Chương : Năm nay gặp hạn tiểu nhân
"Hạ Thư, cậu đúng là lợi hại đấy. Hiện giờ, cậu mới là sếp của tôi, là ông chủ của chúng tôi. Cả công ty không cần làm gì cả, chỉ cần đi lo chuyện của cậu là được rồi!" Lần cuối Hạ Thư nghe thấy Đại ma vương tức giận như vậy chính là khi y và Trình Chinh chia tay, nghĩ lại vẫn có chút hoài niệm. Đương nhiên, giờ không phải lúc nói chuyện này.
"Tôi nghi là năm nay mình gặp hạn tiểu nhân. Từ sau khi gặp Trình Chinh là không có chuyện nào suôn sẻ cả!" Bản thân Hạ Thư cũng thấy hoài nghi cuộc đời, rốt cuộc mấy ngày nay bị làm sao vậy?
"Hay là để tôi suy nghĩ về việc rời khỏi giới giải trí này? Tôi có thể lùi về làm hậu trường, hợp đồng với công ty có thể chuyển từ nghệ sĩ thành đạo diễn. Đóng phim nhiều năm như vậy, tôi cũng học được mấy chiêu ra hình ra dáng phết. Tạm thời nghỉ đóng phim, ra nước ngoài đánh bóng tên tuổi, cuối cùng trở về dưới vai trò là một đạo diễn trẻ tuổi?"
"Ha ha! Bây giờ cậu đúng là lợi hại thật đấy! Được! Giờ tôi sẽ đi báo với bộ phận PR luôn, có được không?" Đại ma vương tức đến mức bật cười: "Cậu cũng khỏi phải đi đánh bóng tên tuổi làm gì, đi tuyển luôn cho mình một đoàn phim đi. Công ty bỏ vốn, kịch bản do Vương Khải viết, tôi đích thân diễn chính. Thế nào? Đội hình như vậy đã đủ quy mô chưa?"
"Hì hì, tôi chỉ đùa chút thôi mà, chị đừng cho là thật, cũng đừng nổi giận... Cuộc sống này vẫn phải tiếp tục mà, đúng không?" Hạ Thư cảm thấy Đại ma vương sắp chui ra khỏi điện thoại để cắn chết y, vì vậy bèn nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện. "Chuyện tôi nói trong bản ghi âm đều là thật, hơn nữa cũng không động chạm đến ai... Mà tôi nói thật, cũng do tôi tốt bụng thôi mà!"
"Lời cậu nói đều là thật, không sai chút nào. Nếu có ai dám nói cậu sai thì tôi là người đầu tiên không đồng ý. Nhưng có một số việc nếu phơi bày ra thì lại thành sai. Cậu sai ở chỗ, rốt cuộc cậu đã ăn ở thế nào mà đen đủi được đến vậy? Tôi cũng muốn đi lên chùa xin bùa cho cậu đó!" Nói thật, Đại ma vương rất đau lòng cho Hạ Thư, nửa năm nay, đúng là y xui xẻo một cách không bình thường.
"Chậc, tôi chỉ muốn nhắc nhở người mới một tiếng, không ngờ lại gây ra chuyện như vậy. Người tốt đúng là khó làm!" Hạ Thư càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhất là khi nghĩ đến ánh mắt chân thành của Trần Tinh Vũ: "Bộ phận PR định giải quyết chuyện này thế nào?"
"Còn có thể giải quyết thế nào nữa? Đánh chết cũng không nhận! Hiện giờ phải giải quyết bên phía Trần Tinh Vũ trước. Chúng ta đã liên hệ với quản lý của cậu ta để thử xem phản ứng thế nào. Nếu bên đó không đồng ý hợp tác thì chỉ có thể diệt cậu ta trước thôi. Loại người như vậy, tôi gặp nhiều rồi, không thể nương tay được!" Đại ma vương là người làm ăn, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, nên trong trường hợp nào cũng có thể bình tĩnh như vậy.
"Được, tôi không có ý kiến. Có gì cần tôi phối hợp thì cứ nói cho tôi biết. À đúng rồi, trong tay tôi còn có video rất kích thích của Diệp Thế Tân. Lát nữa tôi gửi cho chị một bản, chị xem có dùng làm gì được không. Piri nói không sai, làm ngôi sao đúng là chán nhất. Tôi thật sự rất muốn đánh cho Trần Tinh Vũ một trận. Tôi không ra oai thì cậu ta lại tưởng tôi là mèo bệnh thật chắc!" Hạ Thư cũng không hiểu vì sao trong lòng bỗng cảm thấy rất oan ức, oan tới nỗi chỉ muốn đánh người.
"Cậu nên như vậy từ lâu rồi. Suốt ngày cứ nghĩ người khác lương thiện... Nếu như mọi người đều là người tốt thì tại sao tỉ lệ phạm tội hằng năm có thể tăng mạnh chứ? Cậu nên nhớ đây là giới giải trí!" Đại ma vương nghe thấy giọng nói ấm ức của Hạ Thư thì vui như mở cờ trong bụng. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc mình cũng khơi dậy được ý chí chiến đấu của Hạ Thư: "Còn nữa, mau gửi video qua cho tôi. Lần này tôi không chơi chết bọn họ, bọn họ lại tưởng bản thân lợi hại lắm!"
Piri vừa mới ngủ không hề biết rằng, bản thân sẽ bị đánh thức ngay sau đó vài phút.
…
"Thế Tân, làm như vậy có được không? Mình thấy ở phía dưới bình luận Weibo có người đang điều hướng dư luận. Dù sao Hạ Thư cũng là ảnh đế, chúng ta đắc tội với người ta thì không có lợi đâu!" Ở một khu dân cư cao cấp ngoài ngoại thành, Trần Tinh Vũ cầm điện thoại di động, nhìn Diệp Thế Tân đang đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, lo lắng hỏi han. Ánh trăng bàng bạc như phủ lên gương mặt Diệp Thế Tân một lớp vỏ bọc lạnh lùng, trong ánh mắt trống rỗng của cậu ta thoáng toát lên vài tia hung ác.
"Nếu như chúng ta không làm vậy thì tôi sẽ bị đóng băng, mọi cực khổ chúng ta đã phải chịu đều thành uổng công. Tôi biết cậu là người tốt, nhưng người tốt sẽ bị người khác bắt nạt. Nhiều năm như vậy, tôi luôn cố gắng không để cậu tiếp xúc với mặt tối của giới này, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cậu phải trưởng thành thôi." Diệp Thế Tân quay đầu nhìn Trần Tinh Vũ, trong ánh mắt phủ đầy sự u ám không thể xóa tan. Một lát sau, cậu ta kéo áo sơ mi của mình, lộ ra những vết thương chằng chịt trước ngực.
"Tại sao cậu lại bị như vậy?" Tuy Trần Tinh Vũ ngốc nhưng vẫn đủ thông mình để nhận ra những vết thương kia có hơi kì quái. Cậu ta liên tưởng tới những tin đồn trước kia, bản thân ước chừng cũng đã tìm ra đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
"Lăn lộn trong giới đã nhiều năm, chắc hẳn cậu cũng biết ý nghĩa của hai chữ kim chủ! Không phải kim chủ nào cũng tốt tính cả, cho nên đây chính là cái giá phải trả để có được các hợp đồng." Diệp Thế Tân cười tự giễu, nhìn lại thân thể tàn tạ của mình. Cậu ta định che lại, nhưng cuối cùng vẫn để mặc đấy: "Năm nay cậu khá bận nên có nhiều chuyện tôi cũng chưa kịp nói cho cậu nghe. Hẳn là cậu đã nghe nói đến Chương Thiếu Thành rồi, đúng không? Hiện giờ anh ta là đại gia bao nuôi tôi, và anh ta còn có một người vợ chưa cưới tên là Đồng Đồng."
"Đồng Đồng không phải là bạn gái cậu sao?" Tuy Trần Tinh Vũ không biết Chương Thiếu Thành nhưng lại biết Đồng Đồng. Nhất là sau khi Diệp Thế Tân chính miệng thừa nhận Đồng Đồng là bạn gái của cậu ta, Trần Tinh Vũ còn cố ý đi tìm kiếm thông tin về người này.
"Đúng vậy, là bạn gái của tôi... Quan hệ rất lằng nhằng đúng không... Nhưng tôi còn cách nào nữa đâu? Ai tôi cũng không thể đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một quân cờ." Đây là lần đầu tiên Diệp Thế Tân nói với Trần Tinh Vũ những thứ này. Ban đầu cậu ta còn có chút ngại ngùng, nhưng không sao cả, đây cũng không phải là chuyện đúng hay sai: "Cả giới kinh doanh đều biết Chương Thiếu Thành và đại tiểu thư nhà họ Lý có hôn ước, nhưng không ai biết Chương Thiếu Thành là đồng tính. Mà Đồng Đồng thì mặt ngoài tỏ ra ghét bỏ Chương Thiếu Thành, nhưng trong lòng lại yêu anh ta đến điên cuồng. Chương Thiếu Thành là một người thông minh. Anh ta đã vì cái gọi là lợi ích của gia tộc mà cam lòng tặng người mình thích cho vợ chưa cưới."
"Cậu nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì cả? Nếu Đồng Đồng thích Chương Thiếu Thành thì sao phải làm bạn gái của cậu? Hơn nữa, nếu Chương Thiếu Thành là đại gia của cậu thì sao lại đồng ý cho cậu và Đồng Đồng ở bên nhau được?" Trước giờ Trần Tinh Vũ được Diệp Thế Tân bảo vệ quá kín kẽ, do vậy nhất thời không thể tiêu hóa được những tin tức này. Cậu ta lựa chọn giả ngây ngô theo bản năng.
"Thôi bỏ đi, tôi biết cậu có thể hiểu được, tôi không ép cậu. Nhưng cậu nên biết, từ lúc cậu đồng ý đi tìm Hạ Thư thì cậu đã không cách nào quay đầu lại được nữa rồi. Cậu cho rằng hiện giờ Hạ Thư còn có thể bỏ qua cho cậu sao? Cho dù Hạ Thư không so đo với cậu thì công ty của Hạ Thư có chịu không? Nếu như tôi đoán không nhầm thì bây giờ bọn họ đang thu thập những tin tức tiêu cực của cậu rồi." Làm bạn với Trần Tinh Vũ lâu như vậy, sao Diệp Thế Tân lại không biết bản tính nhát gan của cậu ta. Vì vậy, Diệp Thế Tân chỉ đành đổ thêm dầu vào lửa.
"Tại sao? Điều này không giống như tôi nghĩ chút nào. Tôi chỉ muốn yên ổn đóng phim mà thôi, sao giờ lại nảy sinh nhiều chuyện như vậy?" Trần Tinh Vũ nghe Diệp Thế Tân nói xong, tâm lý bắt đầu hoảng loạn, tuyệt vọng nhìn người bạn của mình.
"Cậu muốn đóng phim? Cậu nói nghe dễ dàng biết bao! Hiện giờ mỗi ngày đều có rất nhiều người trẻ tuổi như chúng ta bước vào nghề này. Họ đẹp hơn chúng ta, cũng có không ít người có cả nhan sắc lẫn thực lực. Dựa vào đâu đạo diễn cứ phải tìm đến chúng ta? Còn không phải vì cái gọi là mối quan hệ sao? Ngay cả việc cậu có thể đóng bộ phim kia còn không phải vì tôi đã rào đón trước với Đạo diễn Ngô hay sao?" Diệp Thế Tân chưa từng thấy thất vọng với Trần Tinh Vũ đến vậy. Cậu ta còn chỉ cho rằng Trần Tinh Vũ hơi nhát gan, còn lại vẫn đối tốt với mình. Nhưng hiện giờ xem ra, Trần Tinh Vũ chỉ quan tâm đến chính bản thân mà thôi.
"Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Liệu ảnh đế Hạ có phong sát mình không? Sự nghiệp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như mất đi cơ hội lần này thì có lẽ tôi sẽ rất khó phát triển được nữa... Cậu phải giúp tôi đó!" Sau khi tiếp xúc với Hạ Thư, Trần Tinh Vũ ngây thơ cho rằng y là một người dễ bắt nạt. Nhưng nghe Diệp Thế Tân nói như vậy, cậu ta lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
"Nếu chuyện đã đến bước này thì hoặc là không làm, hoặc là phải làm một cách triệt để, hoàn toàn giẫm Hạ Thư xuống bùn. Như vậy thì Hạ Thư sẽ không có năng lực để làm gì cậu. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta không chỉ chiến đấu một mình, chúng ta có người chống lưng, vì vậy cậu không cần phải sợ Hạ Thư." Diệp Thế Tân bất đắc dĩ lườm Trần Tinh Vũ một cái. Lúc này cậu ta càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình. Hôm nay cậu ta gọi Trần Tinh Vũ tới, vốn là muốn nói cho Trần Tinh Vũ biết cậu ta đã bán đứng chính mình vì một tương lai tốt đẹp cho cả hai. Nhưng hiện giờ xem ra, điều này không còn cần thiết nữa.
Giờ nghĩ lại những lời hùng hồn mà bản thân đã nói trước mặt Lý Minh Vũ, cậu ta chỉ thấy đúng là không khác gì tự vả vào mặt, đau tới mức khóe mắt cũng ngấn lệ. Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện lên lần nữa.
"Không ngờ cậu lại chủ động tới tìm tôi, cũng to gan đấy! Tôi thích người như cậu đó!" Lý Minh Vũ bị tiếng chuông cửa đánh thức, không ngờ vị khách này lại chính là Diệp Thế Tân, niềm vui sướng ngập tràn ánh mắt.
"Cảm ơn anh Lý đã để cửa cho tôi. Nếu như không phải anh dặn trước thì có lẽ tôi đã không vào được trong khu này. Tôi nhận được đồ anh gửi rồi, tôi có thể hợp tác với anh. Tôi hi vọng anh có thể đảm bảo được tương lai cho tôi và Trần Tinh Vũ." Diệp Thế Tân đứng ở cửa, không hề có ý định đi vào, trực tiếp nói thẳng ra mục đích tới nơi này của mình.
"Có thể! Cậu đã lựa chọn hợp tác với tôi thì đương nhiên tôi sẽ không để cậu thua thiệt. Nhưng vì sao cậu còn phải quan tâm đến cái tên Trần Tinh Vũ kia? Qua điều tra tư liệu của cậu ta, tôi cảm thấy cậu ta chính là một kẻ bất tài, không đáng để cậu trả cái giá đắt vậy đâu."
"Cậu ấy là anh em của tôi, chúng tôi đã cùng nhau đi được tới bây giờ. Tương lai chúng tôi cũng sẽ tiếp tục đồng hành với nhau, trở thành bậc vương giả trong giới giải trí." Diệp Thế Tân nghe Lý Minh Vũ đánh giá Trần Tinh Vũ vậy, suýt nữa đã nổi giận, đồng thời vô cùng tự tin đáp trả.
"Được! Tôi vô cùng hâm mộ tình cảm anh em của cậu. Nếu như có thể thì tôi cũng muốn có một người anh em như vậy. Khi giao dịch thành công, tôi sẽ giúp cậu giữ lại được sự nghiệp." Ngoài miệng thì Lý Minh Vũ nói là hâm mộ, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường thứ tình cảm này. Có điều, chỉ cần có thể thuyết phục được Diệp Thế Tân là đủ rồi.