Chương : Đuổi đi
Đại Bạch chạy từ trong phòng ra, thấy cha mình thì vui vẻ xông đến nhưng Lục Tư Nguyên đang không vui, đẩy đẩy cái đầu chó của nó rồi mắng: “Chỉ biết mỗi ăn thôi! Trừ ăn ra con còn biết cái gì nữa hả?!”
Đại Bạch đáng thương lắc lắc cái đuôi, ỉu xìu trở về phòng của nó.
Lục Tư Nguyên đứng trong phòng một lát, sau khi bớt giận lại bắt đầu nghĩ không biết Lăng Hàm đi đâu. Cậu bị người ta đuổi ra khỏi chung cư, không có tiền thì còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ lại ra công viên ngủ bờ ngủ bụi một đêm?
Nhớ đến tình cảnh lúc nhặt được Lăng Hàm lần trước, nhớ đến bộ dạng cậu ngồi ngẩn người trong công viên trung tâm giữa đêm, Lục Tư Nguyên càng ngày càng cảm thấy suy nghĩ của mình chính xác khiến anh đứng ngồi không yên, cuối cùng nhanh chóng cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Lăng Hàm đón xe đến nhà của Tưởng Nghị, đương nhiên Tưởng Nghị không ở chung cư do công ty phân phối mà tự thuê một căn nhà hai phòng ngủ, giao thông không tệ, không quá ồn ào, đương nhiên cũng hơi nhỏ.
Trước khi hai người tạm biệt, Lăng Hàm đã nói có lẽ hôm nay cậu sẽ bị đuổi ra ngoài vì bị bạn bắt gặp đi ăn cơm với Chu Bắc Hiền. Lúc đó Tưởng Nghị còn không tin nhưng hiện giờ thấy Lăng Hàm ôm bao lớn bao nhỏ đứng trước cửa nhà mình thì tin thật rồi.
“Bạn của cậu là ai vậy?” Lăng Hàm không nói cho Tưởng Nghị biết chuyện cậu ở nhà của Lục Tư Nguyên, chỉ nói là ở nhờ nhà của một người bạn mà người bạn đó có chút va chạm với Chu Bắc Hiền. Khi đó Tưởng Nghị nghĩ dù có va chạm thì cũng không đến mức đuổi người đi chứ! Hiện giờ thấy Lăng Hàm thế này, cậu ta mới phát hiện có lẽ Lăng Hàm đánh giá vị “bạn tốt nhiệt tình” kia hơi nhẹ nhàng, người bạn kia quả thật không khách sáo chút nào.
Lăng Hàm không trả lời, đánh trống lảng: “Chắc phải ở nhờ nhà cậu vài ngày, đợi xin được chung cư tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài ngay.”
“Không cần đâu, cậu ở chỗ tôi không cần khách sáo, muốn ở bao lâu cũng được.” Tưởng Nghị cười lớn.
Nhìn nụ cười này khiến nội tâm vẫn đang lo lắng của Lăng Hàm cuối cùng cũng có một tia ánh mặt trời, may mà cậu vẫn có một người bạn như vậy.
Cất đồ xong, tiếng chuông điện thoại liều mạng vang lên.
Lăng Hàm cầm lên nhìn, là Lục Tư Nguyên gọi tới! Lăng Hàm không muốn nghe nhưng tiếng chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng, cậu không biết phải làm sao.
Tưởng Nghị thấy cậu cầm di động đờ ra thì có chút ngạc nhiên hỏi: “Là ai gọi tới vậy?”
Lăng Hàm lấy lại tinh thần, vội vàng tắt máy: “Một người bạn thôi.”
Cậu đã từng hứa với Lục Tư Nguyên rằng sẽ không tiết lộ chuyện hai người ở chung, nghe điện thoại quá dễ lộ.
“Tôi đi gọi điện thoại.” Lăng Hàm cất đồ xong, cậu ra ban công gọi lại cho Lục Tư Nguyên.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Lăng Hàm nói: “Vừa rồi tôi không tiện nghe điện thoại.”
“À.” Bên kia nói một cách lạnh lùng: “Cậu đang ở đâu?'
“Ở nhà của Tưởng Nghị.” Lăng Hàm nói, cậu rất ngạc nhiên khi Lục Tư Nguyên lại muốn biết cậu đi đâu nhưng nghĩ tới tính cách kỳ quặc của Lục Tư Nguyên, cậu lại vui ngay. Lục Tư Nguyên ấy mà, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thật ra là người rất tốt...
“Tưởng Nghị?” Đầu bên kia thoáng kinh ngạc rồi lập tức hỏi: “Bao giờ cậu về?”
Lần này tới lượt Lăng Hàm kinh ngạc, cậu không nghe lầm đấy chứ, Lục Tư Nguyên hỏi cậu bao giờ về?
Đầu bên kia không thấy cậu nói gì liền tằng hắng một cái, nói: “Vừa rồi tâm tình tôi không tốt nên đã nặng lời với cậu, tôi không có ý đuổi cậu đâu... bao giờ thì... cậu về?”
Lăng Hàm trợn mắt, vừa rồi là Lục Tư Nguyên đang nói xin lỗi với cậu? Anh ấy xin lỗi cậu? Hơn nữa còn bảo cậu về?
“Chuyện này...” Lăng Hàm dừng một chút, qua một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không về nữa đâu.”
Đầu bên kia đột nhiên trầm xuống.
Lăng Hàm nói tiếp: “Tôi đã làm đơn xin công ty cấp cho ký túc xá rồi, mấy ngày nữa sẽ chuyển qua đó, lần này làm phiền anh quá.”
Lăng Hàm nói xong, Lục Tư Nguyên vẫn không lên tiếng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Tôi biết rồi.”
Lăng Hàm không nghe ra được tâm tình của Lục Tư Nguyên nhưng trực giác của cậu mách bảo anh đang không vui, cậu rất bất ngờ với chuyện Lục Tư Nguyên gọi cậu về, trong lòng thầm có một niềm vui không nên có nhưng cậu nhanh chóng đè cảm giác đó lại.
Lục Tư Nguyên cúp máy.
Lăng Hàm quăng suy nghĩ không nên có trong đầu đi rồi cùng dọn dẹp phòng với Tưởng Nghị, sau đó ăn một bữa cơm. Tưởng Nghị có việc phải ra ngoài, Lăng Hàm tự mình lăn lộn trong nhà của Tưởng Nghị một hồi rồi cũng đi ra ngoài.
Cậu đi mua một chiếc điện thoại di động rẻ tiền và sim điện thoại, sau khi chuẩn bị đầy đủ thì lựa một tấm ảnh trong đám ảnh Tưởng Nghị vừa chụp rồi gửi cho Y Tự.
Tấm ảnh kia chụp rất rõ mặt của Chu Bắc Hiền với Lăng Hàm, hai người nhìn nhau mỉm cười. Khi đó hẳn là bọn họ đang ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, Lăng Hàm vẫn duy trì nụ cười mỉm hoàn hảo của mình, còn Chu Bắc Hiền cũng cười rất vui vẻ.
Trong mắt người khác, bức ảnh như vậy có rất nhiều ẩn ý.
“Tinh” một tiếng, di động của Y Tự vang lên thông báo tin nhắn tới.
Y Tự ở trong phòng buồn bực, thời gian gần đây Chu Bắc Hiền rất ít khi tới chỗ của cậu ta, về cơ bản là có việc thì mới tới mà có tới cũng không ngọt ngào như trước kia.
Từ sau cái chết của Bạch Tử Sách, quan hệ của hai người họ cứ như rơi vào điểm băng, Y Tự biết người kia vẫn để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng Chu Bắc Hiền, khoảng thời gian đó Chu Bắc Hiền rất chán chường, không gặp mặt Y Tự, cứ như thể trách cứ cái chết của Bạch Tử Sách là cậu ta làm vậy.
Dù trong lòng Y Tự vừa ấm ức vừa khổ sở nhưng cũng không dám làm căng, người sống vĩnh viễn không thể so được với người đã chết. Chắc là Chu Bắc Hiền nhìn thấy cậu ta sẽ nhớ tới Bạch Tử Sách cho nên mới tránh không gặp mặt.
Chu Bắc Hiền vẫn đối xử tốt với cậu ta như trước, đã hứa là nhất định sẽ làm, chỉ là không thấy hắn đâu nữa cả.
Y Tự biết không thể ép buộc Chu Bắc Hiền cho nên mới ráng chờ đợi. Qua một thời gian rất lâu, dường như Chu Bắc Hiền đã nghĩ thông suốt cuối cùng cũng nhớ tới còn có cậu ta bên cạnh. Thế nhưng Y Tự vẫn cảm giác được giữa hai người đã có khoảng cách, không còn khăng khít như xưa.
Hồi Bạch Tử Sách vẫn còn sống, hai người họ lén lút qua lại với nhau sau lưng Bạch Tử Sách, tình cảm thanh mai trúc mã ngày càng trở nên nồng đậm, sự lén lút mang tới cảm giác kích thích khiến người ta không thể tự kiềm chế, chỉ hận không thể dính với nhau hai mươi tư tiếng một ngày. Thế nhưng sau khi Bạch Tử Sách chết đi, rõ ràng bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng tình cảm tưởng như sâu sắc đó lại bất ngờ phai nhạt.
Y Tự có cảm giác bất cứ lúc nào Chu Bắc Hiền cũng có thể rời đi.
Cảm giác nguy cơ này càng thêm mãnh liệt từ lúc Lăng Hàm xuất hiện, gương mặt giống Bạch Tử Sách, khí chất giống Bạch Tử Sách, điều gì cũng khiến cậu ta cảm thấy khó chịu, đây cũng là nguyên nhân khiến Y Tự căm hận Lăng Hàm.
Lúc ở phim trường, ánh mắt của Chu Bắc Hiền nhìn Lăng Hàm tuyệt đối không phải là ánh mắt của một cấp trên nhìn cấp dưới của mình!
Chẳng lẽ Chu Bắc Hiền coi trọng Lăng Hàm?
Chỉ cần nghĩ tới đây, Y Tự đã ghen tuông đến phát cuồng.
Âm báo tin nhắn đến khiến cậu ta tỉnh táo lại, Y Tự cầm di động lên đọc tin nhắn, nó được gửi tới từ một số điện thoại lạ với nội dung là một bức ảnh.
Y Tự lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, hai bàn tay run rẩy.
Trong bức ảnh kia có thể thấy rõ ràng gương mặt của Chu Bắc Hiền với Lăng Hàm, có vẻ như hai người đang ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm, ánh mắt qua lại mập mờ giống ánh mắt của những cặp tình nhân đang nhìn nhau. Hai người đều cười, lại còn cười ngọt ngào như mía lùi, gương mặt tươi cười ấy của Chu Bắc Hiền khiến mắt cậu ta đau nhói.
Tìm được bằng chứng để chứng minh mối nghi ngờ trong lòng khiến hai mắt của Y Tự lập tức đỏ lên vì tức giận.