Chương : Đóng phim là đóng phim
"Cắt!" Thấy lửa giận của Trình Phi ngày càng bốc lên ngùn ngụt, lời thoại cũng sai mấy câu liền, đạo diễn vội vàng hô cắt, chạy tới trấn an cảm xúc của cả hai.
"Cậu phải nhớ kỹ, đây là đóng phim, khi bắt đầu diễn rồi thì đừng có đem cả tình cảm cá nhân vào," Hạ Thư thấy ánh mắt nhìn mình của Trình Phi còn chứa đựng sự ghét bỏ sâu sắc, nên tốt bụng mà nhắc nhở mấy câu, "Kể từ khoảnh khắc đạo diễn hô bắt đầu, cậu đã là Thái tử trong phim. Việc riêng là việc riêng, đóng phim là đóng phim.
"Trình thiếu, Tiểu Hạ, cảnh vừa rồi diễn sai cảm xúc," Đạo diễn Ngô từng thấy Hạ Thư chọc Trình Phi trước đó rồi, nên vội vàng bước tới, cắt ngang bọn họ. Ông ta gọi cả hai lại, muốn giảng giải lại về cảnh phim.
"Tuy rằng Thái tử hiểu lầm Hoàng đế giết phụ hoàng của mình, thế nhưng trước đó, Hoàng đế cũng từng là vị hoàng thúc đối xử rất tốt với cậu, cũng sủng ái cậu nhất. Hơn nữa, Thái tử cũng hiểu rõ trong lòng rằng, Hoàng đế sẽ không giết chết bản thân. Vậy nên cậu ta mới có thể không ngừng khiêu chiến uy quyền của Hoàng đế."
"Quan hệ của hai người tuy chưa tới mức tương ái tương sát, thế nhưng vẫn có cảm tình. Như tại cảnh này, Hoàng đế dù có bực bội cũng thà nhẫn nhịn chứ không nổi giận với Thái tử. Còn Thái tử lại muốn khích bác để Hoàng đế to tiếng với mình. Cậu ta không chịu được thái độ ôn hòa của Hoàng đế, điều đó khiến cậu ta cảm thấy không an toàn."
"Bởi vậy khi diễn, Thái tử không thể chỉ đơn thuần tức giận không, mà càng phải thể hiện ra được cái cảm xúc yêu hận đan xen. Hay là hai người cứ nghiền ngẫm trước đã, rồi chúng ta lại quay tiếp?" Loại cảnh diễn vừa mở đầu đã tràn đầy xung đột mâu thuẫn này quả thật rất khó diễn. Đạo diễn cũng không có hy vọng quá nhiều với Trình Phi, chỉ cần diễn không quá nát là được. Nhưng ông ta thấy Trình Phi là một hạt giống tốt, hiển nhiên muốn có hiệu quả tốt hơn.
"Tôi hiểu rồi. Đạo diễn, cho chúng tôi hai mươi phút. Tôi với Trình Phi thử diễn với nhau, cố gắng để tý nữa chỉ cần diễn một lần là qua." Hạ Thư liếc nhìn Trình Phi đang hơi rầu rĩ, chủ động mở miệng giải vây giúp cậu ta.
"Các cậu..." Vừa nghe bọn họ muốn nói chuyện riêng với nhau, đạo diễn lập tức thấy căng thẳng trong lòng. Có điều ông ta không nói thẳng được, đành uyển chuyển bày tỏ: "Chi bằng tôi cũng ở lại, hướng dẫn cho các cậu đôi điều?"
"Sao vậy, Đạo diễn Ngô sợ chúng tôi đánh nhau à?" Hạ Thư cười trêu chọc đạo diễn, khiến ông ta thấy hơi ngượng ngùng, "Tôi chỉ đùa tí thôi. Đạo diễn đứng đây làm chúng tôi căng thẳng đấy, cứ để chúng tôi tập diễn riêng với nhau đi."
"Được rồi, vậy hai mươi phút sau quay lại cảnh này. Vừa lúc để tôi trao đổi với biên kịch về việc sửa kịch bản." Đạo diễn liếc mắt nhìn Hạ Thư, xác định y không có ý định gì khác mới an tâm đi tìm biên kịch.
"Thế nào? Những gì đạo diễn vừa nói lúc nãy, cậu hiểu rõ rồi chứ? " Hạ Thư nhìn gương mặt lạnh lùng của Trình Phi, không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì. Y đành phải mở miệng trước.
"Tôi... có thể hiểu một chút." Tuy rằng Trình Phi không muốn để ý tới Hạ Thư, nhưng nghĩ tới còn một đoàn người đang chờ cậu ta, chỉ đành ỉu xìu đáp lại.
"Đạo diễn nói hơi dài dòng, cậu có thể hiểu theo một cách đơn giản hơn. Ví dụ như, anh trai cậu làm việc gì đó khiến cậu không thể nào chấp nhận được, cậu sẽ xử lý ra sao?" Hạ Thư thấy Trình Phi hơi mất tự nhiên, còn tưởng rằng do sự tự ái của cậu ta trỗi dậy. Y cũng không quá để ý, chỉ cười nhiều hơn.
"Chắc chắn tôi sẽ rất tức giận," Trình Phi thốt ra ngay cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng. Thế nhưng sau khi nói ra rồi, trong lòng cậu lại có cảm giác không đành, "Có điều nếu như anh ấy không cố ý, hoặc sẵn sàng chịu sửa lỗi thì tôi vẫn có thể tha thứ. Dù sao anh ấy cũng là anh trai tôi."
"Đó, điều cần ở đây chính là cảm giác này của cậu, tức giận nhưng rồi lại không nỡ." Hạ Thư nhìn biểu cảm của Trình Phi đã có hơi chút biến đổi, cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, "Lát nữa cậu cứ dựa theo cảm xúc này mà diễn với tôi là được."
"Được" Trình Phi lẳng lặng gật đầu. Cậu ta cũng không biết phải nói cảm ơn Hạ Thư như thế nào. Nhưng trong lòng cậu ta hiểu rõ, người kia không có ác ý với mình.