Chương : Một đêm bạc đầu
"Thái tử đâu?" Hạ Thư vừa bãi triều đã lập tức đến phủ Thái tử. Tiểu thái giám đang quét dọn bị dọa đến mức lập tức quỳ mọp xuống đất.
"Bảo Thái tử ra gặp ta!"
"Thái tử… Thái tử… vẫn chưa tỉnh dậy…" Tuy Hoàng đế được coi là khách quen của phủ Thái tử, nhưng bọn họ thật sự rất ít khi thấy y lo lắng như thế. Tiểu thái giám đến thở cũng không dám thở mạnh, chứ càng đừng nói đến việc nói được một câu lưu loát: "Đêm qua Thái tử… bị trúng phong hàn… Giờ vẫn đang nghỉ ngơi ạ…"
"Trúng phong hàn?" Vốn dĩ Hạ Thư đã cảm thấy không được thoải mái cho lắm, y luôn có dự cảm rằng sắp có chuyện xảy ra. Vừa nghe tin Thái tử trúng phong hàn, bước chân của y cũng nhanh thêm vài phần, tiến thẳng vào trong điện: "Truyền thái y chưa?"
"Dạ chưa… Thái tử nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Người không cho phép nô tài đi tìm thái y." Tiểu thái giám nhanh chóng bò theo bước chân của Hạ Thư, hoảng sợ đáp lời: "Xin bệ hạ thứ tội…"
"Hừ! Các ngươi đúng là vô dụng! Ngay cả Thái tử cũng không chăm sóc cho tốt!" Hạ Thư liếc mắt nhìn tên thái giám đang run rẩy, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi! Đứng lên nói chuyện đi! Thái tử ngủ bao lâu rồi?"
"Từ chiều tối hôm qua Thái tử đã nằm ngủ rồi, người còn cố ý dặn nô tài không được vào quấy nhiễu." Tiểu thái giám nghe được lời Hạ Thư nói thì nhanh chóng dập đầu một cái, bò dậy từ dưới đất: "Cho nên nô tài cũng chưa vào trong…"
"Ngủ từ hôm qua mà ngươi cũng không biết vào xem Thái tử thế nào? Nếu quả thật xảy ra chuyện, ngươi có gánh nổi tội không?" Hạ Thư vừa răn dạy tiểu thái giám vừa vén rèm che lên, đập vào mắt y là một chiếc giường với chăn đắp rất nghiêm chỉnh. Mí mắt Hạ Thư khẽ giật một cái, y bỗng dưng không dám vén chăn lên.
"Nên dậy thôi." Hạ Thư dồn hết can đảm để vén chăn lên. Nhưng y lại không thấy bóng dáng của Thái tử đâu cả, chỉ có một chiếc gối lặng lẽ nằm trên giường.
"Bốp!" Hạ Thư tức giận tới nỗi run tay. Y xoay người tát một cái vào mặt tiểu thái giám. Tiểu thái giám kia ngã trên mặt đất, không dám thở mạnh.
"Thế này là thế nào? Thái tử đâu?" Hai mắt Hạ Thư đỏ bừng. Tiểu thái giám bị y nhìn chằm chằm, sợ hãi muốn ngất xỉu, chỉ có thể đờ ra nhìn Hạ Thư.
"Nhiễm phong hàn sao? Hừ! Nếu các ngươi không tìm được Thái tử, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng Thái tử luôn!" Hạ Thư không thèm để ý đến hình tượng nữa. Y xé toạc lớp rèm che vướng víu, rồi ném vào người tiểu thái giám. Rõ ràng chỉ là lớp vải mỏng rất nhẹ, nhưng lại khiến tiểu thái giám không cách nào đứng thẳng lên được.
"Bệ hạ bớt giận… bớt giận." Tiểu thái giám đã hoàn toàn đơ người. Thái tử đâu? Sao lại đột nhiên biến mất? Nếu như Thái tử thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để chém…
"Bớt giận? Trẫm đã nói như thế nào? Bảo các ngươi ngày thường phải để ý tới Thái tử, vậy mà các ngươi đều bỏ ngoài tai!" Nếu như tức giận có tác dụng thì Hạ Thư đã sớm kéo tiểu thái giám ra ngoài chém rồi.
"Dạ!" Hạ Thư không để ý tới những lời trước đây đã đồng ý với hoàng huynh, trực tiếp gọi bùa hộ mệnh hoàng huynh để lại cho y đi ra: "Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Thái tử, không thể để Thái tử có chuyện gì được!"
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Làm một ám vệ, vốn dĩ Dạ không được phép có tình cảm. Vậy nhưng hiếm khi nhìn thấy Hạ Thư mất kiểm soát như vậy, hắn ta không nhịn được mà nhìn người trước mặt thêm vài lần, sau đó mới lui ra ngoài.
"Ngẩng đầu lên! Trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi!" Tuy Hạ Thư rất tức giận, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo. Y đột nhiên lên tiếng khiến tiểu thái giám đang nằm ngã dưới đất nhanh chóng quỳ thẳng dậy, chờ đợi câu hỏi của Hạ Thư.
"Gần đây Thái tử có điểm gì khác thường?"
"Không có… hình như là không có…" Tiểu thái giám vô thức đáp lại, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh: "Ngày hôm trước, hôm trước hình như Thái tử nhận được một phong thư."
"Thư? Thư gì?" Từ hôm không cho Thái tử tham gia tế tự, trong lòng Hạ Thư đã cảm thấy có gì đó không bình thường. Nhưng không ngờ, trăm phòng vạn phòng, rốt cuộc vẫn đã xảy ra chuyện. Tâm trạng y mỗi lúc một bất an: "Ngươi có tìm được không?"
"Nô tài…" Ngày hôm qua tiểu thái giám cũng chỉ nhìn thoáng một cái mà thôi, đâu thể nào nhớ chắc chắn được. Nhưng phủ nhận thì hắn lại sợ chính mình sẽ bị mất mạng nên càng lắp bắp hơn: "Nô tài… bây giờ… giờ nô tài sẽ đi tìm ngay."
"Mau lên!" Hạ Thư thấy dáng vẻ đó của tiểu thái giám, sao lại không hiểu cho được. Nhưng y không tin Thái tử lại có thể biến mất mà không để lại tý dấu vết nào như vậy. Tuy trước giờ Thái tử luôn đối đầu với y, nhưng y biết điều Thái tử muốn chính là giang sơn này. Trước khi có được giang sơn thì Thái tử nhất định sẽ không mạo hiểm… Nhưng bây giờ thì y cũng không dám chắc nữa…
Hạ Thư khoanh tay nhìn tiểu thái giám đang bận rộn tìm kiếm, môi mím chặt lại, căng thẳng. Đáng lẽ ngày hôm qua y nên đến tìm Thái tử, nhưng tiếc là lại bị Thục Phi giữ chân.
Nhớ đến ngày hôm qua, vẻ mặt của Hạ Thư lập tức đơ lại. Nếu Thái tử đã biết được chuyện kia, liệu có thể nào…
Sẽ không, sẽ không đâu. Kể cả Thái tử thật sự tới tìm Vi tướng quân thì chắc hẳn Vi Ưng cũng sẽ không dám xuống tay với thằng bé đâu. Dù sao thằng bé cũng là Thái tử.
"Bệ hạ, nô tài tìm được rồi, tìm được rồi!" Tiểu thái giám mang tới một tờ giấy đã bị vò nát, giọng nói như sắp khóc. Hắn quỳ bên chân Hạ Thư, run rẩy trình tờ giấy lên: "Bệ hạ… bệ hạ…"
"Được rồi, cút sang một bên đi." Hạ Thư bị tiểu thái giám làm cho bực mình, không nhịn được mà đá mấy cái, đuổi hắn đi. Tiểu thái giám như được đặc xá, nhanh chóng chuồn mất.
"Tối nay ở rừng phong đỏ. Ta sẽ nói đáp án cho ngươi. Chỉ được tới một mình!"
Hạ Thư nắm chặt tờ giấy, cẩn thận nhìn ba bốn lần nhưng vẫn không dám tin cho lắm. Một lúc sau, y mới phản ứng lại: "Chuẩn bị ngựa cho trẫm, trẫm muốn đến rừng phong đỏ!"
"Tuân mệnh!" Hôm nay tiểu thái giám xem như đen đủi hết phần thiên hạ. Hắn vừa được Hạ Thư thả đi, còn chưa kịp thở phào đã lại nghe được tiếng Hoàng đế gọi, lại nhanh chóng chạy vào.
Đầu thu, lá ở rừng phong mới vừa đổi sang màu đỏ, gió lạnh thổi qua khiến chúng hơi rung động, không hiểu sao lại gợi cho người ta một cảm giác rất bi thương. Đám người Hạ Thư vừa đến đã khiến đàn chim ở đó hoảng sợ bay tan tác.
"Bệ hạ, bên kia có dấu vết đánh nhau." Trên đường đi, Hạ Thư vẫn không yên lòng chút nào. Tướng lĩnh dẫn đầu tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy vô số vết kiếm, vội vàng báo cáo.
"Qua đó xem thử…" Hạ Thư bị tướng lĩnh đó làm cho giật mình, ngẩng phắt đầu lên. May mà khả năng kiềm chế của y rất tốt nên mới không biểu hiện quá mức kinh ngạc, nhưng chỉ có chính y mới hiểu được, y đã phải khó khăn thế nào mới nói ra được mấy chữ này.
"Bệ hạ, là dấu vết đánh nhau, hơn nữa ở đây còn có mùi máu tươi rất nồng… Còn có…" Tuy Hoàng đế không nói vì sao đột nhiên muốn tới rừng phong đỏ, nhưng tướng lĩnh ít nhiều cũng có thể đoán được đại khái. Tình huống hiện giờ có chút không ổn, chính gã cũng đang sợ hãi. Gã lén liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái: "Còn nữa, bên kia… chắc là vết máu."
"Ừ!" Tuy nét mặt không có nhiều cảm xúc nhưng lòng y đã sớm hoảng loạn. Y nghiến răng ra lệnh: "Lần theo dấu vết, qua đó xem thử!"
Vốn dĩ Hạ Thư không muốn đi qua đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà điều khiển ngựa, dẫn đầu tiến lên phía trước. Lúc đầu tướng lĩnh kia còn muốn khuyên Hoàng đế chú ý an toàn, nhưng cảm nhận được khí thế kinh người của Hạ Thư, cuối cùng gã cũng không dám mở miệng.
"A Như!" (nhũ danh của Thái tử) Vừa đi qua mấy gốc cây, Hạ Thư lập tức nhìn thấy người nằm trên đất. Tuy Thái tử đang mặc quần áo bình thường, nhưng Hạ Thư chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cậu. Y lập tức nhảy từ trên lưng ngựa xuống, chạy đến bên người Thái tử.
Giây phút chạm vào thi thể của Thái tử, Hạ Thư cảm nhận được một sự lạnh lẽo thấu xương, trái tim theo đó mà đóng băng. Y cũng không biết mình đã ôm Thái tử lên như thế nào. Một đứa trẻ cao lớn là vậy, thế mà hiện giờ lại nhẹ đến đáng sợ.
"Bệ hạ… bệ hạ…" Mọi người chạy tới sau, khi nhìn thấy người trong lòng Hoàng đế thì tất cả vội vàng nhảy xuống khỏi ngựa, quỳ rạp xuống đất. Tướng lĩnh cầm đầu thấy Hoàng đế ôm thi thể của Thái tử một lúc lâu mà không có động tác gì khác, lo lắng lên tiếng.
"Khởi hành… Về cung… Nhớ, Thái tử bị bệnh hiểm nghèo nên mới đột ngột ra đi. Nếu chuyện ngày hôm nay bị tiết lộ ra ngoài nửa lời thì tất cả các ngươi cẩn thận cái đầu mình!" Tướng lĩnh vất vả lắm mới kéo được Hạ Thư về thực tại. Y nhìn gương mặt anh tuấn của Thái tử, nghĩ đến việc cặp mắt đào hoa kia không bao giờ còn mở ra nữa, vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Nhưng hiện giờ, y còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Những binh sĩ đi theo bảo vệ bị cơn tức giận đột ngột của Hạ Thư dọa cho hoảng hồn. Tất cả vội vàng cúi đầu nghe lệnh.
Ngày hôm sau, trong cung phát ra tin tức, Thái tử đột nhiên qua đời do đổ bệnh, toàn bộ nô bộc của phủ Thái tử phải chôn cùng. Cuối cùng, tiểu thái giám cũng không bảo vệ được tính mạng của mình. Nhưng đã vào cung rồi, có mấy kẻ có thể không chế vận mệnh của mình đây?
Sau khi phát tang cho Thái tử, Hoàng đế nhốt mình trong cung suốt cả một ngày. Hôm sau, khi vào triều, mái tóc của Hoàng đế đã bạc trắng. Rõ ràng y mới chỉ hai mươi sáu tuổi, đang tuổi trai tráng sung mãn nhất, vậy mà lại một đêm bạc đầu.
Từ ngày đó trở đi, Hoàng đế hoàn toàn thay đổi tính nết, cả hoàng cung sống trong sợ hãi. Cũng từ một khắc kia, trên dưới triều đình đều biết Hoàng đế và Vi tướng quân đã không thể đội trời chung nữa!