Chương : Hôn lễ của ông đây chứ ai
"Anh có đồng ý cưới cô dâu xinh đẹp này làm vợ; sẽ chăm sóc, bảo vệ, tôn trọng cô ấy suốt đời; dù cho nghèo khó hay giàu sang, dù sống hay chết, già yếu hay bệnh tật. Anh có đồng ý không?"
"Đợi đã!"
Lễ đường, hoa tươi, cô dâu, chú rể, khách mời, mọi thứ đều vô cùng hài hòa, hơn chục ánh mắt đều đang chờ chú rể nói "Tôi đồng ý". Ấy vậy mà chú rể còn chưa mở miệng, cửa lễ đường đang đóng chặt bỗng dưng bị mở toang. Một người đàn ông mặc hoodie màu đen, tóc tai xộc xệch, chạy vọt vào, miệng còn gào lên.
"Ơ... Tiểu Hàng, sao cậu lại tới đây? Không phải cậu nói với tôi là không tới sao?" Trong lúc mọi người còn đang ngây người, chú rể đã bị dọa đến mức giật nảy người lại chính là người phá tan sự yên tĩnh này trước tiên. Cô dâu tội nghiệp đứng bên cạnh vừa nghe thấy câu này liền tái mét cả mặt. Không biết sao, cô có cảm giác buổi hôn lễ hôm nay sẽ không thể diễn ra tiếp được nữa.
"Tuy rằng tôi không nên nói chuyện này vào thời điểm trang trọng như bây giờ, thế nhưng nếu không nói thì sẽ không kịp mất..." Tiểu Hàng còn chưa nói xong, cô dâu đã đứng ngồi không yên. Cô ném thẳng bó hoa đang cầm trong tay, thiếu chút nữa nhảy xuống liều mạng với Tiểu Hàng.
"Không nên nói thì đừng có nói. Có vài chuyện tốt nhất là cứ giấu trong lòng cả đời đi. Cậu hãy nhìn cho rõ, hôm nay là đám cưới của tôi, nếu như cậu dám phá đám, tôi chắc chắn sẽ không để cậu yên!" Cảm giác chết tiệt mãnh liệt khiến cô dâu hoảng hốt vô cùng. Nếu không phải chú rể ngăn lại thì cô đã sớm lao ra quyết sống mái một phen rồi.
Quần chúng ngồi cắn hạt dưa, hóng chuyện bên dưới lại càng đáng thương. Tình tiết cua quá gắt, đại não không kịp xử lý, hạt dưa cũng không mang đủ, làm sao có thể ngồi hóng vui vẻ cho được, đúng là đáng tiếc. Ầy, thôi bỏ đi, cắn được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
"Ầy... Dù việc bắt anh quay về tăng ca lúc đang kết hôn không hay cho lắm, nhưng chị dâu cũng đâu cần làm như sắp đồ sát em vậy chứ?" Tiểu Hàng sợ run rẩy, người khác không biết thì thôi, cậu còn không hiểu cô dâu chắc? Đây chính là người mà chỉ cần một ánh mắt đã có thể giết người trong chớp nhoáng. Nhìn ánh mắt của chị dâu lúc này đi, có lẽ cậu đã bị băm vằm thành trăm mảnh rồi.
"Tăng ca? Tăng cái gì ca? Ông đây tăng ca hơn nửa tháng, vất vả lắm mới xin được mấy ngày nghỉ để kết hôn. Hôn lễ chưa xong, ông đây không đi làm!" Lần này chú rể cuối cùng cũng cướp lời được, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hàng.
"Không phải đâu anh, anh cứ bình tĩnh, bình tĩnh đã. Chị dâu, chị mau giúp em với, giữ anh ấy lại đi," Tiểu Hàng sắp khóc tới nơi rồi. Cậu trêu ai chọc ai cơ chứ, vì sao lại bắt cậu trở thành người xấu thế này. Chạy tới hôn lễ của người ta, bắt người ta đi làm, công ty của mình đúng là số một, "Lần này có việc thật. Cập nhật và duy trì Weibo trước giờ vẫn là anh phụ trách. Gần đây tai tiếng của Hạ Thư quá nhiều, fan mắng anh ta cũng nhiều, máy chủ cũng cháy cả rồi. Mọi người đều đang chờ để cười vào mặt chúng ta đây này. Bọn em không có cách nào khác mới phải tới tìm anh. Sếp tổng vẫn còn đang ngồi chờ anh ở văn phòng đấy!"
"Không đi, hôm nay là hôn lễ của tôi, cả đời chỉ có một lần. Tôi không đi, tôi mà đi chẳng hóa vợ tôi sẽ tức giận sao." Chú rể vốn đã ghét phải tăng ca, giờ đang trong hôn lễ thì lại bị gọi về làm việc. Nếu để người khác biết chuyện, nhiều lắm chỉ mất mặt mình thôi, vậy cũng không là gì. Thế nhưng hôn lễ đang diễn ra dở chừng lại chạy mất thì mình biết ăn nói sao với vợ đây, có mà bị đánh chết.
"Cái gì? Mọi người đang công kích Hạ Thư trên mạng? Không được, tôi phải lên mạng khống chế dư luận," Vừa nghe thấy Hạ Thư bị công kích, giây tiếp theo cô dâu liền cởi giày chạy đi tìm điện thoại để tham chiến. Mới cởi được một cái giầy, cô mới thấy có gì đó không đúng, lập tức quay lại kéo cổ áo chồng mình, "Anh nhanh nhanh đi làm cho tôi. Tôi không tin tôi không đập chết được đám anti này!"
"Anh, nếu chị dâu đã nói vậy rồi thì chúng ta quay về làm việc đi, nha?" Ban đầu Tiểu Hàng còn có cảm giác nhiệm vụ sắp thất bại, bản thân cũng sẽ bị mắng chết mất. Không ngờ cuối cùng chị dâu lại thành bà tiên của mình. Nếu không phải tình hình không cho phép, cậu đã lao tới hôn chị dâu một cái để bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc rồi.
"Rồi, rồi. Tôi thua mấy người. Thanh danh của tôi ơi, không ngờ chỉ vì một lần sập hệ thống mà sắp tan nát luôn rồi. Ây, đúng là cái số mà!" Chú rể còn tưởng rằng chẳng mấy khi mình cứng cổ được một lần, không ngờ lại bị chính bà xã đánh bại. Đúng là số sợ vợ mà. Chú rể đành bất đắc dĩ vừa mắng Hạ Thư, vừa quay về tăng ca cùng Tiểu Hàng.
Tuy là sau đó, công ty đã bỏ tiền đền bù cho anh ta một hôn lễ siêu bự, thậm chí còn có cả video chúc phúc của Hạ Thư nữa. Thế nhưng chú rể vẫn không vui nổi.
…
"Tiểu Hạ, cậu giỏi lắm." Mới sáng sớm Hạ Thư đã bị Vương Khải đánh thức. Y nằm sấp trên ghế sofa, bất đắc dĩ nghe anh ta lảm nhảm, "Khiến hôn lễ của lập trình viên người ta tan tành, mà đỉnh hơn nữa là cô dâu còn là fan của cậu. Thậm chí còn là đại thần của một group nào đó, hình như tên acc là Hạ Nhật Bất Lạc hay gì đấy."
"Anh thật sự nên đổi nghề luôn đi. Anh làm quản lý không hợp nữa rồi, làm paparazzi hợp hơn đấy, còn có thể bớt được mấy tin tức mặt trái của tôi, anh thấy sao?" Hạ Thư ném di động xuống, hung hãn nhìn Vương Khải, "Để tôi yên tĩnh một chút có được không, có được không? Tôi chơi cửa này của Tiêu Tiêu Nhạc đã hai mươi lần rồi mà vẫn không qua, làm ơn để tôi yên tĩnh đi!"
"Cậu như vậy khiến tôi tổn thương lắm đó, có biết không hả? Tôi có lòng đi tìm hiểu thông tin cho cậu, vậy mà cậu lại đối xử với tôi như vậy!" Gần đây Vương Khải bị Đại ma vương cho ăn hành, cả người đều trở nên bất ổn, tới cả tính tình cũng đột biến luôn, chỉ còn thiếu nước giơ tay làm động tác Lan Hoa Chỉ nữa thôi.
"Anh biến đi. Tôi đã bị cộng đồng mạng chửi cho chẳng ra gì rồi. Anh không thể đi làm mấy chuyện nghiêm túc được à?" Hạ Thư sắp chán Vương Khải muốn chết rồi, "Anh không sợ tôi không có việc, anh cũng không kiếm được tiền, như vậy thì anh tổn thất mất bao nhiêu hả?"
"Bình tĩnh, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát mà." Vương Khải hiếm khi không tức giận. Trái lại, anh lại như đã dự tính hết rồi, nhặt di động Hạ Thư vừa ném xuống lên, đưa tới trước mặt y, "Vừa nhìn là biết cậu không lên Weibo. Mau mở di động lên coi thử đi, có khi lại có điều bất ngờ."
"Ha, nhìn cái vẻ mặt này của anh là biết không có chuyện gì hay ho rồi," Tuy lườm Vương Khải, nhưng Hạ Thư vẫn không nén nổi tò mò, nhận lấy di động. Vừa mở hot search lên đã thấy tên Diệp Thế Tân, y liền hiểu, "Đánh tiếng rồi? Đến giờ mà video vẫn chưa bị gỡ à?"
"Đại ma vương đánh tiếng đấy nhé. Nói thật, tôi cũng thấy thương cho bọn họ. Bản đầu thì muốn mượn cơ hội này để ngóc đầu trở lại, nào ngờ lại đụng phải tấm ván sắt," Vương Khải cảm khái, nhất là khi đã tiếp xúc nhiều hơn với tư liệu của Diệp Thế Tân và Trần Tinh Vũ. Anh biết bọn họ cũng vất vả, thế nhưng ai bảo họ đi lầm đường, "Người đã xui xẻo rồi thì uống nước cũng bị giắt răng. Không biết bọn họ có hối hận chút nào không."
"Hối hận hay không thì cũng đã muộn. Nếu như bọn họ từng có ý nghĩ hối hận, vậy thì cái mà Weibo của Trần Tinh Vũ nên đăng lên phải là lời xin lỗi và giải thích với tôi. Tới giờ chúng ta vẫn giữ thái độ hòa giải, nhưng bọn họ cũng chẳng hề cảm kích tí nào, ầy!" Hạ Thư đã nghe nói qua về thân thế của hai người. Nếu lúc trước Trần Tinh Vũ tỏ ra muốn chịu thua dù chỉ một chút thôi, y chưa chắc đã phản kích.
"Thôi bỏ đi. Chuyện này là bọn họ tự rước lấy, có gan làm thì phải có gan chịu. Lòng tốt của chúng ta cũng sẽ thành viên đạn bọc đường trong mắt bọn họ thôi." Tuy rằng tiếc cho bọn họ, nhưng Vương Khải vẫn còn lý trí, "Cái gì cần phản kích thì không được nương tay. Phải khiến bọn họ nhớ thật lâu. Tuy rằng cái giá phải trả có thể sẽ hơi nhiều đấy."
"Ai mà chẳng phải chịu sự đả kích. Con đường của tôi cũng đâu có thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng trong mắt bọn họ hẳn là tôi dựa vào quy tắc ngầm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Nhưng nếu như tôi chơi quy tắc ngầm, hôm nay còn tới lượt bọn họ lên mạng nhảy nhót chắc," Hạ Thư đã thật sự tức giận. Rõ ràng còn trẻ như vậy, sao lại chọn đi con đường này, "Chẳng lẽ họ thấy chỉ dựa vào bản thân mình thì không thể tiến lên được sao?"
"Ờ... Thật ra, khi cậu nói mình dựa vào thực lực bằng cái bản mặt này, ờ thì nó hoàn toàn không có sức thuyết phục gì cả," Vương Khải nhìn Hạ Thư nửa ngày, cảm thấy mình cần phải nói thật thì hơn, "Hơn nữa cậu còn có quan hệ với Trình Chinh và Đại ma vương, sao người ta tin được là cậu thuần khiết cơ chứ?"
"Cuối cùng tôi cũng nhìn ra. Rõ ràng là anh muốn làm tôi tức chết để giật Hoa Bối của tôi đúng không!" Hạ Thư tức giận giơ tay lên, nhưng giơ cả một hồi rồi lại hạ xuống, "Tôi thua anh thật rồi. Ầy, bỗng nhiên được rảnh rỗi thế này, đúng là không thấy quen cho lắm. Hay là tôi đi học guitar nhỉ."
() Tên một loại thẻ tín dụng có hạn ngạch tiêu dùng - . tệ.
"Ấy... Không phải mười năm trước cậu đã từ bỏ guitar rồi sao? Cậu chán đến đâu mới nghĩ đến chuyện đó hả..." Vương Khải thấy Hạ Thư bước về phòng ngủ thì nói lớn.
Có điều, nhìn dáng vẻ cậu ta thế này, lo lắng của Đại ma vương quá dư thừa rồi. Hạ Thư vẫn có thể chấp nhận được tình trạng hiện giờ của bản thân.