Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tròn

Trình Cấm khôi phục lại vẻ tươi cười, cô thành khẩn nói với Ôn Nhan: "Thực xin lỗi. Hy vọng cô không để ý, tôi quá nhanh mồm nhanh nhanh miệng rồi, không nghĩ tới cô sẽ nghĩ nhiều."

Cũng không khỏi bội phục cô ta, bị chính người mình yêu nói ra những lời như vậy mà còn có thể dấu diếm sắc mặt, cái này cũng thôi đi, lại còn có thể tiếp tục làm yêu().

()làm yêu: lẳng lơ, mê hoặc lòng người.

Lời nói này...Bên ngoài thì nghe có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng hết lần này đến lần khác để lại trong lòng người nghe cảm giác khó chịu.

Cô Cảnh Ngự môi mỏng như đao, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, anh cũng không định để lại cho cô ta mặt mũi, lại bị Ôn Nhan đè xuống, Cô Cảnh Ngự ngoan ngoãn ngưng lại.

Ôn Nhan không có chú ý ánh mắt của anh, chỉ nhìn Trình Cấm một lát, nhìn cô ta vẫn khuôn mặt tươi cười chân thành như cũ, Xùy~~ cười một tiếng: "Ngại quá, tôi để ý."

"Tôi không những để ý cô gọi anh ấy là A Cảnh, cũng không thích anh ấy nói chuyện với cô, anh nói với cô bất luận là câu gì tôi đều để ý."

Cô hiểu rất rõ cô ta đang nghĩ gì.

Đơn giản là dùng lòng dạ hẹp hòi của cô để làm nổi bật khí chất ôn nhu của cô ta, đơn giản cho rằng cô tốt như thế nào mà anh có thể yêu cô, so với cô ta dịu dàng, người anh thích tất nhiên là người như cô ta.

Cô là diễn viên, nếu như cô ta sẵn lòng, cô có thể giả bộ bộ dạng khác nhau, nhưng dựa vào cái gì?

Thương tâm cũng là cô ta, đáp lại cũng là cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà cô phải miễn cưỡng nói không ngại.

Vài người, không biết là đầu óc có bị làm sao không mà luôn cho rằng mình dịu dàng mình rộng lượng thì ắt người khác sẽ thích mình chứ?

Người bạn trai mà cô cần tìm là một người biết bảo vệ hạnh phúc cho cô, khiến cô an tâm chứ cô không cần một người chỉ thích vẻ bề ngoài tốt đẹp rồi dịu dàng.

Gương mặt Ôn Nhan chẳng có chút cảm xúc, cô còn thay Cố Cảnh Ngự đưa ra quyết định,: "Nếu cô muốn xin lỗi thì về sau gặp mặt hãy coi như không quen biết, dù sao hai người vốn không quen biết nhau."

Đây là hiện thực chứ không phải tiểu thuyết, cô không có tâm tình cùng cô ta diễn vở kịch cung đấu.

Cũng không cần phải làm thế.

Cô chưa bao giờ cạnh tranh cùng bất cứ người nào.

Trình Cấm thật sự ngạc nhiên, Cố Cảnh Ngự còn ở trước mặt, Ôn Nhan không phải nên biểu hiện mặt tốt sao? Cô ta chưa từng thấy có người sẽ đem lòng dạ hẹp hòi nói thẳng ra, đàn ông sẽ không thích phụ nữ của mình quản quá nghiêm, cô ấy cũng không lo lắng Cố Cảnh Ngự sẽ tức giận sao?

Phụ nữ như vậy có cái gì để yêu, nếu như là cô ta, nhất định sẽ bày ra bộ dạng dịu dàng, rộng lượng.

Cô ta theo phản xạ nhìn Cố Cảnh Ngự.

Không ngờ chuyện này lại nằm ngoài dự đoán của cô ta, trong nháy mắt cô ta ngẩng đầu lên, không đúng với tưởng tượng của cô ta, anh cúi đầu nhìn Ôn Nhan, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một tia kinh hỉ, giống như anh một mực chờ cô lòng dạ hẹp hòi quản anh.

Mà hôm nay, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Động tác Cố Cảnh Ngự hơi dừng lại, sau đó đôi môi mỏng hơi nhếch lên, cười. Tiếng cười nho nhỏ dần dần cười thành tiếng.

Sự chiếm hữu của anh đối với cô nhiều như thế nào anh còn chưa nhắc tới. Ở trên weibo anh từng nhìn thấy một bình luận để lại là muốn cùng cô sinh một chú khỉ con, anh đã ghen tới đỏ mắt rồi, nó khiến cho anh cảm thấy đáng sợ, cho dù người bình luận câu đó chỉ là một cô gái.

Đáng tiếc... Weibo của anh từng xuất hiện vài câu nói như thế, nhưng hình như cô chưa từng để ý.

Không phải không hạnh phúc, cũng không phải không an lòng, tình cảm hai người đã tiến triển đến bây giờ, anh rất thỏa mãn, thậm chí một chút tiếc nuối kia anh cũng không để trong lòng nữa.

Mà khi nỗi tiếc nuối đấy được thỏa mãn một cách bất ngờ, thì niềm vui sướng là không có gì có thể sánh bằng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Cảnh Ngự dần dần trở nên ôn nhu hơn, khí thế bức người từ mùa đông trong nháy mắt thành xuân về hoa nở(), từ lông mày đến khóe mắt đều toát ra vẻ dịu dàng.

() Đang rét lạnh bỗng chốc trở nên tươi mới, tràn đầy sức sống.

Anh cười nhẹ, giọng nói đầy sủng nịch mà cô ta chưa bao giờ nghe qua: "Đúng, anh vốn không quen biết cô ta."

Anh thật sự nói được là làm được, hoàn toàn bỏ qua người đang đứng trước mặt hai người.

Cầm lấy bàn tay của bảo bối hôn lên một cái, ánh mắt thâm thúy có tia vui vẻ, tiếng cười trầm thấp, quan tâm hỏi: "Chơi lâu như vậy có đói bụng không? Trở về nấu món sườn xào chua ngọt em thích ăn có được không?"

Âm thanh của anh tràn ngập sung sướng, hoàn toàn không thèm để ý người khác có nghe được hay không rằng mình nấu cơm cho người khác: "Em còn thích uống canh hải sản nữa, lúc anh đi đã hầm sẵn rồi, giờ trở về nhà là có thể ăn được."

Trong khoảng khắc đó, Trình Cấm thật sự tuyệt vọng.

Cô trừng mắt nhìn anh dắt tay Ôn Nhan rời đi, thỉnh thoảng lời nói nhỏ nhẹ truyền đến hung hăm đâm vào tai cô, đau nhức.

Đó là ai, là Cố Cảnh Ngự đó.

Từ trước tới giờ, anh đều cao cao tại thượng, chỉ có người khác đi dỗ dành anh, nịnh nọt anh, hôm nay Ôn Nhan chưa từng có hỏi qua ý kiến của anh, cứ như vậy mà thay anh quyết định, thậm chí là ra mệnh lệnh cho anh, tại sao anh lại cười sung sướng...

Thậm chí là..xuống bếp, đem sở thích của người khác nhớ rất rõ....Tại sao có thể là anh?

Nếu như thời điểm anh lạnh lùng, cô ta còn có thể tự lừa gạt mình nói rằng anh lạnh lùng không phải vì bảo vệ vị hôn thê. Nhưng sau khi thấy anh như vậy, cô ta ngay cả sức lực cũng không có để tự lừa gạt chính mình.

Còn chưa trở thành tình địch với nhau mà Trình Cấm đã bị Ôn Nhan đánh bại rồi, thậm chí, trong mắt vợ chưa cưới của anh, cô ta chẳng có chút uy hiếp nào cả.

Cho dù Ôn Nhan không đẹp không ôn nhu thì sao? Anh vẫn yêu cô.

Không, phải nói từ đầu đến cuối Trình Cấm hoàn toàn không có chút trọng lượng nào, cô ta không có tư cách để tranh giành.

Nhưng thật ra, sự ân ái của hai người sau khi trở về chỉ có ở trong tưởng tượng của Trình Cấm.

Hiện tại thì hoàn toàn không giống vậy.

Vừa bước vào cửa cổng, xác định người kia không còn nhìn thấy hình ảnh của hai người, Ôn Nhan liền bỏ tay Cố Cảnh Ngự ra, bộ dạng cười như không cười, đôi môi đỏ mọng mởi miệng: "A Cảnh nha."

Hà hà,

Thôi xong.

Bốn chữ "chờ về tính sổ" hiện ra trong đầu anh, Cố Cảnh Ngự tâm tình vốn đang vui vẻ bỗng chốc biến mất, trong lòng căng thẳng, mau chóng mở miệng: "Bảo bối, anh thật sự không quen biết cô ta."

Nụ cười của Ôn Nhan vẫn không thay đổi, đôi môi đỏ mọng cong lên, làm thế nào cũng thấy bộ dạng không có tí đe dọa nào, bàn tay vòng qua eo anh, mỉm cười: "Người, ta, đã, gọi, anh, là, A, Cảnh, rồi, còn, nói, là, thật, sự, không, quen, biết?"

Cô càng nói càng "vui vẻ", ngón tay trực tiếp nhéo vào người anh một cái, hung hăng mà nhéo, đôi mắt hoa đào cong lên thành hình lưỡi liềm: "Còn có cái gì khi còn bé cơ?"

"Hả?"

Thanh mai trúc mã từ nhỏ vô tư, ha ha, nói không chừng còn có ý định bàn chuyện chung thân đại sự nữa nha...

" Đau...." Cố Cảnh Ngự kêu lên một tiếng, lần này thực sự là đau, trên lồng ngực không giống như những chỗ khác, ở chỗ này căng chặt, lúc bị nhéo cũng đau hơn, anh cẩn thận từng li từng tí cầm chặt tay cô: "Làm gì có cái gì khi còn bé?"

Ngày bé cả ngày anh đi khắp nơi đánh nhau giành địa bàn, con mẹ nó, làm gì có thời gian đi chú ý xem khi đó có cô nhóc nào lẽo đẽo theo sau lưng không?

Ôn Nhan a một tiếng, rút hai lần vẫn không rút tay về được, dứt khoát trực tiếp bắt đầu véo, trên mu bàn tay của anh liền xuất hiện ấn ký hình mặt trăng, cười lạnh: "Không phải khi còn bé gọi anh là A Cảnh sao?"

Cố Cảnh Ngự híp híp mắt, cảm giác nguy hiểm đang kề cận, hiện tại thật sự cực kỳ muốn trở lại quá khứ, lúc Trình Cấm còn chưa mở miệng, sẽ tìm cách bịt miệng cô ta lại.

Anh thật sự không biết...Vừa mở miệng cô ta đã gọi là A Cảnh.

Nhưng, hiện tại, việc gấp cần phải làm là dỗ người.

Cố Cảnh Ngự ôm lấy eo cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nói rất cẩn thận: "Thật sự không có gì khi còn bé, hay là quay lại để cho em đem miệng của cô ta bịt kín?"

Thật sự bịt kín cái thể loại người kia.

Thấy cô giảm nhẹ sức tay rồi, trên mặt vui vẻ càng ngọt ngào, anh đỡ lấy cô, cắn vành tai cô một cái, có chút bất đắc dĩ: "Anh dẫn em xem ít đồ."

Nói xong liền duỗi cánh tay dài ra ôm lấy eo cô cùng đầu gối bế lên.

Ôn Nhan đột ngột bị bế lên, có chút không kịp chuẩn bị, cẳng chân đá hai cái, tức giận, kéo lấy lỗ tai anh: "Thả em xuống, em tự đi."

Nếu anh nói không thì anh xong rồi.

Cố Cảnh Ngự siết tay, cuốc bộ nhanh hơn, nói: "Đừng nhúc nhích, em không biết chỗ." Lời lẽ hợp lí.

Cô, không, biết, đi, sao?

Ôn Nhan cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu thấy trước mắt là cái cổ, trực tiếp hung hăn mà một ngụm cắn lên.

" Aiii...." Cái này là một cái cắn rất mạnh, rất đau, nhưng có một loại cảm giác khác nổi lên....

Cố Cảnh Ngự yết hầu giật giật, cánh tay không tự chủ siết chặt hơn, cổ của anh vốn mẫn cảm, huống chi người cắn lại là cô...

Cảm giác trên cổ có xúc cảm mềm mại, Cố Cảnh Ngự ánh mắt tối sầm, một lần nữa kìm nén lại, nếu không phải cô đang gây sự, anh hiện tại có thể....

Người đàn ông nguy hiểm híp mắt lại, hít một hơi, một tia lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, tăng tốc độ.

Cũng may mắn, sân trong khá lớn, bọn anh cũng không ở chung một khu, trên đường cũng không có gặp những người khác.

Thời điểm Ôn Nhan buông miệng ra, trên da thịt đã hiện lên dấu răng, vừa đỏ vừa sâu, xem ra trong mười ngày hoặc nửa tháng không thể biến mất được.

Cô thấy anh không biết từ nơi nào lấy ra một tập tài liệu, ôm cô ngồi trên ghế salon, trên mặt còn có chút xấu hổ.

Xấu hổ?

Ôn Nhan dừng một chút, nhận lấy tập tài liệu, lòng hiếu kì nổi lên.

Thật ra... không phải cô không tin anh.

Cô ăn dấm chua, nhưng cũng có chừng mực.

Sau khi cắn thì tỉnh táo lại cũng không ít, không có ghen tuông nữa rồi, dù sao cô cũng vừa nói, cô thật sự hiểu rõ, anh cùng người kia không có gì hết.

Cô hừ một tiếng, lại không có mở ra, tức giận liếc anh: "Cho anh một cơ hội, nếu có lần sau nữa thì trong vòng ba tháng đừng có vào phòng."

Về phần lúc nãy, xem ra anh thật sự vô tội, hơn nữa biểu hiện khá tốt....Được rồi.

Mẹ nó...

Từ ba tháng giảm xuống hai tháng đi.

Không thì, đem gia quy ra chép ba nghìn lần cho nhớ.

Xác định được hình phạt, lúc này trong lòng Ôn Nhan vui vẻ hơn, đem đồ vật trong tay trả lại trong tay anh, liếc xéo anh: "Tin anh một lần."

Cố Cảnh Ngự cũng hiểu rằng cô không phải không tin anh, không nhìn cái này cũng là muốn anh biết ý nghĩ này, anh vểnh môi, đáy mắt thâm thúy, ôn nhu, ôm eo cô, trán đụng trán, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô: "Cảm ơn bảo bối."

Ngón tay anh xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của cô, giọng nói từ tính hơi khàn: "Anh không muốn em không có bất cứ điều gì nghi ngờ."

Anh biết cô tin anh, nhưng anh muốn cho cô biết rõ những cái..này, làm cho cô hoàn toàn an tâm.

Ôn Nhan thấy ánh mắt anh ôn nhu lại chân thành tha thiết, cuối cùng một chút tức giận còn tích tụ ở lồng ngực chầm chậm biến mất không thấy nữa, cố ý xụ mặt xuống, hất cầm ý bảo anh mở ra cho cô: "Em sẽ xem thử xem."

Cố Cảnh Ngự nở nụ cười: "Được."

Anh mở tập tài liệu ra, lấy ra bên trong một trang giất, Ôn Nhan hắng giọng, ngó đầu nhìn.

Testosterone() ,.....Hormone kích thích nang trứng()......Hormone Luteinizing()....Prolactin()...

() Testosterone: à nội tiết tố nam vô cùng quan trọng, được tiết ra chủ yếu tại tế bào Leydig của tinh hoàn. Testosterone không chỉ quyết định đời sống tình dục viên mãn mà còn giữ vững toàn bộ sức khỏe nền tảng của phái mạnh, từ hoạt động của các cơ quan tuần hoàn, hô hấp, tiết niệu tới hệ thống cơ, xương, khớp, thần kinh và não bộ.

() Hormone kích thích nang trứng (FSH): là một glycoprotein được thùy trước tuyến yên bài tiết. Ở nam giới, FSH kích thích sự phát triển tinh hoàn và các ống sinh tinh dịch, kích thích tinh hoàn sản xuất các tng trùng trưởng thành và thúc đẩy quá trình sản xuất các protein gắn với androgen (androgen binding protein)

() Hormone Luteinizing: Nội tiết tố LH (Luteinizing hormone) là hormone do thùy trước của tuyến yên tiết ra. Luteinizing hormone cùng với FSH và Testosterone là bộ ba hormone quan trọng quyết định chức năng sinh lý và ở nam giới.

(): Prolactin: là một hormone được sản xuất bởi thùy trước của tuyến yên, một cơ quan có kích thước nhỏ được tìm thấy ở sàn não thất ba, trong hố yên của thân xương bướm. Xét nghiệm Prolactin để chẩn đoán nguyên nhân của vô sinh và rối loạn chức năng cương dương ở nam giới,...

Cái này là cái quỷ gì?

Kết quả kiểm tra: Sinh lí bình thường?

Sinh lí..

Bình thường

???

Ôn Nhan kinh ngạc trừng lớn mắt, xem bản báo cáo, mí mắt giật giật.

Đây là...phiếu kiểm tra của bệnh viện?

Thấy tên người kiểm tra, thần sắc cô đột nhiên có chút vi diệu, ánh mắt không tự giác nhìn ra sau.

Cố Cảnh Ngự nhanh tay véo eo cô, nheo mắt lại, giọng nói có chút nguy hiểm: "Em đang suy nghĩ gì?"

Không lẽ cô đang nghi ngờ sao?

Ôn Nhan ho khụ khụ, mí mắt nhảy lên, thu hồi ánh mắt: "Không có, không có gì."

Chuyện này đến cùng cô cảm thấy không chân thật lắm...

Cho nên...đến cùng chuyện gì xảy ra vậy?

Sao anh lại đi kiểm tra...

Ôn Nhan ánh mắt thỉnh thoảng vụng trộm qua, anh hừ một tiếng, cánh tay siết chặt, vẫn là nói cho cô nghe nguyên nhân.

Chuyện này tuy nói là có chút ngoài ý muốn.

Anh cùng anh hai tuổi chênh lệch không lớn lắm, cộng thêm khi còn nhỏ ba mẹ công việc bề bộn, cho nên ban ngày hay ở chung một chỗ.

Anh trai của anh lúc dậy thì có quen một người bạn gái, dĩ nhiên cô bạn gái này không thích hợp với anh trai, nhưng lúc này anh không biết anh trai của anh rất yêu cô ấy.

Về sau, người bạn gái bởi vì một chút nguyên nhân lừa anh trai anh đến một chỗ, kết quả bị những người khác bắt được cơ hội, đương nhiên ý định ban đầu của cô ấy không phải vậy, cũng không biết sẽ có kết quả như vậy. Nhưng tiếc thay kết quả ấy vẫn trở thành hiện thực.

Anh lúc đó cũng ở cùng với anh trai mình.

Sự thật không giống như tiểu thuyết, hai người bọn họ bị một đám người có chuẩn bị đến đánh cho một trận, cũng không chiếm được lợi thế gì, anh còn nhỏ, cuối cùng trên người hai người đều bị thương.

Tính cách anh có chút...không tốt lắm, thời điểm bị đánh quá mức tàn nhẫn, căn bản không có chú ý trên người bị thương ở đâu, về sau kiểm tra mới phát hiện, chỗ bị thương có chút quá nguy hiểm.

Anh trai của anh vì chuyện này mà vẫn luôn áy náy, khuyên nhủ cũng vô dụng.

Cho nên nhiều năm về sau như vậy, anh trai anh không qua lại với một ai...

Anh trai...

Cố Cảnh Ngự siết chặt cánh tay.

Đừng nhìn anh trai bộ dạng nghiêm túc, thật ra không phải vậy đâu, khả năng tưởng tượng của hắn vô cùng cao.

Vốn hay tưởng tượng, cộng thêm quan tâm quá sẽ bị loạn.

Sau một loạt các yếu tố, kết quả chính là... Anh đen mặt khuyên can mãi anh trai của anh vẫn không tin.

Mỗi ngày đều: "Em trai, đi cùng anh đi."

Nhìn ánh mắt của hắn là anh hiểu được, em trai, thật sự, em nên đi cùng anh, anh không để em đi một mình đâu.

Còn thiếu chút nữa thì nói luôn tất cả sự việc cho bố mẹ biết.

Cố Cảnh Ngự: "..."

Cái bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng thật ra chỉ là gạt người.

Về sau, vì để cho anh trai an tâm, cuối cùng, trong cơn tức giận, anh đen mặt cùng anh trai đi kiểm tra cái này.

Cố Cảnh Ngự nói đến đây, sắc mặt vẫn còn có chút đen, ôm chặt eo cô, hung hăn lưu lại dấu hôn sau tai cô: "Anh lúc đầu muốn cùng em...."

Có cần mất mặt như thế không?

Trong quá trình anh nói, Ôn Nhan đã mấy lần thậm chí không nhịn cười được, nhưng nhìn Cố ảnh đế phiền muộn bày tỏ, lại cứ thế mà nén trở về, thời điểm nghe được câu cuối cùng vẫn không nhịn được, vỗ bắp đùi anh bật cười.

Ha ha ha ha ha ha!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Cố ca làm rất tốt!

Truyện Chữ Hay