Ảnh Đế Thị Phi

chương 249: buổi lễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Buổi lễ

Tuy Quất Tử còn nhỏ nhưng dã tâm không phải vừa, hy vọng có thể đào tạo ra lớp diễn viên của riêng mình. Lục Tư Nguyên từng công bố kế hoạch phát triển lâu dài, trong đó có nghị quyết hợp tác đào tạo diễn viên mới cùng Ứng Thiên.

Chỉ cần nguồn vốn dùng cho nhân lực giảm xuống, chi phí cho đạo cụ, phục trang, máy móc có thể tăng thêm.

Còn việc có nên thông báo suy nghĩ này với Lục Tư Nguyên hay không, Lăng Hàm rất do dự, bởi vì hiển nhiên Lục Tư Nguyên có khúc mắc về mối quan hệ giữa cậu và Đường Tập, nếu như cậu chủ động mời Đường Tập, liệu có khiến anh hiểu lầm không?

Gần đây cậu và Lục Tư Nguyên tách ra làm dự án khác nhau, thời gian gặp gỡ ban ngày rất ít, chỉ được ở bên nhau sau khi tan ca.

Nghĩ đi nghĩ lại, không cẩn thận nghĩ tới tận lúc tan ca, Lục Tư Nguyên lái xe đón cậu tới một nhà hàng cao cấp, anh nói cần biểu dương thái độ cần cù chăm chỉ của cậu trong thời gian gần đây. Lăng Hàm rất vui, nhưng vì trong lòng có tâm sự nên vẻ hứng thú không biểu hiện nhiều.

Lục Tư Nguyên nắm rõ cảm xúc của cậu như lòng bàn tay, anh chú ý thấy cậu không tập trung nên hỏi: “Dự án tiến triển không thuận lợi à?”

“Không.”

“Không vui à?”

“Không.”

“Nói dối.” Lục Tư Nguyên nhướn mày: “Có chuyện gì không thể nói với anh được? Em quên giao ước của chúng ta rồi à, có chuyện gì phải nghĩ tới chồng em, hai người nghĩ kiểu gì cũng đỡ hơn một người buồn bực.”

Bị Lục Tư Nguyên nhắc nhở, Lăng Hàm nhớ tới chuyện “tình bạn với Tưởng Nghị đi xuống”, đành phải kể chuyện kia ra.

“Tuần sau em muốn tham gia lễ tốt nghiệp của Đường Tập, đồng thời mời cậu ấy làm đạo diễn dự án của chúng ta, anh cảm thấy sao?”

Lục Tư Nguyên không trả lời mà vặn hỏi: “Em nghĩ rằng mời Đường Tập thì anh sẽ giận nên ban nãy mới không nói với anh?”

Lăng Hàm nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu.

Lục Tư Nguyên cười khẽ lắc đầu: “Anh giống người nhỏ mọn thế à?”

Lăng Hàm: “...”

Lục Tư Nguyên: “Em có ánh mắt gì thế?”

Lăng Hàm: “Ánh mắt tán thành với anh.”

Lục Tư Nguyên cười nhẹ: “Anh biết em đang nghĩ gì, em cảm thấy anh hay ghen, nhỏ mọn, đúng không?”

Lăng Hàm cãi: “Làm gì có!”

Lục Tư Nguyên nhếch mí mắt liếc cậu một cái rồi nói tiếp: “Anh thừa nhận anh không thích Đường Tập, nhưng anh phân biệt được đâu là công đâu là tư. Em là người phụ trách dự án này, em quyết là được. Nếu như em cảm thấy Đường Tập OK, vậy anh sẽ không phản đối.”

Lăng Hàm đánh giá anh với vẻ nghi ngờ, Lục ngang ngược mà lại dễ thuyết phục thế á?

“Không phản đối thật sao?”

“Không phản đối.”

Lăng Hàm tin anh.

Đến thứ tư, Lăng Hàm quyết định ăn mặc ra dáng, để có mặt mũi lái chiếc Lamborghini lẳng lơ lả lướt của Lục Tư Nguyên, dẫn theo cả cậu trợ lý mập nghìn năm không bao giờ dẫn theo, xông vào cổng học viện điện ảnh trung ương như một “tấm gương thành công”, tranh thủ chói lòa mắt chó của các nam thanh nữ tú chưa kịp vào giới giải trí, sau đó dụ dỗ... à không, chiêu mộ các nam thanh nữ tú có thực lực có ước mơ vào ê kíp của mình.

Đến bãi đỗ xe của học viện điện ảnh trung ương, Lăng Hàm bước từ trên siêu xe xuống, tháo kính, để lộ gương mặt đẹp trai đợt này hơi chai vì lên hình nhiều, bỗng chốc thu hút được sự chú ý của người xung quanh.

“Lăng Hàm!”

“Oa, Lăng Hàm thật này!”

“Đẹp trai quá!”

Đám đông gào ầm lên.

Lăng Hàm thấy đắc ý, phấn khởi đưa tay lên vẫy vẫy với bên phát ra âm thanh, sau đó chỉnh lại quần áo, tự cảm thấy mình đẹp trai ngất trời mà đi về phía hội trường.

Trong hội trường toàn người với người, học viện điện ảnh trung ương rất nổi tiếng, cho dù chỉ là lễ tốt nghiệp cũng có rất nhiều nhân vật tầm cỡ tham gia, có cả đạo diễn, nhà sản xuất, vân vân. Mỗi năm phía nhà trường đều mời cựu sinh viên và quản l‎ý cấp cao của công ty giải trí có quan hệ tốt với trường, một là tạo danh tiếng, hai là cung cấp cơ hội cho các sinh viên.

Dạng minh tinh đang nổi chưa được mời đã tự đến trước như Lăng Hàm khiến nhà trường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng phái người chụp ảnh chung cho cậu và lãnh đạo nhà trường, sau đó chụp ảnh chung với một số sinh viên, cuối cùng mời cậu vào hội trường.

Chương trình chưa bắt đầu, trong hội trường đã kín đặc người, rất nhiều sinh viên ngồi thẳng xuống lối đi.

Lăng Hàm không mời mà đến, nhà trường không chuẩn bị, nhất thời không tìm được chỗ ngồi.

Người ở phía trước nghe thấy tiếng la hét từ sau vọng tới nên quay đầu lại, Trương Nghệ Tuyền ngồi ở hàng đầu nhìn thấy Lăng Hàm, cô đứng dậy, vẫy tay với cậu, tỏ ý bảo Lăng Hàm ngồi bên cạnh mình.

Lăng Hàm sững người.

Cậu và Trương Nghệ Tuyền chỉ hợp tác trong lần quay MV của Lục Tư Nguyên, hợp tác rất vui vẻ, sau này cũng không liên lạc nữa, không ngờ lại trùng phùng ở lễ tốt nghiệp. Cậu lập tức nhớ ra Trương Nghệ Tuyền tốt nghiệp học viện điện ảnh trung ương, cô nhận lời mời cũng rất bình thường, nên gật đầu với cô.

Cậu đánh giá xung quanh, muốn tìm Đường Tập, nhưng trong hội trường quá nhiều người, người bên cạnh đứng hết lên để nhìn cậu, nhất thời không dễ gì tìm được.

Thấy người càng lúc càng đông, sắp chặn kín đường, Lăng Hàm đành đi về phía Trương Nghệ Tuyền. Vừa đi hai bước, đột nhiên nhận thức được điều gì, cậu quay đầu, phát hiện ở hàng thứ ba bên tay phải có người vẫy tay với mình.

Đường Tập.

Thằng nhóc này chắc ngại hình tượng, không chịu hô tên cậu như người khác, cũng không chịu làm động tác gì quá kịch liệt, tìm ra được cậu chàng giữa biển người thật sự không dễ dàng.

Lăng Hàm gật đầu với cậu ta, sau đó đi tới vị trí ở hàng ghế đầu.

Trương Nghệ Tuyền mỉm cười với cậu.

Lăng Hàm đi tới bên cạnh cô rồi nói: “Cậu em tôi ở bên kia, tôi tới tham gia lễ tốt nghiệp của cậu ấy nên phải qua đó đây.”

Cậu vừa nói vừa chỉ về phía Đường Tập.

Trương Nghệ Tuyền sững người, nhìn thấy Đường Tập theo hướng cậu chỉ nên gật đầu với cậu ta.

Lăng Hàm vất vả chen tới bên cạnh Đường Tập. Trước nay Đường Tập ăn mặc rất tùy tiện, mùa hè mặc áo T-shirt với quần bò, mùa đông mặc jackets, còn đeo trang sức kim loại trông rất punk, chẳng khác gì một thằng lưu manh; nhưng hôm nay cậu ta lại mặc âu phục thẳng thớm trông vô cùng nghiêm túc.

Dòng người dường như có thể chen sập cả hội trường mà Đường Tập vẫn chiếm được một chỗ ngồi cho cậu, không chỉ có lòng mà còn có khả năng chống được áp lực rất mạnh mẽ.

Sinh viên ngồi xung quanh không thể ngừng liếc về phía họ, thấy Lăng Hàm với Đường Tập nói chuyện thân quen, chắc đang mải miết suy đoán về quan hệ giữa hai người.

“Đường Tập, cậu với Lăng Hàm... anh Lăng, quen nhau à?” Bạn học bên cạnh hỏi.

Đường Tập chưa kịp trả lời, một người khác đã đáp thay: “Nói thừa, lúc trước anh Lăng là diễn viên chính trong phim ngắn của Đường Tập mà!”

“Ờ ha!”

Lăng Hàm tươi cười vẫy tay với chàng trai kia: “Chào cậu.”

Cậu trai kia đỏ mặt lầm bầm: “Chào, chào anh.”

Lăng Hàm khá có hứng thú: “Cậu tên gì thế?”

Cậu trai kia giật mình: “Vu Hạo ạ.”

“Học chuyên ngành gì?”

Đường Tập chen vào: “Tốt nghiệp khoa diễn xuất.”

Lăng Hàm thấy cậu trai này rất phù hợp với hình tượng một vai diễn trong phim, nghe nói cậu chàng còn là sinh viên ưu tú khoa diễn xuất, bỗng chốc động lòng.

“Đã ký với công ty quản lý nào chưa?”

Vu Hạo lắc đầu: “... Vẫn chưa ạ.”

“Đợt này tôi đang chuẩn bị một bộ phim chiếu mạng, có hứng thú tìm hiểu không?”

Cậu trai kia trợn mắt há miệng, chưa kịp phản ứng.

Người xung quanh đã hô hào lên: “Vu Hạo, cậu được anh Lăng ngắm trúng rồi!”

Đường Tập lườm đám bạn xung quanh, ghé tới bên cạnh Lăng Hàm: “Anh làm cái gì vậy?”

“Đợt này tôi sắp quay phim, là một bộ phim chiếu mạng, không tìm được người.” Lăng Hàm nói: “Hôm nay tôi đến một mặt là muốn tham gia lễ tốt nghiệp của cậu, mặt khác là muốn mời cậu gia nhập cùng chúng tôi, có bằng lòng không?”

Đường Tập sững người.

Lúc này người dẫn chương trình lên sân khấu: “Các bạn khán giả thân mến...”

Lăng Hàm ngồi thẳng người, hất cằm về phía sân khấu: “Bắt đầu rồi, đợi buổi lễ kết thúc hẵng nói.”

Đường Tập đành nuốt những lời đang chuẩn bị nói vào lòng, ngẩng đầu nhìn sân khấu.

Người dẫn chương trình trên sân khấu nói vài câu mở màn rồi bắt đầu phần giới thiệu khách mời trăm lần như một, mỗi khi hô một cái tên, người ngồi hàng trên sẽ đứng dậy vẫy tay với đám đông, hội trường bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Đường Tập nói với cậu: “Tôi ra ngoài một chút.”

Lăng Hàm nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Truyện Chữ Hay