Edit: Tròn
Không, không, nhất định là bọn họ nghe nhầm rồi!!
Làm sao bọn họ có thể nghe được tin nếu bệ hạ phạm lỗi sẽ phải chép gia quy!!
Không có khả năng.
Không thể nào.
Cố Cảnh Ngự cũng kịp phản ứng trước lời nói của chính mình, bất đắc dĩ bật cười, cười một hồi, hai chân dài vắt chéo lên nhau, lặp lại một lần nữa: "Đúng, ba trăm."
Hai tay của anh đan vào nhau: "Như thế nào, có vấn đề gì sao?"
Vốn đang tự an ủi bản thân là mình nghe nhầm thì đột nhiên trừng mắt nhìn.
Thật..thật sự à...
"A ha ha ha." Hà Từ nghe vậy cũng hùa theo, hắn dừng động tác lại, khoa trương nói theo: "Chẳng phải có ba trăm lần thôi sao? Bình thường, bình thường."
Thật sự bình thường.
Hiện tại làm gì có người đàn ông nào chép gia quy đâu!!!
Mấy người bọn hắn ở đây....
Cũng không chép.
Miệng thì cứ nói, còn nói vô cùng lưu loát, nhưng ánh mắt không tự chủ được liếc về phía bên cạnh.
...
Giờ khắc này, nét mặt của tất cả mọi người trong trường quay đều ngỡ ngàng.
Ánh mắt mọi người đều đang lén nhìn ai đó.
...
Nếu như lửa trong ánh mắt có thể biến thành thật thì hẳn là Ôn Nhan đã bốc cháy hừng hực rồi.
Ôn Nhan: A a a a a a a!!!
Tai cô như bị bỏng, cảm giác những ánh mắt kia, càng ngày càng nóng lên, tỏa ra nhiệt. Mọi người nhìn cô làm gì? Cô có gì đẹp mắt đâu?
Tai cô cũng đỏ hết lên rồi, nhưng Ôn Nhan nhanh chóng trấn tĩnh lại, cô làm bộ như hoàn toàn không cảm giác được điều gì, không, không thể nói là trấn tĩnh, phải nói đây là một loại cảm giác chết lặng.
Cô xị mặt: "Mới có một lần mà thôi."
Một lần mà thôi.
Nhưng người khác lại nhìn không ra cô là người như thế nha.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu lầm ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt cũng thay đổi, cẩn thận từng li từng tí nhìn cô rồi lại nhìn Cố Cảnh Ngự, rồi lại nhìn cô, ánh mắt trần đầy ngưỡng mộ... như đối với thần linh.
Xem đi, nhìn không ra đấy...
Một, một lần còn không đủ ngại à?
Khương Văn cảm giác không khí trường quay đã rõ ràng lắm rồi, mặc dù bản thân mình cũng vô cùng chấn động nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp đứng ra giải thích: "A đúng, một lần thôi, không nghĩ tới bệ hạ tốt nghiệp tiểu học rồi mà vẫn còn muốn làm bài tập ở nhà ha ha ha."
Hà Từ cũng kịp phản ứng, hùa theo: "Không biết bệ hạ thấy cảm giác làm bài tập về nhà như thế nào?"
Ban đầu hắn chỉ định chế nhạo hai ba câu, sau đó sẽ rẽ chủ đề sang chuyện khác... người trong làng giải trí đều là cao thủ đánh trống lảng.
Không khí ở trường quay giống như được vực dậy, chẳng có người đàn ông nào muốn tiếp tục tán gẫu về đề tài này.
Nhưng lần này hắn nhầm rồi, thực sự nhầm to rồi.
Cố Cảnh Ngự không chỉ trả lời mà còn trả lời cực kỳ nghiêm túc: "Cảm giác..."
Anh trầm ngâm một chút, cười nhẹ: "Nếu lần sau làm lại, thì cố gắng chọn một câu ngắn a, ví dụ như...Đem nghe lời bà xã nói...đổi thành nghe lời em nói."
"Ừm..." Anh nhìn về phía Ôn Nhan, ánh mắt ôn nhu mỉm cười: "Nếu như Nhan Nhan không ngại."
Lần sau? Cậu còn tự giác nghĩ tới lần sau rồi?
Hà Từ, Hà Từ muốn quỳ gối với anh. Là lỗi của hắn, hắn chỉ nghĩ tới những người đàn ông bình thường, hắn sao lại quên mất tình cảm vợ chồng nhà bệ hạ rất thắm thiết, đặc biệt bệ hạ vốn không phải là đàn ông bình thường mà..
Anh vừa dứt lời, Ôn Nhan lại cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình nhiều gấp đôi lúc nãy, ngay cả nhân viên công tác đang làm việc cũng vươn cổ dài, hai mắt như ngây ra nhìn.
Mà trong ánh mắt người đàn ông trên sân khấu lại rất vui vẻ.
Cô nghiến răng, bỗng nhiên cô tỉnh táo lại, hất hàm, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, không ngại."
Thật sự không ngại.
Trở về chép mấy lần bù lại.
Cố Cảnh Ngự thoạt nhìn rất sung sướng, cuối cùng cũng yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Nhìn ánh mắt cô tràn ngập thuốc súng, khóe môi anh bắt đầu giương lên.
Về phần những người khác....
Ánh mắt mọi người nhìn Ôn Nhan đã biến thành hoàn toàn ngưỡng mộ.
Ôn Nhan ngồi ngay bên cạnh chỗ phân cách hai đội, khoảng cách giữa vợ Khương Văn và Ôn Nhan chỉ cách nhau đúng một người. Lúc này cô ấy ho khù khụ mấy tiếng, thấp giọng nói: "Ôn Nhan à, những lúc rảnh rỗi có muốn thêm bạn không?"
Nói không chừng có thể học được một ít công phu quản chồng.
Ôn Nhan có thể thấy rất rõ sự chân thành trong ánh mắt cô ấy: "..."
Nhóm khách mời ở trường quay hay những người còn lại thất thần một hồi lâu. Mà đối với những người sùng bái Cố Cảnh Ngự cùng đám fan hâm mộ mà nói, tin tức này không thể nghi ngờ là bom nguyên tử nổ tung.
Bùm một tiếng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Quần chúng hóng chuyện cũng đang trò chuyện rất hăng say, tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục, có những tiếng thét vang lên tới tận mây xanh, trong ánh mắt bọn cô đều là sự đờ đẫn, giống như là đang ở trong sương mù vậy.
Tôi là ai...Tôi đang ở đâu...Tôi đang làm gì đó...
Dù sao cũng đã chơi ba bốn trò chơi rồi, thời gian ghi hình cũng khá lâu, nên sau khi hoàn thành xong mọi việc đã năm sáu giờ rồi, đến giờ tan làm rồi.
Tiểu Vương đi xuống tầng mười sáu, hắn đang chờ bạn gái để cùng nhau về nhà, nhưng ở ngoài cửa đi qua đi lại một lúc lâu vẫn không thấy người ra.
...Chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn nhíu mày, vẫn là nên đi vào, vừa mới ló đầu vào, hắn liền nhịn không nổi: "Mẹ nó! Em làm gì đó?!"
Bạn gái của hắn đang chậm rãi cho son và đống tài liệu định mang về nhà vào thùng rác, sau đó cầm nó đi ra bên cửa, trông giống như muốn đem về nhà. Cái túi xách bình thường cô ấy coi như bảo bối thì để ở bên cạnh, cô ấy làm như không nhìn thấy vậy.
Không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, trái tim của hắn như đang treo lơ lửng, quơ quơ tay trước mắt cô: "A Hương?"
"A Hương?"
"A Hương Hương?"
"Em đừng có dọa anh."
Lay lay mất một lúc, bạn gái hắn mới chớp chớp mắt vài cái, trong mắt dần xuất hiện tiêu cự.
Cuối cùng nhận ra người trước mặt, một giây sau, cô giật giật môi, oa một tiếng khóc lên.
Mẹ nó!!! Bệ hạ ta thật sự là thê nô!!! Thật sự, thật sự đấy, hiểu không!!!
Thật sự bà đây không có mộng du....
Cái gì mà nghe lời vợ!! Rồi còn chép gia quy ba trăm lần!!! Thế này thì sau khi cưới được nữ thần về nhà sẽ cưng chiều như thế nào nữa, đúng là kiểu ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ.
Toàn bộ đều là sự thật đấy!!
A Hương muốn kiềm chế nhưng cô không thể kiềm chế được. Cô không biết mình khóc vì cái gì, cũng không biết do hâm mộ hay cảm động, chỉ là một bên hung hăng khịt nước mũi, một bên lòng tràn đầy kích động, nước mắt cứ tiếp tục trào ra.
Có bạn trai làm cái gì, có tiền làm gì, vẫn không có bệ hạ đẹp trai, không có bệ hạ đối tốt với bạn gái!!
Tiếp theo, nhóm Ngọc Mễ như bừng tỉnh, nhiệt độ trên mạng tăng cao.
Vốn chỉ là quần chúng buôn dưa nhiệt tình đem dấy lên ba đợt sóng trên internet, cộng thêm fan hâm mộ đã hoàn toàn trở thành long trời lở đất.
-Rõ ràng là nhìn tình yêu của người khác mà sao trái tim tôi ở nơi này kích động không thể dừng lại được!!
-Chép gia quy! Chép gia quy! lần ha ha ha! Hay là lần nghe lời vợ nói!! Trời ạ, trời ạ trời ạ!
-Ông xã tôi theo đuổi tôi ba năm ta mới gật đầu, vốn cảm thấy thế là tốt lắm rồi, hiện tại đột nhiên muốn đổi chồng, làm sao bây giờ?
-Lúc này tôi chẳng muốn hỏi gì cả, tôi chỉ muốn biết, làm một cẩu độc thân, qua lần này liệu tôi còn có thể tìm được bạn gái sao?
-Lại còn có lần sau, bệ hạ cũng đã...đã suy nghĩ kỹ lần sau chép gia quy như thế nào, mị còn có thể nói cái gì!! Bệ hạ tự giác như vậy, chúng ta còn có thể nói cái gì?!
-Tôi đã từng kiên quyết phản bác lời bạn tôi nói bệ hạ là thê nô. Quả nhiên là tôi quá ngây thơ rồi, bệ hạ không những là thê nô mà anh ấy còn đạt tới cảnh giới cuối cùng của thê nô!!!
Anh dám đứng thứ hai thì ai dám đứng nhất?!
Bình luận tăng nhanh tới chóng mặt, có những bình luận đọc đúng là dở khóc dở cười. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là họ đều rất kích động, có một số người hâm mộ không nhịn được @Ôn Nhan nói "Đại boss, chị là đại boss"!!! Thật sự, kim loại cứng như ti-tan cũng chỉ đến thế này thôi!!
Mãi cho tới nửa đêm, sau mấy lần weibo sập lên sập xuống, sự kích động của mọi người mới lắng xuống một chút.
Ban ngày, Lý Bạch Nguyệt điên cuồng chạy theo tin tức tới nỗi đầu óc cũng muốn nóng lên, mãi tới giờ cô mới cảm thấy tỉnh táo đôi chút. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhớ lại sự việc xảy ra ban ngày, không nhịn được lại cười.
Ôi mẹ ơi, thật sự, lòng cô hóa thành đường mất rồi.
Bệ hạ và người đó tú ân tú ái, có vẻ giống với người có tên tài khoản weibo là "tiểu hào" ~~~
Việc chép gia quy chẳng có gì là nhục cả, lại còn cảm thấy rất vinh dự, cũng rất nghe lời vợ mình~~~
..Hả?
Bạch Nguyệt đột nhiên ngồi dậy.
Hình như, không khác nhau mấy.
Không đúng nha, cái này cơ bản là cùng một dạng a.
Cô bị chính ý nghĩa trong đầu mình hù dọa đến nỗi tay phát run, bệ hạ...sẽ không phải là người ngay cả một chút....tiết tháo cũng không có chứ, tuy miệng nói là không có khả năng nhưng hành động lại nhanh gấp đôi, đứng dậy bắt đầu cầm điện thoại tìm kiếm tài khoản "Tiểu hào"
Ởđâu? Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Đây!
Cô tìm được tài khoản "Tiểu hào" kia, vội vàng bấm vào mục đứng đầu tìm kiếm trong Weibo.
"...."
-Cùng cô ấy đi công tác, cô ấy không phản đối.
Là vào ngày ......Hình như lúc này là lúc quay tập đầu tiên, nói làm việc cùng nhau cũng đúng.
.., mùi đậu phụ thối cũng rất được, dư vị vô cùng...
Đậu phụ thối...
Nhớ tới khi đó có sự kiện đậu phụ thối, Bạch Nguyệt cầm bút, lấy sổ tay ra, bây giờ là ngày tháng , bệ hạ vừa nói hai người ở bên nhau được ngày rồi.
Năm nay tháng có ngày, trừ đi bốn mươi chín ngày chính xác là số ! ()
() Tức là không tính ngày hôm nay thì tháng đã được ngày+ ngày tháng hai= ngày. Lấy ngày- ngày=
Ánh mắt cô sáng lên.
Cô tiếp tục lướt xuống dưới, cuối cùng tìm được mấy cái trạng thái trên weibo đăng liên tục.
-Đã viết gia quy đưa cô ấy, cô ấy nhận, thừa nhận cô ấy là bà xã của tôi [jpg.]
-Hôm nay mua son có thể ăn, mới nãy còn thử một chút, cô ấy cũng không từ chối.
-Cô ấy hỏi, cô ấy có xinh không....
Đương nhiên...
Cô ấy xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, mê người nhất, trên thế gian này không ai có thể giống cô ấy, làm cho lòng tôi rung động, muốn ngừng mà không được.
Xem tới tin thứ ba, cái này cô đã nghe qua vô số lần, Bạch Nguyệt ấn mở hình ảnh chụp gia quy, mặc dù hình ảnh có hơi mờ nhưng quả thật có thể nhìn ra được, bên trong ghi chính là nghe bà xã nói.
Còn có son môi!
Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu, nhìn nhìn ngày ., cô không biết từ nơi này tìm được một cái Weibo, là một cô gái đăng lên, cũng là trên tìm kiếm hot nhất, nói bệ hạ mua một thỏi son Tiểu Hắc Quần.
Cô nhìn hai tin Weibo.
Son có thể ăn....Đúng vậy...
Ngày .... cùng ngày ....
Đúng vậy, đúng vậy!!!
Đều giống nhau!!
Bạch Nguyệt kích động, nuốt một ngụm nước bọt, nhiều chỗ giống nhau như vậy không thể là trùng hợp a~~~
Huống chi phía dưới còn có
Còn có cái tin này...
____
Bạch Nguyệt điên rồi!
Đêm hôm khuya khoắt, ở weibo này cô còn muốn mắng chỉ giỏi ngược cẩu, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện, đột nhiên phát hiện ra, mấy cái người này đem đi ngược cẩu đều giống với việc của bệ hạ và nương nương!!
Điều này chứng tỏ cái gì?!
Bạch Nguyệt đem những gì mình cảm thấy trùng hợp viết lại thành một danh sách, sau đó, trong lúc kích động thì đăng lên.
Nhưng đến lúc chuẩn bị đăng lên, cô lại dừng tay lại, chuyển sang đăng vào trong cuộc trò chuyện @Tất cả mọi người, đều đi ra nhìn mau đii!!
Đây là một người có tên tài khoản là "Tiểu hào", tôi nghi rằng...
Hôm nay xảy ra việc như vậy, đa số mọi người trong nhóm đều không ngủ được, thấy cô kích động như vậy cũng ấn mở ảnh để xem.
Mở ra xem rồi thì không dừng tay lại được.
Nhìn thoáng qua phần đầu, một đám người con mắt đều sáng lên, trong đêm tối trông vô cùng quỷ dị, động tác nhất trí quay người lấy điện thoại, tìm kiếm trên Weibo.
Weibo này từ đầu đến đuôi thoạt nhìn.... Chính là một cái sổ tay ghi chép hóa.()
(): sổ tay ghi chép hóa: thay vì ghi trên giấy thông thường mà là trên mạng xã hội.
-Cô ấy nói cô ấy không thích hành tây, không thích thêm xì dầu, còn lại thì không kén ăn.
Thật là muốn buông đồ ăn trong tay ra, đi qua hôn cô ấy một cái, sao lại đáng yêu như vậy chứ.
-Học nấu ăn, bạn tôi nói tôi điên rồi.
Hừ, đều là lũ cẩu độc thân đang ghen tỵ.
-Tôi làm đồ ăn, cô ấy rất thích.
Mỗi sáng sớm đều đưa nàng đi.
-Ừm, nên đánh thêm chìa khóa phòng cô ấy.
-Vào buổi sáng, lúc cô ấy còn chưa tỉnh, bộ dáng ngủ như một thiên sứ, trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ.
Hôn lên trán cô ấy rồi nói buổi sáng tốt lành.
Cô ấy sẽ không biết tôi đã nghĩ đến cảnh tượng này rất lâu rồi.
-Pháo hoa ngoài cửa sổ rất đẹp, cô ấy còn hấp dẫn hơn.
-Hôm nay cô ấy còn hỏi tôi có thấy bộ sườn xám của cô ấy đâu không.
Tôi ôm lấy cô ấy, không trả lời.
Đương nhiên là không thấy
Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết sáng nay tôi đã ném nó vào thùng rác.
Hừ, bộ sườn xám kia xẻ quá cao, khó coi muốn chết.
"..."
-Cô ấy hỏi cô ấy có xinh không?
Đương nhiên.
Cô ấy xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, mê người nhất, trên thế gian này không ai có thể giống cô ấy, làm cho lòng tôi rung động, muốn ngừng mà không được.
Ngoại trừ những cái này...còn có...
"Có phải có bệnh ở mắt rồi không?!" // Rạng sáng: Kỳ lạ, tôi cảm thấy nương nương cùng Thứ Thứ có chút tình cảm.
Rồi còn cả thế này.
"Từ ánh mắt thôi cũng có thể thấy....Bất luận là nhìn từ góc độ nào Ôn Nhan đều bỏ xa cô mười tám con phố." // Như Ca Nhất Bổng: Ah ah ah, nói về giá trị nhan sắc thì chúng ta ai cũng không phục!
Đúng rồi, quên nói, Weibo này...Anh cùng mấy người não tàn đấu trận vấn đề ai là người xinh đẹp nhất.
Sức chiến đấu hung hăng gây khó dễ cho bọn não tàn.
Đến cuồi cùng đám não tàn quỳ gối xin tha, còn không ngừng nghỉ nói Ôn Nhan xinh đẹp như thế nào.
Fan não tàn cũng điên luôn rồi.
_____
Fan hâm mộ đã xem qua mấy trăm lần cái mà Bạch Nguyệt gửi, trong chốc lát yên tĩnh hẳn, không rõ cảm giác trong lòng là gì....Chỉ là..
A a a a a a a a a a a a a a!!
Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!
Bây giờ phải làm sao đây...
"Đừng nói, đừng nói gì cả!"
Trưởng nhóm hít sâu một hơi, kích động gõ gõ bàn phím, quyết định thật nhanh lưu hình ảnh, xóa bỏ dấu vết, sau đó cho tài khoản "Tiểu hào" vào danh sách đen, động tác vô cùng dứt khoát.
"Để cho anh lặng lẽ cập nhật đi a a a!"