Chương : Gặp lại
"Chân thành xin lỗi quý khách," cô gái ở quầy lễ tân len lén liếc nhìn Hạ Thư, nở một nụ cười mà cô ta tự cho là đẹp nhất rồi giải thích, "Mấy hôm nay khách sạn chúng tôi tạm dừng kinh doanh. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã khiến quý khách gặp phải sự bất tiện này,."
Âm thanh ngọt ngấy khiến Hạ Thư rùng mình theo bản năng, đồng thời lặng lẽ đứng xa khỏi quầy lễ tân một chút. Ánh mắt của y lướt qua quầy lễ tân, hướng về phía ghế sofa ở đại sảnh.
Một thiếu niên cao lớn đang ngồi ở trên ghế, vành mũ kéo thấp khiến người ta không thấy rõ được vẻ mặt của cậu ta. Thế nhưng Hạ Thư biết cậu đang đợi người, đợi một cậu nhóc thanh tú.
Cậu ta đã hứa là sẽ dẫn cậu nhóc đi thử các món ăn vặt của địa phương. Nào là thạch sá sùng nấu đông, mì sa tế, bánh khoai... Còn cả món bánh mì nướng mà cậu nhóc nhắc tới rất nhiều nữa.
"Quý khách?" Lễ tân thấy Hạ Thư ngẩn người, bối rối gọi y một tiếng, "Hay là anh thử qua nơi khác tìm xem sao? Cách đây khoảng m vẫn còn có một khách sạn khác nữa ạ."
"Khách sạn này có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, phiền cô hỏi giúp tôi một tiếng được không?" Hạ Thư dời mắt khỏi ghế sofa không một bóng người, giọng nói của y có thêm một chút khẩn cầu.
Người thanh niên trước mắt đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ ra cặp lông mày đã nhíu chặt lại cùng đôi mắt hoa đào đượm buồn. Cô nàng lễ tân có cảm giác tim mình sắp tan chảy, cô chỉ muốn nhào qua tặng cho anh chàng một cái ôm thật ấm áp.
"Thật sự xin lỗi anh, nhưng đây là chỉ thị của Tổng Giám đốc chúng tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác." Dù không đành lòng nhưng cô nhân viên lễ tân cũng đành phải từ chối y. Dù sao trai đẹp cũng chỉ để ngắm, công việc mới nuôi được miệng ăn.
"Thật sự không còn cách nào sao?" Ánh mắt Hạ Thư ảm đạm đi vài phần. Y hơi phiền lòng, kéo cả khẩu trang của mình xuống, thở dài: "Ầy, tôi cũng không biết lúc nào mới quay lại đây được nữa."
"Anh là Hạ Thư?" Lễ tân nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng quen hồi lâu mới không nhịn được mà thốt ra một câu hỏi. Hạ Thư giật nảy người, lùi thêm về phía sau. Giờ y có muốn đeo lại khẩu trang cũng đã muộn.
Cô nàng lễ tân xinh đẹp trợn trừng mắt. Gương mặt mà hàng ngày cô vẫn nhìn thấy vô số lần trên máy tính lẫn tivi cứ thế xuất hiện ngay trước mắt. Ngay giờ phút này, cô chỉ hận không thể nói với toàn thế giới rằng, Hạ Thư đang đứng ngay trước mặt cô, là người thật, cô chỉ cần giơ tay ra là chạm vào được.
"Là anh thật hả?" Cô nàng không đoái hoài gì tới hình tượng nữa, lập tức chộp ngay lấy tay Hạ Thư, "Không, không, anh là Hạ Thư thật sao?"
Hạ Thư nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt tay áo mình. Y điều chỉnh lại tâm tình, mở miệng nói với giọng khó xử, "Phải, tôi là Hạ Thư. Đây là lịch trình riêng tư của tôi, xin đừng tiết lộ với bên ngoài."
Hạ Thư bày ra vẻ mặt đáng thương, còn nháy mắt mấy cái với cô nàng. Một ảnh đế lúc nào cũng lạnh lùng trên cao, giờ bỗng nhiên hóa thành chàng trai đáng yêu như vậy. "Moe" tới nỗi trái tim cô nàng lễ tân như muốn tan chảy, cô cảm thấy mũi cũng sắp xịt ra máu mất.
"Ảnh đế Hạ, em là fan của anh. Anh tới đây du lịch sao? Có thể chụp với em một tấm hình được không?" Cô nàng lễ tân cố gắng đè nén sự xúc động trào dâng trong lòng. Cô một tay kéo Hạ Thư, một tay với lấy di động, như thể sợ y sẽ chạy mất.
"Được, chụp ảnh thì được. Nhưng cô có thể..." Hạ Thư vẫn mỉm cười nhã nhặn, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu khi nhìn bàn tay đang làm đau tay mình. Y mở miệng thương lượng.
"Trình Chinh, anh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc. Người ta chạy xa như vậy để đưa hồ sơ cho anh, vậy mà anh cũng không cho người ta ở lại nữa." Ở một bên khác, hai người đàn ông ăn mặc khá thời thượng đang vừa nói chuyện vừa ra khỏi thang máy, đi về phía quầy lễ tân.
Nghe thấy hai chữ Trình Chinh, cả người Hạ Thư cứng lại, rồi y quay đầu lại nhìn theo bản năng. Vừa nhìn thấy bóng người kia, y đã vội quay đi, trông chật vật khôn cùng, y định kéo khẩu trang của mình lên che mặt.
"Ảnh đế, anh sao vậy? Anh khó chịu ở đâu à?" Gương mặt của Hạ Thư thoáng cái đã trắng bệch làm cô lễ tân hoảng sợ. Nếu như Ảnh đế Hạ có chuyện gì ở chỗ này, cô lại là người trong cuộc, không khéo sẽ bị fan của ảnh đế hội đồng chết mất.
Hạ Thư cầm ngược lại tay của cô theo bản năng, cố gắng kìm nén xung động muốn chạy trốn. Y ráng nặn ra một nụ cười, an ủi cô gái, "Không sao, có lẽ là tôi bị tụt huyết áp thôi, nghỉ ngơi một hồi là được."
Nương theo cánh tay của cô gái, Hạ Thư cố gắng đứng vững. Đầu óc y vẫn trống rỗng, bởi vì cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, lại thành ra trông có hơi nực cười. Y muốn rời đi, nhưng lại không nhấc nổi chân lên, hơn nữa trong vô thức, y muốn nghe ngóng nhiều hơn.
"Anh để cậu ở lại đã là tốt bụng lắm rồi." Người kia rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp phá tan lớp ngụy trang cuối cùng của Hạ Thư. Nụ cười cay đắng lại xen lẫn một phần hưng phấn khiến vẻ mặt y có phần méo mó.
"Giữ cô ta lại thì ai trông coi em trai anh. Anh chịu không nổi cái thằng nhãi kia đâu." Giọng nói đặc biệt mang theo ý cười của người kia càng lúc càng gần. Nó truyền qua không khí, lọt vào tai Hạ Thư, khiến y không kìm được mà run rẩy.
Tuy nói ra lời nghe hơi độc mồm, nhưng chắc chắn người nói đang khá vui vẻ. Bây giờ hẳn là hắn đang nhướng mày, mang chút đắc ý, cái kiểu "chú không thích thì làm gì được anh". Thế nhưng lạ ở chỗ, người khác nhìn lại không hề muốn đập hắn, bởi nụ cười của hắn đã đủ để đánh lạc hướng.
Hạ Thư còn chưa nghĩ xong, hai người họ đã bước tới phía trước quầy lễ tân, hơn nữa còn không định rời đi luôn. Hạ Thư hơi nghiêng đầu theo bản năng, thế nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời mà muốn quay đầu. Y chỉ kịp len lén thấy được đôi chân dài kia, đôi chân đã từng cùng y đi tới từng ngóc ngách của hòn đảo nhỏ này.
"Tổng Giám đốc, Tống thiếu, hai anh có cần gì không ạ?" Cô nàng lễ tân vừa một tay đỡ Hạ Thư, vừa cười lúng túng chào hỏi sếp tổng của mình.
Không biết có phải ảo giác hay không mà cô nàng lễ tân cảm thấy hôm nay sếp tổng nhà mình lạnh lùng khác thường. Dù có Tống thiếu là cái điều hòa tổng đứng bên, cô vẫn cảm giác như mình đang tiến vào hầm băng, không nhịn được mà rùng mình.
"Tiểu Uyển, vị khách này bị làm sao vậy?" Tống Dương là người đầu tiên nhìn thấy tới người đàn ông có gương mặt trắng bệch đang đứng dựa cả vào người Tiểu Uyển, cũng chính là cô lễ tân xinh đẹp, cho nên định bước lại gần nhìn kỹ hơn.
"Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng xen vào việc của người khác." Tống Dương chưa chạm tới người đàn ông nọ đã bị người bên cạnh kéo lấy, lôi vào trong lòng.
Thân là hủ nữ, Tiểu Uyển rất muốn hú hét ầm ĩ trước khung cảnh "hint" bắn tứ tung của hai người, nhưng nhiệt độ cơ thể giảm xuống rõ rệt của Ảnh đế Hạ lại khiến cô phân tâm.
"Ồ, sao anh chàng này trông quen mắt vậy?" Tống Dương bị kéo vào lòng người kia thì ngọ nguậy muốn ngẩng đầu lên. Sau vài lần giãy giụa vô ích, cậu ta đành bất lực mà trợn trừng mắt, nhìn mái tóc được chải chuốt cẩn thẩn của mình bị người kia làm cho rối tung, "Trình Chinh, anh quá đáng vậy!"
"Có anh ở đây mà còn muốn nhìn người khác," Đối phương hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự giãy giụa của Tống Dương, kéo cậu ta định đi luôn, "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tóc đừng có vuốt keo, sờ vào khó chịu."
Ở một góc độ mà không ai nhìn thấy, rõ ràng Tiểu Uyển cảm giác được Hạ Thư có hơi run rẩy. Chỉ giây lát sau, tia sáng cuối cùng trong mắt Hạ Thư cũng vụt tắt, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Y lảo đảo buông bàn tay đã bị mình nắm chặt tới mức hằn cả vết.
"Trình Chinh, xin đợi đã." Hạ Thư nhìn hai người ngày càng đi xa, lấy hết sức lực mới nói ra được một câu. Y không dám ngẩng đầu lên nhìn xem người kia có dừng lại hay không, chỉ có cảm giác đau đớn từ hai bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm là nhắc nhở y rằng, đây không phải là một giấc mộng.
Tống Dương bị Trình Chính kéo đi, nào ngờ hắn bỗng nhiên dừng lại nên thiếu chút nữa cậu ta đã va phải người. Cậu ta còn đang định sửng cồ lên thì lại nhịn lại được ngay sau khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Trình Chinh. Tống Dương vươn tay, định vỗ về hắn một phát.
"Hóa ra là Ảnh để Hạ, đã lâu không gặp." Trình Chinh đẩy tay Tống Dương ra, xoay người lại. Hắn bước từng bước lại gần Hạ Thư, người đang đứng ngây ngốc tại chỗ như một đứa trẻ vừa mắc lỗi. Đôi mắt hắn toát ra một cảm xúc khác thường, sự lạnh lẽo bao phủ khắp người.
Một bàn tay thon dài đưa tới trước mặt, kéo Hạ Thư khỏi sự hoài niệm. Y ngước đôi mắt đào hoa ươn ướt lên, gương mặt thường xuất hiện trong mộng cứ thế mà đập vào trong mắt. Hạ Thư chớp mắt, cố nén cảm giác muốn rơi nước mắt, cũng đưa tay ra.
Hạ Thư biết chắc chắn lúc này bản thân trông cực kỳ khó coi. Tới bàn tay của mình mà y cũng không kiểm soát được, cứ run rẩy không ngừng. Ở một góc không ai nhìn thấy, y đã véo thật mạnh lên bắp đùi của mình, mong cho bản thân có thể bình tĩnh trở lại.
"Đã lâu không gặp. Anh, anh có khỏe không?" Hạ Thư mấp máy môi một hồi mới tìm lại được âm thanh của mình. Thế nhưng có lẽ do quá căng thẳng nên giọng nói của y trở nên khô khốc, khó nghe tới lạ thường.
"Tôi sao? Tôi sống tốt lắm!" Trong giọng nói của Trình Chinh xen lẫn vài phần trào phúng, "Nhưng mà có vẻ cũng không tốt bằng Ảnh đế Hạ đâu nhỉ? Cảm giác ước mơ trở thành sự thật thế nào rồi?"
Lời nói của Trình Chinh như cây kim đâm vào trái tim Hạ Thư. Y ngẩng đầu, thoáng thất thần nhìn người đàn ông trước mắt. Hạ Thư mấp máy môi, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
"Nếu như không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây." Trình Chinh nhấc tay lên nhìn đồng hồ.
"Đợi chút!" Thấy Trình Chinh xoay người định đi, Hạ Thư nắm lấy tay áo của hắn theo bản năng. Hắn quay đầu lại, liếc nhìn tay áo bị nắm bằng ánh mắt có chút chán ghét, nhưng rồi vẫn dừng bước.
"Làm sao?" Hạ Thư trơ mắt nhìn tay của mình bị gạt ra. Y nở một nụ cười thật khó coi, đôi mắt hoa đào vốn sáng lấp lánh cũng trở nên buồn bã.
"Anh mua lại chỗ này à?" Hạ Thư nghe thấy lễ tân gọi Trình Chinh là Tổng Giám đốc, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên không khác gì bản thân trúng số ba tỷ rưỡi. Vì sao hắn phải mua lại chỗ này? Hạ Thư muốn có một câu trả lời.
"Phải. Hồi trước quay phim ở đây thấy khung cảnh rất được, bèn mua mảnh đất này về khai thác thành làng du lịch." Trình Chinh nói nhẹ bẫng, "Sao, ảnh đế thấy tôi không xứng à?"
"Không..." Nghe giọng điệu giễu cợt của Trình Chinh, Hạ Thư muốn mở miệng thanh minh nhưng lại không biết phải nói ra sao. Trình Chinh thấy dáng vẻ của y như vậy thì liếc mắt khinh thường, định rời đi.
"Tôi... Tôi, tôi ở lại chỗ này một đêm có được không?" Thấy Trình Chinh muốn đi, Hạ Thư cuống lên, vội thốt ra lời.
"Rất xin lỗi, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu này của cậu. Hiện giờ tôi và người yêu đang nghỉ ở đây, không muốn bị người khác làm phiền." Trình Chinh cười nhếch mép đầy lạnh lùng, lời nói ra như một cây đao đâm thẳng vào ngực Hạ Thư.
"Người yêu?" Hạ Thư đã cố tình lờ đi người đàn ông bên cạnh Trình Chinh, thế nhưng không ngờ hắn lại giới thiệu một cách thoải mái như vậy.
Hạ Thư thoáng lảo đảo như sắp ngã. Trình Chinh siết chặt bàn tay đang đặt trong túi quần tây, vẻ mặt thờ ơ như thể không hề nhận ra người trước mặt có gì không ổn.
"Đúng vậy, người yêu. Tuy rằng chúng tôi là đồng tính luyến ái, nhưng tôi không muốn để cậu ấy phải chịu chút ấm ức nào hết. Tôi dám thừa nhận thân phận của cậu ấy, không để cậu ấy mãi mãi phải sống trong bóng tối." Trong giọng nói của Trình Chinh mang theo sự kiên định, khiến Hạ Thư không khỏi thấy ngưỡng mộ muốn chết với người đàn ông đứng cách đó không xa. Đó có lẽ là thứ mà cả đời này y chẳng thể nào có được.
Không. Phải nói là, thứ mà Hạ Thư đã từng có nhưng lại chẳng biết quý trọng. Y chắc chắn rằng, cả đời này Trình Chinh sẽ hận y muốn chết. Y từng có trong tay cả thế giới của hắn, nhưng lại cho rằng đấy chỉ là một thế giới hão huyền.
"Xin lỗi, là do tôi mạo muội rồi." Ngẩn người một hồi, Hạ Thư trưng ra nụ cười mà y tự cho là đẹp mắt nhất, "Tôi đi trước, rất vui vì gặp lại anh."
"Ừm, ảnh đế đi cẩn thận, chúc cậu chơi vui vẻ." Trình Chinh nói với giọng điệu đầy xã giao, đánh nát chút mong chờ cuối cùng của Hạ Thư.
Hạ Thư kéo thân thể nặng nể, từ từ bước ngang qua Trình Chinh, cách hắn càng ngày càng xa, tựa như ngày trước khi y rời khỏi hắn. Tới khi bước khỏi khách sạn, chút phong độ cuối cùng mà Hạ Thư gắng sức giữ lại cũng bị dùng sạch. Sắc mặt của y trắng bệch tới mức có thể đi đóng luôn phim ma được.
"Trình Chinh? Trình Chinh!" Vừa coi hẳn một màn kịch mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tống Dương có cảm giác khá bực bội. Cậu ta bức thiết muốn biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Thế nhưng vừa quay đầu, cậu ta lại thấy Trình Chinh như đã đi lạc vào cõi thần tiên.
Một bàn tay đột ngột thò ra trước mắt vung vẩy khiến Trình Chinh giật mình tỉnh táo lại. Hắn không hề khách sáo mà đập đối phương một phát. Tống Dương bị đánh bèn tỏ ra đáng thương nhìn hắn. Nhưng khi thấy hắn đang tức giận thì lại không dám nhiều lời, chỉ sợ rước họa vào thân.
"Bữa cơm tối nay cậu tự đi đi. Anh thấy hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi." Tuy rằng Tống Dương muốn oán thán rằng, rõ ràng hôm nay Trình Chinh đâu có việc gì để làm, thế nhưng nhìn cái vẻ mặt như đang bị ai đó nợ cả tỷ bạc, cậu ta đành nuốt câu nói kia xuống, nhìn Trình Chinh rời đi.