Hứa Bạch được Khương Sinh đỡ qua cách vách, dọc đường đi Phó Tây Đường không nói lấy một câu, khiến Khương Sinh căng thẳng lên một cách kỳ quái. Gio đêm thoảng qua, trong hoa viên mịt mờ tối tăm tia sáng nhập nhòe, hơi lạnh thấm vào người.
Tới phòng khách, Khương Sinh nhanh chóng đỡ Hứa Bạch ngồi xuống, nhìn theo bóng Phó Tây Đường xoay người vào phòng bếp.
Hứa Bạch thấy bộ dạng khẩn trương của cậu ta, trêu chọc: “Làm sao vậy? Anh ta đâu có ăn thịt người.”
“Đại yêu đó anh Hứa! Em mới ba trăm tuổi, chôn trong đất hai trăm chín mươi tám năm, xuất thổ mới được hai năm, em cứ cảm giác anh ta sắp nuốt chửng em tới nơi!” Khương Sinh ôm lấy cánh tay nhỏ bé của mình, run lẩy bẩy.
Từ lần đầu tới bên này với Hứa Bạch cậu ta đã có cảm giác này, nó thuộc về bản năng, bị hơi thở đại yêu quái áp chế nên sinh ra sợ hãi, cho nên cậu căn bản không dám tới gần Phó Tây Đường.
Hứa Bạch ngẩn người, “Có sao?”
Khương Sinh gật đầu mãnh liệt, “Có có có, anh Hứa không căng thẳng chút nào thật quá lợi hại!”
Hứa Bạch không rõ lắm, cậu thực sự không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Phó Tây Đường. Đại lão bản cùng lắm chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng đó là vấn đề khí chất cá nhân.
Lúc này, Phó Tây Đường từ phòng bếp bước ra, Khương Sinh tức khắc im lặng, cũng nhanh chóng tránh qua một bên.
Hứa Bạch nhìn anh, lại nhìn túi chườm đã cho nước đá vào trong tay anh, vươn tay: “Đưa cho tôi đi, tôi tự chườm được. Tiểu Khương, cậu ra ngoài xe lấy cái hộp gỗ trên ghế sau vào đây.”
Khương Sinh tuân lệnh, chạy đi ngay lập tức.
Phó Tây Đường nhìn cậu ta một cái, “Trợ lý này của cậu không xứng chức.”
Hứa Bạch cởi giầy lấy túi chườm lạnh đắp vào chỗ trật khớp, cười cười đáp: “Thật ra cũng không phải, cậu ấy chỉ là …….. ừm, có hơi sợ Phó tiên sinh anh.”
“Cậu không sợ?” Phó Tây Đường nhìn xuống Hứa Bạch.
“Thật ra cũng có một chút.” Thành thật là đức tính tốt đẹp xưa nay của Hứa Bạch.
Cậu tổng cảm thấy giây tiếp theo Phó Tây Đường sẽ lạnh lùng quét mắt liếc cậu, sau đó chỉ ra sai lầm của cậu, giống như giáo viên chủ nhiệm thời phổ thông trung học. Anh sẽ cầm một xấp bài thi Văn thành tích thê thảm không nỡ nhìn, hỏi rốt cuộc hôm qua ai trốn học.
Còn đang trong tuổi dậy thì, Hứa Bạch được xưng là “Lãng Lý Bạch Điều” đương nhiên sẽ dũng cảm thẳng thắn thừa nhận là mình.
Chủ nhiệm sẽ ngoài dự đoán của mọi người mà khen cậu thành thật, cũng phạt bốn mươi chín bạn học còn lại ngoại trừ cậu chép phạt đáp án chuẩn hai mươi lần. Cả lớp đấm ngực dậm chân, liên tục gửi ánh mắt phát sáng tới chỗ Hứa Bạch “Người anh em ngầu quá ”.
Ngôn ngữ mạng : giỏi quá, cừ quá
Nhưng Phó tiên sinh cũng không có khen cậu thành thật.
Anh nhìn chiếc giầy được Hứa Bạch cởi ra như suy tư điều gì.
Hứa Bạch nhìn theo ánh mắt anh, lập tức buông túi chườm đoạt lại giầy của mình, giải thích: “Bên trong không phải miếng độn tăng chiều cao đâu, là mẹ tôi gửi cho tôi miếng thảo dược gì đó để lót giầy, nói là có thể cường gân hoạt cốt kháng mệt nhọc, chỉ hơi dày chút thôi.”
Phó Tây Đường lẳng lặng nhìn cậu, không tỏ vẻ gì.
“Thật đó, chiều cao gốc của tôi là một mét tám mươi ba.” Hứa Bạch giãy giụa lần cuối.
“Tôi biết rồi.” Phó Tây Đường nói.
Sao Hứa Bạch lại thấy trong giọng nói của anh có ba phần bất đắc dĩ lại có thêm ý cười? Anh vừa cười sao? Hứa Bạch thấy chắc mình hoa mắt rồi.
“A Yên đâu, cậu bé không ở nhà sao?” Hứa Bạch lại cầm túi chườm lên đắp tiếp, làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra.
“Diệp Viễn Tâm dẫn nó ra ngoài chơi rồi.” Phó Tây Đường nửa ngồi xổm xuống nhìn nhìn vết thương của Hứa Bạch, xác nhận trật khớp không nghiêm trọng lắm, lại nhìn vết thương bị ngói vụn cắt đổ máu bên trên.
Miệng vết thương không lớn, máu đã ngừng, nhưng vệt đỏ kéo dài từ miệng vết thương chạy dọc xuống đọng hết trên mắt cá chân cậu, nhìn có vẻ rất khủng bố.
“Thật ra không sao………” Hứa Bạch nói ra câu này cũng tự thấy không đủ tự tin.
Phó Tây Đường không nói gì, xoay người bưng cho cậu một chậu nước: “Rửa sơ trước đi, bác sĩ lập tức tới ngay.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phó Tây Đường đứng dậy đi ra. Hứa Bạch một bên dùng khăn lông thấm nước lau lau, một bên tò mò ngoái đầu nhìn ra ngoài ——— chỉ thấy Phó Tây Đường dẫn một người đàn ông diện mạo anh tuấn mặc áo khoác trắng đi vào, Hứa Bạch biết người này.
“Bạch Đằng?” Hứa Bạch kinh ngạc.
“Ui, đây không phải đại ảnh đế sao.” Bạch Đằng nhìn thấy người quen, lướt qua Phó Tây Đường bước về phía trước, tay khoát lên sofa trêu đùa cậu: “Sao cậu lại chạy tới nhà Phó tiên sinh, đêm hôm khuya khoắc, là chỗ nào không thoải mái nha?”
Hứa Bạch mỉm cười tiêu chuẩn, “Đêm hôm khuya khoắc, bác sĩ Bạch còn tới tận nhà khám bệnh, chuyên nghiệp quá nha.”
“Quen biết à?” Phó Tây Đường nhìn tia lửa ngầm phát ra giữa hai người.
“Trước kia có gặp qua.” Hứa Bạch đáp. Bạch Đằng cũng là yêu, bản thể là gốc Bạch Đằng, hiện đang là một bác sĩ có địa vị rất cao, trình độ chuyên môn cao, được mệnh danh là “Thành Tây nhất đao”. Nói chung, Hứa Bạch đặc biệt không muốn thừa nhận cậu quen biết Bạch Đằng, bởi đấy là nghiệt duyên.
Bằng Đằng ra vẻ thương tâm: “Ảnh đế đừng lạnh lùng vậy mà, tốt xấu gì anh cũng từng chữa bệnh cho cậu mà.”
Hứa Bạch đáp lại anh ta nụ cười “khó chịu nhưng vẫn cố giữ lễ phép”.
“Xem bệnh đi” Phó Tây Đường lên tiếng, Bạch Đằng sờ sờ mũi, thu bớt vài phần ngả ngớn. Anh ngồi xổm trước mặt Hứa Bạch xem kỹ chân cậu, duỗi tay cẩn thận niết niết. Anh có kỹ xảo xem bệnh đặc thù, không cần chụp hình cũng chẩn được.
“Xương cốt không nứt, không phải chuyện lớn gì, mấy ngày tới chú ý đi lại là được.”
Đạo đức nghề nghiệp của Bạch Đằng không cho phép người ta hoài nghi, thành thạo lưu loát giúp Hứa Bạch băng bó vết thương lại, còn thắt cho cậu một chiếc nơ bướm cực kỳ xinh đẹp.
Đợi khi Phó Tây Đường lên lầu, Bạch Đằng lại khôi phục bộ dáng phong lưu phóng khoáng mặt đầy tươi cười, tùy tiện ngồi xuống cạnh Hứa Bạch, “Nói đi ảnh đế, sao cậu lại chạy tới nhà Phó tiên sinh?”
“Liên quan gì tới anh?” Hứa Bạch ôn hòa nhã nhặn hỏi lại.
“Trước khi Phó tiên sinh xuất ngoại anh đã biết ngài ấy, toàn bộ Tứ Cửu thành không ai không biết phố Bắc Phó tiên sinh, ngài ấy đánh một cuộc điện thoại, anh đây phải tung ta tung tăng mà từ thành Tây chạy tới. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, anh chưa thấy ngài ấy đưa ai về nhà, đêm nay lại thấy cậu ở đây, không tò mò sao được?”
Ám chỉ Bắc Kinh, kiến trúc bốn vòng thành và chín con đường lớn.
“Anh ấy là ông chủ của tôi.” Hứa Bạch nói.
“Cậu không biết giữa Đại lão bản và ảnh đế thông thường đều cất giấu vô số chuyện cũ gây cấn kích thích sao?” Bạch Đằng chớp chớp mắt.
Hứa Bạch thật không hiểu mỗi ngày anh ta phải bận rộn làm phẫu thuật như vậy, lấy đâu ra lắm thời gian quan tâm mấy chuyện vớ vẩn thế này, “Anh đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi hả?”
Bạch Đằng buông tay: “Cậu nói sai rồi, hai người đàn ông phải là tiểu thuyết đam mỹ.”
Hứa Bạch: “……”
Bạch Đằng tiếp tục nhiều chuyện: “Cậu đừng nói với anh nhân viên bình thường sẽ nửa đêm nửa hôm ở trong nhà Đại lão bản nha?”
“Tôi đóng phim ở cách vách, ngã bị thương, Phó tiên sinh chỉ là quan tâm nhân viên nên mới kêu tôi qua đây, cảm ơn.”
“Ồ, quan tâm nhân viên, nên quá nửa đêm rồi còn cố ý kêu anh tới, chỉ để xem cái chân bị trật của cậu?”
Hứa Bạch không còn gì để nói.
Bạch Đằng thấy cậu một bộ buồn bực, phì cười thành tiếng: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Nghỉ ngơi sớm chút đi, gửi lời chào Phó tiên sinh giúp anh.”
“Anh không đợi anh ấy xuống sao?” Hứa Bạch hỏi.
Bạch Đằng lắc lắc di động, “Vừa mới nhận tin nhắn, bệnh nhân yêu cầu anh, anh phải trở lại bệnh viện, bái bai~”
Bạch Đằng tới nhanh đi cũng nhanh, sải bước như gió.
Đêm nay Hứa Bạch trước là trật khớp, sau lại bị Bạch Đằng trêu chọc, dù cậu có thoải mái phóng khoáng cỡ nào, cũng có chút buồn bực. Không biết Khương Sinh đi đâu mất rồi, lấy chút đồ thôi mà nửa ngày cũng chưa thấy trở về.
Hứa Bạch lấy di động nhắn tin cho Khương Sinh dồn dập, gửi gửi gửi một hồi, cậu không khỏi nằm dài lên sofa. Chu Tử Nghị từng không ngừng phun tào Hứa Bạch rõ ràng là yêu quái Hàng Châu, lại học theo phong cách nằm liệt tới nằm liệt lui của Bắc Kinh cực kỳ đạt tiêu chuẩn.
Hứa Bạch nói cái này gọi là nhập gia tùy tục.
Lúc Phó Tây Đường từ trên lầu đi xuống, đã thấy Hứa Bạch nằm dật nằm dựa. Có lẽ vì bản thể là bạch xà, eo Hứa Bạch đặc biệt mềm, sáu khối cơ bụng hoàn toàn không ảnh hưởng độ mềm mại của cậu, áo sơ mi hở ra một kẽ, để lộ cái rốn nho nhỏ.
Cậu vẫn chuyên chú xem di động, không biết nhìn thấy cái gì, một bên lông mày nhướn nhướn cao, sau đó ngón tay gõ chữ như bay.
Khương Sinh nói không biết thằng khốn nào chọc lốp xe lủng hai lổ, cậu đành phải gọi điện kêu người ta tới đem xe đi sửa.
Thật quá đáng, Hứa Bạch nghĩ: ông trời định KO toàn bộ phương tiện giao thông của cậu sao? Có cần quá đáng vậy không?
Củ gừng tươi mới: Anh Hứa, xe này sợ là không chạy được nữa, hay chúng ta gọi taxi?
Knoxville ngày mai: Trễ như vầy rồi, gọi ai đây?
Củ gừng tươi mới: Vậy làm sao đây?
Knoxville ngày mai: Ép ông đây nóng nảy, ông biến thành bạch xà bò về, xem ai làm gì được ông.
Phó Tây Đường trùng hợp thấy được màn hình di động của Hứa Bạch, cảm thấy cậu bạn nhỏ rất sáng tạo.
Bỗng phát hiện Phó tiên sinh đang đứng cạnh mình, Hứa Bạch cảm thấy Đại lão bản có hơi đáng sợ, đi đường cũng không phát ra âm thanh.
Hứa Bạch nhanh chóng ngồi đoan chính lại, nghe Phó Tây Đường hỏi: “Sáng mai mấy giờ đi làm?”
Hứa Bạch ngẩn người, hồi sau mới đáp: “Bảy giờ.”
Phó Tây Đường liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Cậu còn bốn giờ.”
Hiện đang là một giờ sáng, theo lý thuyết còn sáu tiếng nữa là tới bảy giờ. Hứa Bạch lại tưởng tượng, hiểu rồi, khấu trừ thời gian di chuyển và ăn sáng, còn lại độ chừng bốn giờ. Đây là trong điều kiện lý tưởng.
Lúc này, di động của Hứa Bạch lại vang lên âm báo tin nhắn.
Củ gừng tươi mới: Anh Hứaaaaaa! Vừa rồi em gọi xe gọi trúng ông chủ! Làm sao bây giờ?!
Hứa Bạch & Phó Tây Đường: “…….”
Củ gừng tươi mới: Gần đây công ty chúng ta thiếu tiền lắm ư? Sao ông chủ lại chạy đi lái taxi! Em thiệt sợ hãi nha tháng sau còn phát lương không! Phát không!
Thiếu niên à cậu nghĩ xa quá rồi.
Hứa Bạch đang định phản hồi, bỗng nhiên nhớ tới Đại lão bản đang ở cạnh mình, vì thế thật thận trọng mà quay đầu đánh giá sắc mặt anh.
Phó Tây Đường nhìn cậu ngửa đầu chớp chớp đôi mắt, biểu cảm bỗng trở thành vẻ đáng thương quá đỗi, tức giận bị tên Diệp Viễn Tâm không đàng hoàng kia khơi lên bỗng dưng vơi bớt vài phần.
Đường đường là ông chủ một công ty, hơn nửa đêm rồi còn có tâm tư đi làm tài xế taxi, Phó Tây Đường thật không biết nên khen anh ta cần cù chăm chỉ hay nên nói anh ta quá rảnh rỗi.
“Để trợ lý của cậu ngồi xe Diệp Viễn Tâm về đi.” Phó Tây Đường lạnh lùng lên tiếng.
“Vậy đi.” Hứa Bạch đồng ý ngay, gửi xong tin nhắn lại ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu hỏi: “Vậy tôi thì sao?”
“Ở phòng cho khách.” Phó Tây Đường liếc nhìn chân cậu một cái, tiếp tục nói: “Nếu cậu muốn trườn về, tôi cũng không cản.”
“Phó tiên sinh cứ đùa……” Hứa Bạch xẩu hổ lại không mất lễ phép mà mỉm cười.
Lúc này, rốt cuộc A Yên cũng trở về, cậu nhóc đội mũ lưỡi trai, một tay xiên nướng một tay hamburger, bước chân mang theo phong thái kẻ già đời.
Vừa vào cửa đã đối mặt với Phó Tây Đường, dọa cậu nhóc suýt bốc cháy ra hương vị người nướng.
Phó Tây Đường không quan tâm tới nó, chỉ để lại một câu “Đỡ Hứa Bạch vào khách phòng” rồi xoay người lên lầu.
A Yên và Hứa Bạch hai mặt nhìn nhau, A Yên sửng sốt một lát, giơ xiên nướng trong tay lên hỏi: “Anh ăn không?”
Hứa Bạch lễ phép từ chối: “Cảm ơn, gần đây tôi giảm béo.”
Bên kia, Diệp Viễn Tâm vô cùng cao hứng đi đón khách, vừa liếc mắt ——— Í í, là người quen nha.
Người quen Khương Sinh vừa khẩn trương vừa thấp thỏm lên xe, “Diệp, Diệp tổng, Phó tiên sinh kêu em ngồi xe anh về nhà.”
Diệp Viễn Tâm vẻ mặt mờ mịt, thiếu chút nữa nhầm chân ga thành chân phanh mà đạp, “Cậu nói sao?”
Khương Sinh: “Em nói Phó tiên sinh…..”
Diệp Viễn Tâm lựa chọn ‘GO DIE’.
Trên thế giới này không có ai hiểu anh, anh là một người có lý tưởng cao đẹp. Mua xe mấy trăm vạn mà làm gì, nếu không để cho mọi người đến ngồi ngồi lên nó, thế thì nó phát huy được giá trị gì đâu, mua xe như vậy lỗ quá rồi.