Chương : Hỏi
Suýt nữa Lăng Hàm tưởng đó là thật, Tần Vĩnh nói đùa mà cứ như đang nói thật.
Cậu mất tự nhiên gãi gãi đầu, nói: “Về sau anh Vĩnh đừng đùa như vậy nữa mà.”
Làm hại cậu suy nghĩ kỳ quái, sức chịu đựng tâm lý của cậu kém lắm, không chịu được đâu.
Tần Vĩnh giơ hai tay lên xin lỗi: “Xin lỗi, về sau sẽ không đùa thế nữa.”
Tần Vĩnh đưa cho Lăng Hàm một phần tài liệu: “Chờ cậu ấy về rồi đưa cho cậu ấy.”
Chờ sau khi Tần Vĩnh đi rồi, Lăng Hàm lại ngã nhào lên giường, tâm tình kích động không thôi. Tuy rằng Tần Vĩnh chỉ nói đùa nhưng vì sao cậu nghe xong lại thấy vui vẻ trong lòng như vậy?
Bóp bóp cái tai của Đại Bạch, cậu hỏi: “Con nói xem, có phải chú bị ngốc rồi không?”
Đại Bạch sủa gâu gâu, dường như nó đang nói cậu ngốc thật.
Lăng Hàm chơi đùa với nó một lúc vẫn khó có thể bình tĩnh lại, cậu đứng dậy lấy điện thoại chụp một tấm cái giường này, sau khi kiểm tra kỹ càng không để lộ ra bất cứ manh mối nào mới đăng ảnh lên Weibo.
[Tui có ổ của mình rồi, à hú!!!]
Vừa mới đăng ảnh không bao lâu đã lục tục có vài bình luận.
Có người nói: [Giường của thiếu thật ngăn nắp quá đi.]
Có người đùa giỡn: [Chồng ơi có muốn lên giường với em không?]
Có người phỉ nhổ: [Mua mỗi cái giường mà cũng đem khoe khoang, không sống ảo sẽ chết à!]
Có người phản bác lại: [Mắt mày mù à, đây là giường thương hiệu Roger, siêu cấp xa hoa thoải mái, cái đồ mắt heo luộc!]
Có người: [Tôi mặc kệ thích chửi thì chửi.], [Roger thì sao, khoe giàu à.]
Có người hoài nghi: [ thiếu quảng cáo cho Roger sao?]
Lăng Hàm nhìn đi nhìn lại một chút mặt liền méo xẹo, tâm trạng cuối cùng cũng bình phục lại, ngẫm kĩ cũng thấy mình thật ngốc, đầu óc cứ như bị chập mạch nên mới phát rồ đi chia sẻ lên mạng xã hội, này chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Tâm trạng này giống như một đứa nhóc tìm được thứ tốt là muốn chia sẻ với đám đồng bọn của mình, kết quả bị cả đám đồng bọn dội nước lạnh.
Lăng Hàm không thể làm gì khác hơn là xóa bài đăng đi.
Nhưng vừa mới xóa, Tần Vĩnh đã gọi điện thoại tới: “Sao lại xóa Weibo đi rồi?”
Lăng Hàm nghĩ thật đen đủi, cậu có làm chuyện lớn nhỏ gì cũng bị tất cả mọi người biết, thậm chí còn kéo cả người đại diện vào.
“... thì xóa đi thôi mà.”
“Roger vừa mới gọi điện tới, bọn họ đang tìm người đại diện, tôi đã đề cử cậu với họ.”
Lăng Hàm: “...”
Tần Vĩnh: “Không cần xóa, nể mặt họ trước, để người ta xem thành ý của chúng ta.”
Lăng Hàm: “... được rồi.”
Tỉnh táo nghĩ lại thì hành động vừa rồi của cậu cũng không tính là ngu xuẩn.
Buổi tối Lục Tư Nguyên về không hề nói chữ nào đến chuyện Weibo, tựa như anh không hề mua chiếc giường kia cũng không phát hiện sự thay đổi trong nhà, hai người cơm nước xong lại thảo luận kịch bản, Lục Tư Nguyên đột nhiên hỏi: “Cậu có gì... muốn nói với tôi không?”
Lăng Hàm kỳ quái ừ một tiếng: “Không có mà... sao đột nhiên anh hỏi như vậy?”
Lục Tư Nguyên trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Tôi có nghe một vài tin đồn, là về cậu với Chu Thành.”
Trong lòng Lăng Hàm lập tức căng thẳng, lưng cứng ngắc, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn cho nên biểu hiện rất bình tĩnh: “Ồ, tin đồn gì vậy?”
Ánh mắt của Lục Tư Nguyên rất trầm lặng, Lăng Hàm bị nhìn đến toát cả mồ hội lạnh, cậu âm thầm nuốt một ngụm nước bọn.
Ngay khi cậu muốn lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh này thì Lục Tư Nguyên gục đầu xuống nói: “Có người nói với tôi rằng cậu với Chu Thành có quan hệ tình nhân.”
Trong đầu Lăng Hàm vang lên một tiếng “oành”, Lục Tư Nguyên đã biết cái gì hay là điều tra được cái gì rồi...
Suy nghĩ của cậu còn đang rối loạn, Lục Tư Nguyên tiếp tục nói: “Tôi không thể chỉ nghe tin đồn kia nhưng lại rất để ý nó cho nên mới phải hỏi cậu trực tiếp! Đương nhiên những chuyện liên quan đến cuộc sống riêng của cậu thì cậu không muốn trả lời cũng không sao.”
Đôi mắt của Lục Tư Nguyên đen thăm thẳm, đáy mắt như có một tầng sương đen dày đặc, sâu đến không thể nắm bắt được.
Lăng Hàm không nhìn kĩ đôi mắt của anh, cậu đang khẩn trương đến độ không thể suy tính một cách bình thường, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này là: “Nếu như Lục Tư Nguyên biết rõ chân tướng chắc chắn sẽ không thèm để ý đến cậu! Nhưng chuyện ngu xuẩn của Lăng Hàm đã làm lúc trước không có quan hệ với cậu!”
Không sai, đó là Lăng Hàm trước đây làm, hoàn toàn không liên quan gì đến mình cả!
Có suy nghĩ này rồi, Lăng Hàm nhanh chóng đưa ra quyết định, cậu bình tĩnh nói: “Mặc kệ là ai nói cũng đừng tin, đều là giả.”
Cậu không nói dối, là Lăng Hàm trước kia có quan hệ bao nuôi với Chu Thành, hoàn toàn không phải Lăng Hàm của bây giờ cho nên cậu không hề nói dối.
Lăng Hàm tự nói với mình một lần nữa, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Màn sương đen trong mắt Lục Tư Nguyên ngày dày đặc, anh nhếch mép cười khẩy: “Hôm đó cậu nói đưa bạn đến bệnh viện, người bạn đó là ai?”
Trái tim vừa mới bình tĩnh của Lăng Hàm lại bị treo lên, cơ bắp toàn thân cứng ngắc vì căng thẳng, dưới tình huống thế này cậu có chút luống cuống tay chân, vô thức phủ nhận: “Chỉ là một người bạn, anh không biết đâu.”
“Tôi không biết.”
Đã nói điêu rồi thì Lăng Hàm không thể không nhắm mắt theo lao: “Đúng vậy, anh không biết...”
Lục Tư Nguyên khẽ nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa. Lăng Hàm kinh hồn bạt vía mấy ngày trời Lục Tư Nguyên cũng không hề hỏi lại.
Chẳng biết tại sao mà cậu lại có chút khó chịu.
Kỳ thực nếu đứng trên lập trường của cậu mà nói thì Lục Tư Nguyên hoàn toàn không có lý do gì để hỏi chuyện của cậu, cậu cũng chỉ nói một lời nói dối thiện ý thôi chứ chẳng có chuyện gì lớn cả. Nhưng nếu Lục Tư Nguyên là bạn trai của cậu thì cậu có nói dối không?
Lăng Hàm không xác định được.
Nếu như quá để ý đến một người, quá để ý chuyện có mất đi người đó hay không thì đại khái sẽ muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, không muốn cho đối phương biết bộ mặt xấu xí của mình.
Vậy nên có khả năng rất cao là sẽ nói dối.
Lăng Hàm rất ít khi nói dối, nhất là nói dối với những người thân cận, làm như vậy sẽ khiến cảm thấy tội lỗi mà cảm giác tội lỗi này đối mặt với Lục Tư Nguyên càng khiến Lăng Hàm cảm thấy áp lực gấp bội, bất giác cậu tránh né anh.
Đúng lúc Tần Vĩnh nhận được vài quảng cáo cho cậu, Lăng Hàm cầu còn không được chưa kể bên Roger đã đồng ý để cậu làm người đại diện. Có lẽ đây là chuyện duy nhất khiến cậu vui vẻ trong khoảng thời gian gần đây.
Sau một khoảng thời gian đi sớm về khuya, giao lưu ít hơn, về nhà là ngã ra nằm ngủ, hai người thật sự rất giống bạn cùng phòng.
Thế nhưng trái tim của Lăng Hàm vẫn treo lơ lửng, như có thanh gươm của Damocles treo trên đỉnh đầu khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên.
Buổi tối thứ sáu, sau khi chụp ảnh cho tạp chí xong xuôi đột nhiên trợ lý của ê kíp lén lút nói với cậu: “Lăng Hàm, có người tới đón cậu.”
Lăng Hàm ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy?”
Trợ lý hoa tay múa chân: “Là một anh chàng cực kì đẹp trai! Trước đây em chưa từng thấy anh ta, đó là nghệ sĩ mới kí hợp đồng của GMG các anh sao?”
Vừa vặn có trợ lý của Lăng Hàm lấy đồ qua, Lăng Hàm liền hỏi: “Bên ngoài có người đang chờ tôi à?”
Nam trợ lý mập mạp kia ngẩn người: “Ai cơ? Em không chú ý.”
Thay quần áo rồi tẩy trang xong, Lăng Hàm với trợ lý ra khỏi phòng vệ sinh, đi dọc theo hành lang tới phòng khách của tòa soạn báo, liếc mắt đã thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang ngồi trong phòng nghỉ được bao quanh bởi những bức tường thủy tinh. Người này ngồi vắt chéo hai chân, trên tay lật xem một cuốn tạp chí, khóe miệng treo một nụ cười có chút xấu xa.
Bước chân của Lăng Hàm khựng lại.
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Lăng Hàm thấy người này liền đau đầu, Chu Thành y như keo con chó dính trên da cạo kiểu gì cũng không rớt, nhưng cậu lại chẳng thể nào gây xích mích với anh ta được nên chỉ có thể lên tinh thần nói: “Sao Chu tổng lại tới đây?”