Chương : Sám hối
Lăng Hàm đang định nói gì đó, Chu Thành bước tới bên cạnh vỗ vỗ vai bảo cậu trước tiên chớ lên tiếng, sau đó thong thả bước tới bên cạnh Đổng Nam, từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Quên mất chưa tự giới thiệu, tôi là Chu Thành, là anh trai của Chu Bắc Hiền. Trùng hợp làm sao, quan hệ của tôi và nó không tốt lắm.”
Đứng ở góc độ người quan sát, Lăng Hàm càng có thể hiểu một cách khách quan Chu Thành là người như thế nào, khi đối mặt với cậu, anh ta là mưa thuận gió hòa, khi đối mặt với Đổng Nam lại như sấm rền gió cuốn, làm việc quyết đoán, vô cùng áp bức người khác.
Mặt mũi Đổng Nam hơi tái, Lăng Hàm biết được áp lực khi phải đối diện với vẻ lạnh lùng của Chu Thành, cũng hiểu được cảm giác sợ hãi của cậu ta.
“Anh… anh là cậu cả nhà họ Chu?” Đổng Nam run run hỏi.
Chu Thành cười khẽ.
Biết được thân phận của anh ta, trong mắt Đổng Nam thoáng hiện vẻ tuyệt vọng, giống như đã mất đi sức lực để giãy giụa, cậu ta cúi đầu hỏi: “Anh muốn tôi làm gì đây?”
Đây là câu gián tiếp thừa nhận những việc năm đó cậu ta đã làm.
Lăng Hàm không kìm nén được mà bước lên phía trước một bước: “Khi đó tại sao cậu phải hại Bạch Tử Sách?”
Đã biết mình không thể đi được nên Đổng Nam cũng thả lỏng hơn, cậu ta nhún vai, thản nhiên như không: “Hại anh ấy? Tôi không hại anh ấy.”
Lửa giận bỗng chốc phừng lên, Lăng Hàm đã bước tới đấm một cú thật mạnh lên mặt Đổng Nam ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Chu Thành, đánh cho cậu trai hở hang ẻo lả kia ngã vật xuống đất.
Cú đấm này, cậu đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
“Cậu vừa nói cái gì?” Lăng Hàm gằn giọng quát lên khiến Chu Thành đang định bước tới ngăn cản phải dừng động tác, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt anh ta càng rõ thêm.
Cơn giận trong mắt Lăng Hàm không thể che giấu được, hai tay cậu siết chặt, lồng ngực phập phồng vì thở dốc.
Sau khi bị đánh, Đổng Nam rụt về một góc, nhìn Lăng Hàm đang tỏa ra sát khí với vẻ sợ sệt, hoảng hồn giải thích rằng: “Tôi, tôi nói sự thật mà, khi ấy tôi chỉ nhận được thông báo đến phòng nào đó của khách sạn, sau khi vào phòng với phát hiện ra Bạch ảnh đế đang nằm bên trong, tôi cũng rất sốc, nhưng những người kia ép tôi... Tôi không còn cách nào khác mới lên giường...”
Lăng Hàm nhắm mắt lại, che đi thần sắc tối tăm trong mắt, gằn giọng hỏi: “Ai bảo cậu đi?”
Đổng Nam không nói gì.
Lăng Hàm sẵng giọng đi: “Người bảo cậu hãm hại Bạch Tử Sách là ai?”
Đổng Nam giật mình vì tiếng quát đột ngột của cậu, hoảng hốt đáp lại: “Không phải mấy người đã biết từ lâu rồi sao, là Chu Bắc Hiền đấy, chính là hắn.”
“Có thật là hắn không?” Lăng Hàm vẫn truy hỏi mãi không tha.
Thái độ của Lăng Hàm quá tàn ác, vô cùng khí thế, Đổng Nam sợ ra trò, vội vàng giải thích: “Không phải hắn... cũng không phải không phải hắn...”
Cậu ta đã không nói năng mạch lạc được nữa rồi.
Lăng Hàm càng bực bội, lúc thì bảo phải, lúc thì bảo không phải, rốt cuộc là phải hay không! Nhìn thứ ghê tởm đã hại mình thảm bại thành ra thế kia, Lăng Hàm chỉ muốn xông tới đạp cho cậu ta vài phát.
“Đừng vội.” Sau lưng có một bàn tay vươn tới vỗ vỗ vai cậu, giọng nói của Chu Thành tràn ngập ý tứ an ủi: “Để cậu ta từ từ nói, đừng ép cậu ta, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Tuy rằng giọng điệu của anh ta rất ôn hòa, nhưng ánh mắt liếc về Đổng Nam không ôn hòa chút nào, tạo thành áp lực tâm lý vô cùng lớn cho cậu ta.
Đổng Nam nuốt nước bọt.
Chu Thành hỏi: “Người ban đầu tìm cậu có phải Chu Bắc Hiền không?”
Đổng Nam giải thích: “Thực ra ban đầu tìm đến tôi không phải Chu Bắc Hiền, là một người khác.”
“Ai?”
“Y Tự.”
Phòng bao rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm rất tốt, khi tất cả mọi người trong phòng không nói gì, căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
“Tôi không lừa các anh đâu!” Chắc vì nghĩ rằng hai người không tin nên Đổng Nam hô ầm lên: “Thật đó, tôi không lừa các anh, hai người đó là cùng một bọn.”
Sau khi nói ra được, những câu về sau này của Đổng Nam hiển nhiên trôi chảy hơn nhiều, cậu ta vội vã bổ sung: “Y Tự đến tìm tôi trước hai lần, sau đó dẫn tôi đi gặp Chu Bắc Hiền, lần đó suýt nữa họ đã cãi nhau trước mặt tôi, sắc mặt Chu Bắc Hiền rất tệ, mắng Y Tự tự ra chủ ý. Tôi đoán ban đầu Chu Bắc Hiền không biết được ý định của Y Tự, nhưng sau này lại đồng ý. Lúc đó tôi căn bản không biết phải làm gì, nếu biết phải đi hại Bạch ảnh đế, chắc chắn tôi sẽ từ chối, chắc chắn đó!”
Ngôn từ rất chân thành, cậu ta còn nói thêm rằng mình sùng bái Bạch Tử Sách đến cỡ nào, có thiện cảm với Bạch Tử Sách ra sao, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, còn giải thích là mình đến nơi mới phát hiện ra Bạch Tử Sách, nhưng khi ấy tên đã lên dây, không thể không làm theo lệnh.
Chu Thành hỏi: “Cậu thực sự không biết là Bạch Tử Sách?”
Đổng Nam lập tức giơ tay lên thề thốt, mặt mũi hối hận, chỉ thiếu nước quỳ xuống chỉ tay lên trời mà thề độc.
Người sợ rầy rà phiền phức rất nhiều, Chu Thành gặp dạng người này nhiều đến phát ngán. Khi chưa xảy ra chuyện thì mạnh ai nấy sống, một khi có vấn đề gì thì dồn hết trách nhiệm lên đầu người khác. Nhưng bản chất con người đã vậy rồi, người dám thừa nhận trách nhiệm chỉ là thiểu số trong xã hội thôi.
Chu Thành lại hỏi: “Khi đó Chu Bắc Hiền cho cậu rất nhiều tiền nhỉ?”
Đổng Nam nở nụ cười lúng túng, ấp a ấp úng: “Lúc đó rất túng thiếu mà... Tôi tưởng hắn tìm tôi tới vui chơi cùng bạn làm ăn, không ngờ rằng...”
Chu Thành thấy hai mắt cậu ta hấp háy là biết ngay tên này đang nói láo, anh ta lạnh lùng hỏi: “Thật?”
Đổng Nam sợ đến mức run lên cầm cập, không dám dối gian lấp liếm nữa: “Thực ra tôi biết phải... phải đi hại người khác, nhưng tôi thực sự không biết người đó là Bạch Tử Sách, nếu biết chắc chắn tôi sẽ không đi đâu!”
“Dối trá!” Giọng nói sắc bén vang lên, Chu Thành quay đầu, thấy Lăng Hàm vẫn luôn im lặng mà hai mắt đã bốc lên ánh lửa sáng rực, biểu cảm sắc lạnh đến mức tàn khốc: “Cho dù biết là Bạch Tử Sách, cậu cũng vẫn đi thôi, vì tiền tài, có chuyện gì mà loại người như cậu không làm ra được. Sau này cậu không giải thích câu nào đã chơi trò mất tích, khiến Bạch Tử Sách biến thành con chuột chạy qua đường bị người ta đòi đánh, cuối cùng gặp tai nạn xe mà chết, khi đó tại sao cậu không đứng ra đòi lại công bằng cho anh ấy? Lương tâm của cậu rơi ở đâu rồi?”
Những lời quá chính nghĩa khiến mặt mũi Đổng Nam lúc đỏ lúc trắng. Đến cả Chu Thành cũng thấy bất ngờ khi Lăng Hàm nói những câu này, đối với một cậu trai bao lăn lộn ở tầng đáy của xã hội bằng lòng cầm tiền đi hãm hại người khác, căn bản không cần hỏi mấy câu này vì đáp án đã quá dễ thấy. Nếu như cậu ta thực sự có lương tâm, có lương tri, cậu ta cũng không dành lương tâm của mình cho người ta, càng không băn khoăn trước tiền tài.
Thực ra Lăng Hàm hỏi những câu này cũng biết mình thừa lời, cậu muốn nghe thấy đáp án gì đây, muốn bắt người này sám hối à? Muốn cậu ta khóc lóc nhận sai? Thế rồi sao nữa? Cậu ta không phải chủ mưu, cùng lắm chỉ là công cụ bị lợi dụng. Cho dù Đổng Nam này không đồng ý tham gia với kế hoạch khi ấy, cũng sẽ có Lý Nam hay Trương Nam khác tham gia, kết quả vẫn như nhau thôi.
“Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!” Đổng Nam đột ngột quỳ trên nền đất mà khóc lóc, trông có vẻ vô cùng hối hận: “Tôi thực sự biết sai rồi, cầu xin các anh đại nhân đại lượng tha cho tôi, nếu như các anh muốn báo thù cho Bạch Tử Sách thì tìm Chu Bắc Hiền với Y Tự, tìm tôi cũng vô dụng... Tôi thực sự biết sai rồi, hai năm nay tôi trốn chui trốn lủi, đêm ngày ăn không ngon ngủ không yên, vô cùng hối hận vì sai lầm của mình. Tôi còn ăn chay, tin vào Phật giáo, ngày ngày niệm kinh cầu siêu độ cho vong hồn của Bạch ảnh đế, không tin các anh có thể hỏi người khác, họ đều biết chuyện tôi ăn chay mà... Tôi đưa số tiền ấy cho người khác, thật đấy, tôi còn giúp một đứa trẻ, tôi đã biết hối cải để làm lại cuộc đời rồi…”