao sao: Đồng chí người mới này, chào mừng cậu vào hậu cung số phố Bắc của Hứa A Tiên.
Hứa A Tiên là ai hả trời? Anh Hứa nghe mọi người gọi như vậy ảnh sẽ khóc đó!
Tuy rằng có chữ “tiên” đó, nhưng cũng không cool ngầu hơn Hứa A Ngưu chút nào đâu!
Bên kia, Hứa A Tiên phiên bản người sống đang một mình đối diện Cữu lão gia, quý vị hỏi cảm nghĩ của cậu ấy sao, cậu ấy sẽ nói ——- lạnh thấu tim gan.
A Yên bị Phó Tây Đường phái ra cửa nhận đồ ăn, trong phòng sách chỉ còn hai người Hứa Bạch và Phó Tây Đường. Phòng sách rất rộng, ba mặt vách tường là kệ sách cực lớn, cao tận trần nhà. Cơ man là sách chiếm trọn tầm mắt, cổ kim nội ngoại đầy đủ, chụp đèn thủy tinh sáng mà không chói mô phỏng hình dạng dây thường xuân, uốn lượn hợp thành một đóa hoa lớn trên trần nhà.
Phó Tây Đường duỗi tay, một quyển sách từ trên giá bay tới, đáp lên lòng bàn tay anh. Anh nhìn nhìn bìa sách, “Lần sau nếu A Yên lại tìm cậu thì không cần để ý tới nó.”
Hứa Bạch: “Thật ra cũng không có gì, bây giờ mọi người đều thích đặt đồ ăn ngoài, rất tiện lợi.”
“Nó có thể đặt, nhưng không nên nhiều lần lừa gạt tiền của cậu, để cậu thanh toán thay nó.” Phó Tây Đường ngồi xuống.
“Lần sau tôi không như vậy nữa.” Hứa Bạch thành thật tiếp thu răn dạy, thái độ thành khẩn.
Phó Tây Đường lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái: “Phải nhớ vậy mới tốt.”
Hứa Bạch sờ sờ cái mũi, không nói nữa.
Lúc này Phó Tây Đường lại hỏi: “Bị thương?”
“Hả?” Hứa Bạch ngẩn người, sau đó mới nhận ra anh đang hỏi tay của mình. Vừa rồi có cảnh quay ném vỡ ly, mảnh thủy tinh nhỏ bắn vào ống tay áo, mới đầu cậu không phát hiện, một lúc sau đã thấy tay bị găm ra một lổ.
“Chỉ là vết thương nhỏ, máu cũng ngừng chảy rồi.” Hứa Bạch không để ý lắm, cười cười nói: “Cảm ơn Phó tiên sinh quan tâm.”
Phó Tây Đường lại hơi nhíu mày, lúc này A Yên đang bận ngược bận xuôi ở cửa,tay xách nách mang mấy túi đồ ăn hương thơm nức mũi. Phó Tây Đường bị A Yên thu hút tầm mắt, chuyển qua giáo huấn cậu nhóc.
Hứa Bạch thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Nếu không còn gì khác thì tôi về trước đây.”
“Đi thong thả.” Phó Tây Đường không giữ cậu lại, nhưng sau khi Hứa Bạch đi vài bước, anh lại nói: “Hòm thuốc ở ngăn tủ thứ hai bên cạnh sofa dưới lầu, miệng vết thương nhỏ đúng là không cần thiết phải ồn ào, nhưng cậu cũng nên xử lý nó đàng hoàng.”
Hứa Bạch hơi giật mình, quay đầu lại nhìn Phó Tây Đường, không ngờ Đại lão bản nhìn thấu hết tâm tư của mình. Cậu không muốn làm phiền đoàn phim vì vết thương nhỏ này. Cho nên tự gắp mảnh vỡ ra rồi thôi, đỡ phải làm mọi người vây lại quan tâm, làm thế trông có vẻ như mình bị thương nặng lắm, không cần thiết.
Cậu không ngờ Đại lão bản thực ra lại chu đáo như vậy, Hứa Bạch gật gật đầu: “Cảm ơn Phó tiên sinh.”
Phó Tây Đường nói: “Cậu là người của Tứ Hải, không cần cảm ơn.”
Hứa Bạch xuống lầu, quả nhiên tìm được hòm thuốc trong ngăn tủ thứ hai bên cạnh sofa. Sau khi mở hòm thuốc, cậu trợn tròn mắt, đồ vật trong hòm thuốc được bảo quản cực kỳ kỹ lưỡng, không dính chút bụi bặm, nhưng không thể nghi ngờ, mấy thứ này ——– hết hạn rồi.
Vừa lúc A Yên từ trên lầu chạy xuống thấy được, cậu nhóc nóng lòng lập công chuộc tội tức khắc quay đầu hướng về phòng sách, cách một cánh cửa la lên: “Tiên sinh, thuốc hết hạn rồi!”
Hứa Bạch quyết định rời xa chỗ này, ở lại thì quá xấu hổ rồi.
Phó tiên sinh thân mến, đừng trách tôi
Trở về đoàn phim Hứa Bạch cũng không xử lý vết thương trên tay, chỉ là ánh mắt mọi người trong đoàn nhìn cậu đều mang theo một loại ý vị sâu xa. Nhưng Hứa Bạch là ảnh đế, ngoại trừ lão tiên sinh thì toàn bộ đoàn phim này, cậu có địa vị cao nhất, ai dám trực tiếp hỏi cậu chuyện ở cách vách?
Lỡ như có hỏi ra chuyện gì, thì cũng thực gay go.
Mọi người cứ như vậy duy trì bầu không khí hài hòa kỳ dị, nghiêm túc tiếp tục quay phim.
Vào buổi chiều, A Yên lại tới nữa.
Hứa Bạch nhịn không được nhướn mày hỏi cậu nhóc: “Tiên sinh nhà cậu cho cậu qua đây?”
A Yên méo miệng, lấy tay che ngực ra vẻ vô cùng đau đớn, đưa một cái túi giấy qua: “Tiên sinh nhà tôi đưa cho anh.”
Đưa cho tôi? Hứa Bạch mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong là thuốc và băng gạc.
A Yên tiếp tục nói: “Tiên sinh cho tôi một trăm đồng, cố ý kêu tôi ra ngoài mua. Ai nha má ơi quốc nội mấy năm nay phát triển nhanh thật, nhân viên cửa hàng kêu tôi trực tiếp dùng Alipay hoặc Wechat, tôi nói tôi không có, người ta còn không chịu tin nữa!”
Lời này của A Yên, nói bằng giọng ông cụ non, phong cách rất giống đại ca Đông Bắc.
Hứa Bạch không khỏi nghiêm túc đánh giá cậu nhóc, nó lập tức phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt, một giây đã biến lại ngoan ngoãn: “Ha ha.”
Ha cái đầu mi.
“Đúng rồi. Tên Đỗ Trạch Vũ kia sao cứ trừng mắt nhìn anh hoài vậy.”
Hứa Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Thật ra cậu ta không phải nghệ sĩ của Tứ Hải đâu.”
A Yên nói: “Vậy anh càng phải nói cho tiên sinh biết, chắc chắn tiên sinh sẽ không thích anh ta.”
Hứa Bạch nhướn mày, A Yên vỗ vỗ cánh tay cậu: “Yên tâm đi, anh qua cửa rồi.”
Nói xong, A Yên nhanh như chớp chạy về nhà, cả cơ hội dò hỏi cũng không cho Hứa Bạch —— qua cửa rồi? Ý là Đại lão bản cảm thấy con người cậu không tệ lắm ư?
Hứa Bạch mãi nghĩ, chốc lát sau phục hồi tinh thần lại, nhìn thuốc trong túi, lại rơi vào yên lặng. Thật lâu sau, cậu chụp ảnh túi thuốc gửi vào nhóm chat “Quân đoàn Hoa Quả Sơn”.
Chu Tử Nghị: Gần đây kênh nông nghiệp sửa kịch bản hả? Không chiếu nuôi heo nữa à?
Knoxville ngày mai: Trả lời nhanh thế, nhìn là biết chơi di động không nghiêm túc làm việc, trừ lương.
Chu Tử Nghị: Cậu hay lắm.
Knoxville ngày mai: Anh nói xem nếu em lại đưa quà đáp lễ cho Phó tiên sinh, có khi nào hai bên đưa qua đưa lại tới sang năm luôn không?
Chu Tử Nghị: Câu hỏi của cậu ý nghĩa rất sâu xa.
Knoxville ngày mai: Vậy sao.
Chu Tử Nghị: Ai kêu cậu ở gần Đại lão bản như vậy làm chi.
Knoxville ngày mai: Vậy nên tặng hoa hay tặng cà phê?
Chu Tử Nghị: Cậu theo đuổi bạn gái hả?
Knoxville ngày mai: …
Knoxville ngày mai: Anh vừa mới nói ………
Củ gừng tươi mới: Gì? Anh Hứa có người mình thích rồi? Khiếp sợ! Em bỏ lỡ cái gì rồi!
Knoxville ngày mai: Cung phản xạ quá dài, nhìn là biết không nghiêm túc làm việc, trừ lương.
Củ gừng tươi mới: Cái gì??? Từ từ! Em bận nằm vùng ở bên kia mà!
Chu Tử Nghị: Bên kia?
Củ gừng tươi mới: Hậu cung số phố Bắc của Hứa A Tiên, hội trưởng là chị Tiểu Mạc.
Knoxville ngày mai: Hứa A Tiên????
Hứa Bạch không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn chị Tiểu Mạc đang dặm lại trang điểm cho Diêu Yểu đằng kia. Chị Tiểu Mạc nhận thấy ánh mắt của Hứa Bạch, như thiếu nữ ngượng ngùng tươi cười đáp lại cậu.
Hứa A Tiên gì đó, chắc là cậu hoa mắt rồi.
Hứa Bạch lắc đầu, cậu thấy mình phải làm sạch đầu óc, chuyên chú làm việc.
Hôm nay có cảnh quay ban đêm, địa điểm là phòng ngủ ở lầu hai.
Trong phim, Thẩm Thanh Thư vừa mới tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ tơ lụa, từ phòng tắm sải chân ra ngoài. Y hơi thất thần, luôn tự hỏi chuyện lúc ban ngày, mái tóc ướt nhẹp còn đang rỏ nước, cũng không nhớ tới việc lau khô.
Y cảm thấy có người đang nói dối, vài lời của người đến thăm nhà trong hai ngày nay rõ ràng mâu thuẫn lẫn nhau. Có người nói thật, cũng có người nhất định đang nói dối.
Những người đó đều là người mà ngày thường Thẩm Thanh Thư tin tưởng nhất, dù là người ở thi xã chỉ quen biết xã giao không tìm hiểu sâu, trong mắt y đều là người chính trực thiện lương cả, đáng lẽ không cần phải hoài nghi.
Nhưng y đã chết.
Trong số những người này có kẻ giết y, hoặc là nói, đồng lõa giết y.
Thẩm Thanh Thư rất buồn bực, y không muốn hoài nghi bất kỳ ai, nhưng lại không thể không hoài nghi. Y ngồi ở mép giường, mặc cho nước trên tóc nhỏ từng giọt từng giọt làm ướt áo ngủ, sau đó —–
Cúp điện.
“Cái gì thế này?” Diêu Chương nhảy dựng lên.
“Hình như đứt cầu dao!” Có người ở dưới lầu hô lên.
Ban đêm trong căn nhà tối đen, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra chiếu sáng, sợ bị đụng trúng. Trợ lý sản xuất cầm loa chạy nhanh đi kêu người kiểm tra sửa chữa mạch điện. Hứa Bạch dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường, tránh cho bị va chạm.
“Anh Hứa, khoác thêm áo trước đi, em đi rót cho anh ly nước ấm.” Khương Sinh đưa một cái áo khoát tới.
“Cảm ơn.” Hứa Bạch cũng không làm ra vẻ, hiện tại đã qua tháng năm, thời tiết tuy chưa phải rất lạnh, nhưng trong đêm khuya, quần áo bị thấm nước ướt cũng lạnh lắm.
Đoàn phim sẽ không vì sự cố nhỏ này mà ngừng quay, Diêu Chương đứng trên đầu cầu thang lầu hai hô to: “Đèn pin đâu? Tìm nửa ngày mà chưa ra cái đèn pin nào hả?!”
“Ai da!” Phía dưới vang lên một tiếng kêu đau, không biết là ai va trúng chỗ nào rồi.
“Cẩn thận một chút!” Tim Diêu Chương nhảy nhảy, chưa nói tới việc đồ đạc trong căn nhà không thể tùy tiện đụng hỏng, nếu có người xảy ra chuyện thì cũng không hay cho lắm.
Lúc này có người lên tiếng kiến nghị: “Hay là qua sát vách mượn một cái đi? Em thấy bên đó còn sáng đèn kìa.”
Diêu Chương nhíu mày, nhất thời lưỡng lự. Hứa Bạch nghe được câu đó, cũng thoáng nhìn qua cách vách, từ cửa sổ gian phòng này nhìn ra, vừa hay có thể nhìn thấy phòng sách của nhà số phố Bắc bên đó.
Phòng sách còn sáng đèn, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp. Chỉ là cửa sổ đóng lại, màn cũng kéo kín mít, làm người ta không thấy rõ bên trong.
Đại lão bản còn đang đọc sách sao? Hứa Bạch đang nghĩ vậy, một cơn gió lạnh bỗng nhiên luồn vào cửa sổ, mái tóc còn vẫn còn ướt khiến cậu càng lạnh hơn.
Lúc này dưới lầu mơ hồ vang lên giọng của A Yên.
“Các anh cần hỗ trợ gì không?”
Và cả Diệp Viễn Tâm “Có chuyện gì vậy? Mất điện mà cũng không kêu người tới sửa?”
Diệp Đại thiếu cũng tới? Hứa Bạch xuống giường đi ra cửa nhìn xem, thấy Diệp Viễn Tâm và A Yên mỗi người cầm một cái đèn dầu kiểu cũ đứng ở phòng khách dưới lầu, đèn dầu không đủ sáng, ánh lửa chao đảo lắc lư, chỉ chiếu được non nửa khuôn mặt. Nếu không phải hai người nọ có giá trị nhan sắc cao, phim văn nghệ này của bọn họ chắc phải đổi thành phim kinh dị.
Diêu Chương nhìn hai người tấm tắc kinh ngạc cảm thán, “Diệp tổng, đèn này của anh….. Chỗ nào làm ra thế?”
“Cái món đồ cách điệu này? Đồ cổ đó, để ngày mai tôi làm cho anh một cái.” Diệp Viễn Tâm hào phóng nói.
“Thôi thôi thôi, anh cứ giúp tôi sửa lại điện đuốc này trước đi. À phải rồi, tối thế này sao anh còn tới đây?” Diêu Chương hỏi. Ông bị chiếc đèn đả kích choáng váng, mãi mới phản ứng lại được.
Diệp Viễn Tâm nói: “Tôi ăn cơm tối với Cữu lão gia ở bên kia. Bỗng dưng thấy bên này tối sầm nên chạy qua xem sao. Ai, Hứa Bạch đâu rồi?
Hứa Bạch ở lầu hai, phất phất tay với anh ta: “Tôi ở trên này.”
Diệp Viễn Tâm vội vàng giơ đèn dầu trên tay lên định giúp Hứa Bạch chiếu sáng, híp mắt xem xét chốc lát thì hỏi: “Sao lại ăn mặc như vậy? Phim này cũng có cảnh tình cảm mãnh liệt sao?”
Hứa Bạch: “…”
Lúc này nhân viên phụ trách sửa điện vội vã chạy tới, lau mồ hôi nói, “Đạo diễn, nhà cũ không tu sửa kỹ, có lẽ bị ngắn mạch chỗ nào rồi, độ chừng phải đợi đến ngày mai mới sửa được.”
“Vậy ngày mai quay tiếp. Hứa Bạch cậu xuống đây nhanh cho tôi, cảm lạnh không cần tiền hả? Công ty mua bảo hiểm cho cậu cũng không phải để cậu tận dụng như thế!” Nhà đầu tư
Diệp Viễn Tâm, tiền muôn bạc biển sống lưng thẳng tắp.
Diêu Chương nghe anh nói như vậy, dứt khoát vung tay cho mọi người giải tán.
Hứa Bạch nguyên bản muốn đi thay lại quần áo của mình rồi tùy tiện lau tóc một chút là được, nhưng không chịu nổi ông chủ tốt tiêu biểu xứ Trung Hoa Diệp Viễn Tâm, nhìn “thảm dạng” Hứa Bạch mặc áo ngủ mỏng manh, tóc ướt dầm dề, nằng nặc bắt cậu qua cách vách tắm nước ấm.
“Không cần không cần đâu.” Hứa Bạch thật sự thấy không cần.
“Đi thôi đi thôi. Tuy thân thể người trẻ tuổi chịu được lăn xả nhưng cũng không thể qua loa đâu.” Diêu Chương cũng bắt đầu chạy đua tranh danh hiệu đạo diễn tốt bụng số một Trung Quốc.
Hứa Bạch cứ thế bị kéo qua cách vách, lúc đi qua cửa sắt cậu mơ hồ nghe được có người chào hỏi Diệp Viễn Tâm, nhưng hình như Diệp Viễn Tâm không nghe thấy.
A Yên nói: “Đỗ Trạch Vũ đó đó.”
Diệp Viễn Tâm hoang mang trong chớp mắt: “Đỗ Trạch Vũ nào?”
A Yên: “Người bán tranh giả.”
Diệp Viễn Tâm: “Báo cảnh sát chưa?”
Hứa Bạch: “…”
Đỗ Trạch Vũ: đờ cờ mờ nó chứ bán tranh giả, cả nhà mi đều bán tranh giả!
Một phút sau, Hứa Bạch đánh tiếng chào hỏi Phó Tây Đường tại phòng khách.
Phó Tây Đường đang bưng một ly cà phê từ phòng bếp đi ra, nhìn anh như vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, mặc một bộ áo ngủ màu đen chỉnh tề, gỡ bỏ kính mắt, bớt đi vài phần lạnh lùng thường ngày.
Đương lúc Hứa Bạch đánh giá anh, anh cũng đánh giá Hứa Bạch ———- tóc ướt rối tung, áo ngủ tơ lụa khoác áo khoác bóng chày xốc xếch, còn có …… một đôi giầy sọc thể thao.
Cậu bạn nhỏ có gu thời trang độc đáo thật, Phó Tây Đường tựa ở cửa bếp suy nghĩ.