Chương : Nổi giận ở sân bay
Không hề ngoài dự đoán, đám người Hạ Thư vừa xuống máy bay đã bị vây kín. Ngoài những tên paparazzi với khẩu hiệu "Truy tìm chân tướng là nhiệm vụ của mình" ra thì đám fan kích động còn đông hơn.
Một đoàn người với quy mô lớn đột nhiên tiến vào khiến sân bay suýt bị tê liệt. Đối mặt với vô số ống kính máy ảnh và micro cùng với những lời chất vấn điên cuồng của các fan, cuối cùng Hạ Thư cũng không thể duy trì được mãi nụ cười. Y chau mày, né tránh những chiếc micro và những cái máy ghi âm chỉ chực đâm vào mặt mình.
Vương Khải đã chuẩn bị tám vệ sĩ nhưng cũng chẳng xi nhê với trường hợp như thế này. Mặc dù nói bọn họ là vệ sĩ nhưng thật ra chủ yếu là có tác dụng làm bao cát khi cần thôi.
"Các vị, chúng ta nhường đường đi trước đã, vẫn còn các hành khách khác cần đi ra ngoài. Còn những vấn đề mà các vị quan tâm, trong hai ngày tới, chúng tôi sẽ mở một buổi họp báo để làm rõ. Nhất định chúng tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng!"
Vương Khải vừa bảo vệ Hạ Thư đang sắp bị đám fan đánh tới nơi vừa giấu đi vẻ mặt khó coi của mình, thay bằng một khuôn mặt tươi cười, đồng thời thương lượng với đám đông như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Có điều mọi người cũng đã lăn lộn nhiều trong giới này rồi, cho nên căn bản không chịu thỏa hiệp mà vẫn quyết yêu cầu Hạ Thư phải mở lời. Một đám người đứng chặn ở cửa ra nhanh chóng khiến cho những hành khách khác cảm thấy bất mãn. Không ít người tới quầy phục vụ khiếu nại, khiến mấy người nhân viên cũng cảm thấy đau đầu.
"Cẩn thận!"
Hạ Thư gào lên, vùng ra khỏi vòng bảo vệ của đám vệ sĩ. Y lao vào trong đám đông, đỡ một cô gái không cẩn thận bị ngã, suýt nữa thì bị đám đông đạp phải.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Đợi đến khi mọi người xung quanh kịp phản ứng thì cô gái đã vùi đầu vào lòng Hạ Thư khóc ầm lên.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết đến gần như vậy. Cô ra sức kêu gào mọi người dừng lại. Nhưng bạn bè, tri kỷ đã từng đứng bên cạnh cô cứ như không nhìn thấy cô vậy. Vô số bàn chân lao về phía cô, có những cái đã giẫm xuống ngay bên cạnh chân cô.
"Buông cô ta ra!"
"Cô dựa vào cái gì mà được Ảnh đế Hạ ôm!"
"Ảnh đế Hạ, anh là của tất cả bọn em!"
Khi mọi người kịp phản ứng lại, tất cả bèn lao ngay về phía Hạ Thư đang không có vệ sĩ vây quanh. Đám đông chen lấn tới mức khiến cô gái trong lòng y nghiêng bên này ngả bên nọ. Còn có vài cô bé khác càng quá đáng hơn, định đưa tay ra giật tóc của cô gái suýt ngã vừa rồi.
Hạ Thư cố gắng giữ cơ thể thăng bằng. Y vỗ lưng cô để trấn an. Cũng may nhân viên sân bay và đám vệ sĩ tới kịp thời, cách ly đám fan điên cuồng kia ra.
"Mọi người đủ rồi đấy, dừng lại hết cho tôi!"
Hạ Thư an ủi cô gái rồi giao cô lại cho nhân viên bộ phận mặt đất của sân bay đưa đi nghỉ ngơi. Sau đó, y mới quay đầu lại, nhìn đám fan đang chen lấn tới tấp về phía trước với vẻ thất vọng. Y quát to:
"Các bạn gây rối đã đủ chưa? Có biết vừa rồi suýt nữa để xảy ra sự kiện giẫm đạp rồi không? Cô ấy là bạn bè của các bạn, vậy mà các bạn suýt nữa đã giẫm chết người ta!"
Sự nghiêm túc bất ngờ của Hạ Thư không những trấn áp được đám fan mà đến ngay cả đám phóng viên truyền thông bên cạnh cũng trở nên im lặng hơn. Thế nhưng bọn họ vẫn không quên công việc của mình, ai nấy đều giơ thẳng micro lên, đồng thời tìm một góc quay thật rõ nét cho những chiếc ống kính.
"Mỗi người đều nên có trách nhiệm với cuộc đời mình. Mọi người thích tôi, tôi rất cảm kích. Nếu như tôi đã từng tạo ra được sự ảnh hưởng tích cực tới cuộc đời các bạn thì tôi cũng rất vui mừng. Nhưng, tôi không hi vọng rằng, vì yêu quý tôi một cách mù quáng mà có người sẽ đi làm những việc sai trái."
Giọng nói của Hạ Thư cũng nhỏ bớt khi thấy đám fan đã bình tĩnh lại. Y nhìn đám người trước mặt với sự xúc động:
"Thật ra, điều tôi hi vọng nhất đó là các bạn có thể sống cho chính mình. Tôi không cần những món quà, cũng không cần những sự ủng hộ tốn kém, tôi chỉ hi vọng mọi người có thể sống vui vẻ, hạnh phúc."
Đám fan hâm mộ nghe thấy Hạ Thư nói vậy đều tỏ ra xấu hổ. Mọi người nhìn nhau, lúc này mới ngộ ra rằng vừa nãy bản thân đã làm chuyện sai trái thế nào. Mấy cô gái da mặt mỏng thì mặt mày đã đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Cũng có những người xoa tay mình một cách bất an.
Hạ Thư thấy ai cũng cúi đầu thì không nỡ nói thêm gì nữa. Nếu như không có bọn họ ra sức ủng hộ, mua vé thì chắc bản thân y cũng không có cách nào khiến nhiều người biết đến mình hay có được vị trí như ngày hôm nay. Mọi người cũng chỉ vì quá yêu mến y, còn y lại báo đáp được cho họ quá ít.
"Được rồi, bây giờ mọi người về trước đã, có được không?"
Hạ Thư nói với giọng mềm nhẹ, kiên nhẫn thương lượng với mọi người.
"Trong vòng hai ngày nữa, nhất định tôi sẽ mở họp báo và cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, có được không? Hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Thế này đi, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý dẫn mọi người đi ăn gì đó, sau đấy thì ai về nhà nấy, yên tâm chờ đợi câu trả lời của tôi được chứ?"
Đám con gái bị sự dịu dàng của thần tượng làm cho tan chảy. Dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ và oán trách, nhưng điều đó đã không thể ngăn cản nổi xúc động muốn gật đầu của bọn họ.
Thấy đám đông đều đồng ý với đề xuất của bản thân, Hạ Thư gọi Trợ lý Tiểu Lý tới đưa họ đi ra ngoài. Y còn cố ý đưa cho Tiểu Lý một tấm thẻ và dặn cậu ta nhất định phải sắp xếp chu đáo cho từng cô gái một. Trong số này, có lẽ có rất nhiều học sinh từ nơi khác đã trốn học để tới đây.
Nhiều khi chính bản thân Hạ Thư cũng thật sự khâm phục sự yêu mến mà những fan hâm mộ dành cho mình. Chỉ vài câu nói của mình đã có thể khiến họ vui sướng rất lâu, hơn nữa bọn họ còn chịu làm rất nhiều thứ vì hắn.
Vốn Hạ Thư đã cảm thấy mệt mỏi khi vừa phải ngồi máy bay cả một khoảng thời gian dài, bây giờ lại bị đám đông làm phiền lâu như vậy, sự mệt mỏi đã thể hiện rất rõ rệt trên khuôn mặt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các fan, thấy đám truyền thông vẫn không có ý định rời đi, y cũng chẳng buồn đôi co với họ nữa.
"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, có vấn đề gì thì mọi người có thể hỏi trong buổi họp báo. Nếu mọi người còn bám theo, tôi sẽ báo cảnh sát đó!"
Nói xong, y sải bước rời khỏi sân bay trong sự bảo vệ của đám vệ sĩ, để lại đám phóng viên với vẻ mặt không cam tâm.
"Mở họp báo rồi cậu định nói gì?"
Vương Khải nhìn Hạ Thư đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà thấy đau lòng không thôi. Nhưng điều cần nói thì anh ta vẫn phải nói:
"Cậu liều lĩnh quá. Mấy phương án hiện tại từ bộ phận Quan hệ công chúng đưa ra đều không quá lý tưởng."
"Tôi biết giữ chừng mực, để tôi nghỉ ngơi một lúc có được không?"
Hạ Thư mở mắt, nhìn Vương Khải bằng vẻ mặt đầy đáng thương. Những tia máu trong mắt y nhiều đến mức đáng sợ.
Vương Khải nhìn là biết y đã mệt mỏi tới cực điểm nên biết điều không quầy rầy nữa. Anh ta quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ về việc rốt cuộc ngày mai nên làm thế nào.
"Anh có tìm người điều tra thử xem nơi công bố đoạn video trên mạng đó không?"
Hạ Thư nhắm mắt, nhưng xoay qua xoay lại thế nào cũng không ngủ được. Y nhớ tới cảnh tượng gặp Lâm Nhược ở thành phố X vào ngày hôm đó, lòng cảm thấy nghi ngờ.
"Cho người đi điều tra lâu rồi, nhưng không có tiến triển. Có lẽ đối phương có bối cảnh to hơn chúng ta nhiều."
Vương Khải cũng cảm thấy đau đầu khi nhắc tới chuyện này. Chuyện đã xảy ra được giờ đồng hồ mà bọn họ vẫn chưa tìm ra ai là kẻ chơi đểu, nói gì tới việc phản kích lại.