Edit: Cải Trắng
Kính coong, kính coong!!
Chuông cửa vang lên mấy tiếng, vẫn không có người ra mở cửa. Một người đàn ông khí chất tinh anh đứng đợi ở cửa, đợi được một lúc hắn nhíu mi lại. Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn ấn chuông thêm vài lần nữa. Không phải Dương Phàm nói ông chủ ở nhà sao?
Cuối cùng sau khi xác nhận không có ai ở nhà, Tiếu Dương xoay người đi, gọi điện thoại.
Cậu và Dương Phàm đều đi theo Cố Cảnh Ngự, nhưng hai người lại phụ trách hai mảng khác nhau. Không chỉ có Dương Phàm là người đại diện của Cố Cảnh Ngự, mà còn có có hắn nữa, chỉ là Dương Phàm như kiểu trợ lý đi theo Cố Cảnh Ngự vậy, công việc của Dương Phàm cũng nghiêng về phía công việc của người đại diện nhiều hơn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Cố Cảnh Ngự không thể nào vừa đi đóng phim lại vừa lo chuyện công ty được. Cố Cảnh Ngự không có thời gian cũng không muốn cả người mệt chết, nhưng mà kiểu gia đình như nhà anh thì đi đầu tư một chút cũng là chuyện bình thường.
Lần này, Dương Phàm muốn đi thương lượng một số chuyện với bên biên tập, cho nên bảo cậu tới đây thay một chuyến.
Nhưng mà không phải Dương Phàm bảo ông chủ ở nhà sao?
Đèn xe nhấp nháy hai cái, Dương Phàm mở cửa xe ra. Hắn vừa mới xong việc, giờ mới ra khỏi nhà đạo diễn, đúng lúc đó thì hắn cảm thấy điện thoại trong túi mình rung lên.
Tay đang mở cửa xe thì dừng lại, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra xem là ai gọi tới: " Tiếu Dương? "
Dương Phàm vừa mở cửa xe ra ngồi vào, vừa ấn nút nhận cuộc gọi: " Tiếu Dương? Có chuyện gì thế? "
Tiếu Dương: " Dương ca, không phải anh nói ông chủ đang ở nhà sao? Tôi ấn chuông cửa mãi sao không có ai ra mở cửa. "
Dương Phàm cắm chìa khóa vào, khởi động xe. Hắn đẩy đẩy mắt kính, chớp mắt một cái, trong lòng thầm mắng một câu, Cố Cảnh Ngự đúng là đồ không biết xấu hổ: " Cậu thử đi xuống tầng xem. "
Rõ ràng là đang ở nhà người khác, vậy mà còn không biết xấu hổ mà nói mình đang ở nhà? Đó là nhà cậu ta chắc!!
Tiếu Dương kêu lên một tiếng, cậu có hơi khó hiểu: " Ông chủ mua nhà ở cả tầng sao? "
Tầng không phải đã xây lại rồi sao? Cũng không khác mấy căn biệt thự là bao, thế mà còn chưa đủ cho ông chủ ở sao?
Mua cái rắm!!
Dương Phàm vặn khóa, trừng mắt một cái: " Cậu đi xem là biết thôi. "
" Được rồi, tôi không nói với cậu nữa, nhớ nhắc cậu ta ký nhanh lên đấy. "
Giờ hắn đang có việc không thể trở về ngay được, nên hắn mới nhờ Tiếu Dương đi hộ chuyến này, văn kiện này hiện giờ đang cần gấp. Nếu hắn không thúc Cố Cảnh Ngự một cái thì chỉ sợ cậu ta sẽ ném luôn chuyện này ra sau đầu.
Hắn ném điện thoại sang một bên, day day trán.
Hắn hôm nay tốn biết bao nhiêu công lực, sắp mệt muốn chết rồi. Lúc nói chuyện với đạo diễn, chỉ thiếu điều hắn với đạo diễn giơ dao lên chém giết lẫn nhau thôi, sau đó hắn phải nhường một bước mà đi ra ngoài, không chắc đạo diễn ngồi đó khóc cho hắn xem mất.
Thật là, không phải hôm trước cậu ta mới khoe là đã thoát khỏi kiếp độc thân rồi sao? Sao vẫn còn muốn cắt nối biên tập chương trình?
Dương Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, hắn đạp chân ga, bắt đầu lái xe đi.
Quan trọng nhất chính là, hai người từ đầu tới cuối đều rải cẩu lương, giờ phải cắt nối biên tập như thế nào đây?
Cắt sạch đi hả?
Làm việc gượng ép như vậy...lương tâm cậu ta không đau sao?
Tiếu Dương cũng không hỏi ngược lại là căn hộ nào, ở đây mỗi một tầng đều chỉ có một nhà thôi. Cậu ấn chuông cửa xong thì nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ cửa nhà để chỉnh trang lại trang phục. Sau khi xác định quần áo đã chỉnh tề không gây ảnh hưởng tới mắt nhìn của Cố Cảnh Ngự thì cậu mới đứng im chờ người ra mở cửa.
Lần này có tiếng đáp lại rất nhanh, cạch một cái, cửa được mở ra.
Tiếu Dương nở một nụ cười tiêu chuẩn tới không thể tiêu chuẩn hơn: " Cố..."
Còn chưa nói xong, Tiếu Dương nhìn lại người đang đứng trước mặt mình, cậu sững sờ đứng ở cửa. Tới khi phản ứng lại, cậu lịch sự nói nốt nửa câu sau: " Cố ca...là ở trong này sao? "
Bề ngoài cậu làm bộ như không có chuyện gì, coi như đây là chuyện bình thường, nhưng trong lòng đã bị dọa sợ một phen.
Tại sao Ôn Nhan lại ở đây!!
Ôn Nhan là ai đương nhiên là cậu biết, là người dạo gần đây rất nổi tiếng. Nhưng mà...sao cô ấy lại ở chỗ này chứ?
Có phải cậu đi nhầm nhà rồi không?
Cậu vừa nghĩ ra điều này, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Ôn Nhan nói, trong mắt cô xẹt qua tia gì đó xấu hổ: " Tới tìm Cố Cảnh Ngự sao, vào đi. "
Cô lấy ra một đôi dép đi trong nhà, đôi mắt đào hoa cong lên: " Trong nhà không có dép mới, cậu không để ý chứ? "
" Không đâu không đâu. " Tiếu Dương vội vàng xua tay, tay kia cậu vẫn cầm túi văn kiện, mỗi cử chỉ đều khiêm tốn, lịch sự.
Tới lúc đứng thẳng dậy, cậu mới đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà này. Căn nhà này ngập tràn không khí gia đình, ở cửa ra vào có hai đôi giày một nam một nữ đặt cạnh nhau, có cả áo khoác đen của người đàn ông treo trên tường, gần cửa ra vào. Trên bàn trà có để mấy quyển tạp chí, trong không khí như tỏa ra mùi hương khiến bụng người khác sôi ùng ục. TV trong phòng khách đang mở, cốc nước trên bàn trà đang có hơi nóng bốc lên.
Mấy cái này không khác gì cuộc sống của các đôi vợ chồng, không khí luôn tràn ngập ấm áp cùng sự ngọt ngào của tình yêu.
Cũng có nghĩa, điều này đang thể hiện rằng, hai người họ....ở chung??
Vẻ tươi cười trên mặt Tiếu Dương thiếu chút nữa thì cứng đờ lại. Nói thật, sự kiện bênh vực cô trên weibo lúc trước, bọn họ cũng ngầm đoán rằng ông chủ có ý với Ôn Nhan rồi, nhưng mà...Bọn họ không biết, giờ sự việc đã phát triển tới tình trạng như thế này rồi.
Cố Cảnh Ngự đang ở chung!!
Ở chung đó, bạn hiểu không?!!
Thực ra, nếu Ôn Nhan mà biết cậu đang suy nghĩ gì, nhất định cô sẽ không nhịn được mà phản bác. Bọn họ không hề ở chung, chẳng qua là Cố Cảnh Ngự ngày ngày ăn vạ ở đây, nên bất tri bất giác đồ của anh mới nhiều lên, chiếm không ít chỗ.
Đương nhiên, cô không thể đọc được suy nghĩ của cậu. Ôn Nhan rót cho cậu một chén trà, sau đó đi vào trong bếp.
" Có người tới, tìm anh. " Ôn Nhan vừa đi vào trong bếp thì vẻ tươi cười trên mặt giảm hẳn, cô hít một hơi, đẩy Cố Cảnh Ngự ra, nhận lấy cái muỗng từ trong tay anh: " Sao anh không nói cho em biết người tới không phải là Dương ca? "
Cô cứ tưởng là Dương Phàm.
Cố Cảnh Ngự bị đẩy lùi hai bước về phía sau. Anh cong cong môi, lại vòng tay qua ôm lấy cô, cầm lấy đôi tay cô đang cầm muỗng, chậm rãi cùng cô quấy nồi canh lên: " Em nói cái gì? "
Anh nắm tay cô thật chặt, lại tiến một bước về phía trước, đem thân thể mình kề sát vào người cô, anh cười khẽ một tiếng: " Có gì khác nhau sao? "
Ôn Nhan ngừng động tác lại, đương nhiên là khác nhau rồi.
Nhưng cô cũng không biết là nó khác nhau ở chỗ nào, có thể là hai người giờ thân mật giống như đôi vợ chồng trẻ vậy, cũng có thể là vì, cô thấy Tiếu Dương là người lạ...
Dù sao thì cô vẫn cảm thấy hơi khó xử.
Cô nghiêng nghiêng đầu, tránh né hơi thở của anh phả vào tai mình. Cô dùng khuỷu tay đẩy đẩy hông người phía sau, trừng mắt lên: " Đi đi, đi mau. "
" Đừng để cho người ta sốt ruột vì chờ. "
Người trước mắt cúi đầu, vô tình để lộ ra cần cổ trắng nõn. Tóc được cô tùy ý búi lên, có mấy sợi tóc con nghịch ngợm rơi xuống, mái tóc đen nhánh được búi gọn lên, mấy sợi tóc lòa xòa ở bên tai, càng tô điểm thêm cho cần cổ trắng nõn xinh đẹp đó.
Làm cho người khác nhịn không được muốn cắn một cái.
Yết hầu của anh hơi chuyển động, cánh tay bên hông cô càng ôm chặt hơn, anh há mồm cắn vào vành tai cô. Ngữ khí anh trầm thấp, nghe có chút bá đạo: " Để cho cậu ta chờ. "
Có gì phải nhanh lên chứ.
Ôn Nhan kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện, cô nghiêng đầu một cái, dùng khuỷu tay huých vào người phía sau: " Anh buông ra. "
Đã cắn được một con mồi đáng yêu như này, sao có thể buông ra chứ?
Anh hừ một tiếng, nhẹ nhàng tránh được cái huých của cô. Anh vẫn ngậm lấy vành tai tinh xảo của cô, ánh mắt như trầm mê, anh vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mơn trớn chỗ đó. Hành động này thật giống như một đứa trẻ đang say mê với đồ chơi mới, yêu thích không buông tay.
Thật mềm mại...
Keng một tiếng, cái muôi đang cầm rơi vào trong nồi canh. Nồi canh đang sôi lên, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
" Cố, Cảnh, Ngự!! "
Ôn Nhan trốn không được, thanh âm hơi run rẩy. Cô dùng sức đẩy miếng keo đang dính chặt vào cô ra, tiện đẩy anh ra khỏi phòng bếp rồi đóng cửa luôn: " Biến. "
Lúc trước, khi chưa ở bên nhau cô đâu biết anh lại dính người như vậy, giờ thì mỗi ngày giống như keo dán vậy, cách xa một chút thôi cũng không chịu được.
Tiếu Dương ngồi trên sofa bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Cậu vừa quay đầu lại liền thấy một người đàn ông bị đẩy ra khỏi phòng bếp, kèm theo đó là tiếng đóng cửa.
Tiếu Dương...Giống như chú chó ngốc mở mắt nhìn rồi.
Nếu cậu không nghe nhầm, thì vừa rồi cậu vừa nghe ai đó bảo " biến "?
Cố Cảnh Ngự bị đẩy ra, anh chỉ cười khẽ một cái, có hơi tiếc nuối.
Anh hoàn toàn không để ý đến việc tròng mắt Tiếu Dương sắp rơi xuống đất, anh ung dung cởi tạp dề hình chú sói xám ra, ngữ khí bình tĩnh, anh nhìn về phía cậu: " Có chuyện gì thế? "
Tiếu Dương cố gắng thu ánh mắt của mình lại, nghe anh nói vậy cậu mới phản ứng lại. Cậu a một tiếng, sau đó lấy tập văn kiện trong túi ra: " Là thế này, Dương ca bảo em mang tới đây, nói là mấy ngày trước văn phòng công ty trò chơi đưa tới. "
Mẹ nó!
Cố ca của cậu thế mà... không tức giận!!?
Cố Cảnh Ngự ừ một tiếng, anh đưa tay lấy tập văn kiện, lật xem: " Bọn họ nói... "
" Có, đại khái là... "
Ngoài phòng khách, tiếng nói trầm thấp của anh như có như không vang lên. Ôn Nhan vỗ vỗ mặt, cô cảm nhận được tóc mai ở bên tai có hơi ướt, cô đưa tay sờ sờ vành tai, cô cảm thấy bên vành tai còn lưu lại chút ấm ấm, giờ thì sắc mặt cô đỏ bừng cả lên.
Cô lấy khăn lông lau đi. Cô mím môi, cô vừa thầm mắng Cố Cảnh Ngự, vừa đưa tay lấy muôi khuấy khuấy nồi canh, nhưng khóe miệng cô không nhịn được hơi cong lên.
Lúc này đang là giữa trưa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hơi nóng bốc lên từ trong nồi, tạo ra cảnh tượng lung linh huyền ảo.
Đồ ăn đã nấu xong, chỉ đợi canh sôi thêm chút nữa là được rồi.
Ôn Nhan mấy tháng nay không nấu cơm rồi, không tránh khỏi cảm thấy hơi lạ, nhưng giờ cô cũng không cần xào nấu, không cần phải nắm rõ mấy thứ như liều lượng gia vị. Giờ cô chỉ cần cho đồ ăn từ nồi ra đĩa là được.
Từ tủ bát đĩa lấy ra một cái đĩa hoa, cô đổ đồ ăn ra, đẩy cửa phòng bếp, đem món ăn nóng hổi ra ngoài.
Người đàn ông đang ngồi trên sofa ngẩng đầu lên, chớp mắt, anh ném tài liệu sang một bên. Câu nói ra khỏi miệng lại thành câu khác.
" Đợi chút nữa nói tiếp. "
Chân dài bước tới, anh vô cùng tự nhiên nhận lấy mâm đồ ăn trong tay cô, giọng nói dịu dàng: " Anh bê cho, em đi lấy đũa đi. "
Đồ ăn vừa mới nấu xong, vẫn còn rất nóng.
Mẹ nó!
Tiếu Dương đưa tay muốn đỡ lấy tập tài liệu mà anh ném xuống, nhưng cậu vẫn chậm hơn một bước, cậu trơ mắt nhìn tập tài liệu đập vào cạnh bàn sau đó rơi thẳng xuống đất.
Tiếu Dương: "... "
... Thế cũng ném, mẹ nó, cũng dứt khoát quá rồi!
Day day trán, Tiếu Dương nhặt tập tài liệu ở dưới đất lên, cậu để lại ngay ngắn trên bàn. Hít sâu một hơi, cậu rất tinh ý mà đứng lên: " Chị dâu, để em bưng cho. "
... Chị dâu?
Sắc mặt Ôn Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc, tay cô run lên, thiếu chút nữa cô quăng luôn cái mâm trong tay xuống.
Cô nghẹn lời, sau đó vẫn chầm chậm nói: "...Không cần đâu, không còn đồ gì nữa, cậu cứ ngồi đấy đi. "
" Không sao cả. " Tiếu Dương không nói thêm nữa, cậu tiến tới bê bát canh còn đang nóng: " Em ngồi hơi tê chân rồi, đứng lên vận động một chút cũng tốt. "
" Thế cũng... " Làm gì có ai để khách bê đồ không?
Cô còn chưa nói xong, anh ở đằng sau đã nhìn Tiếu Dương với ánh mắt tán thưởng, anh ôm Ôn Nhan đi vào trong phòng bếp, cười nhẹ: " Cậu ấy khá thích bê mâm, em không thể cướp đi thứ cậu ấy yêu thích được. "
"... "
Thanh niên Tiếu Dương – người được bảo là thích bê mâm, tay cậu lúc này đang run rẩy.
Ấn đường Ôn Nhan giật một cái, khóe miệng cũng giật giật, làm gì có ai thích việc bê mâm chứ.
Cô nhìn vào mắt cậu, mắt cậu không hiện lên chút chột dạ nào. Cậu đứng thẳng lưng, cho dù bê mâm cũng phải có khí khái đàn ông, khuôn mặt cứng đờ, nói: " Cái này đúng là... rất yêu thích. "
Cơm nước xong xuôi, Cố Cảnh Ngự tự động đứng dậy đi rửa bát.
Rửa bát xong, Cố Cảnh Ngự đi ra ngoài, anh vừa lau tay, vừa nhìn về phía Ôn Nhan, ngữ khí vô cùng dịu dàng: " Anh đi ra ngoài một lúc, chút nữa sẽ về. "
Đợi cô đồng ý, anh mới đi theo Tiếu Dương, rời khỏi nhà.
Không chỉ ký tên không đâu, anh còn phải lên thư phòng ở trên nhà mình để lấy con dấu nữa, tí nữa còn phải đóng dấu.
Tiếu Dương đứng ở cửa, khuôn mặt tươi cười, cậu nở nụ cười tiêu chuẩn để lộ ra tám cái răng. Cậu thấy ấn tượng của đại ma vương ngày trước với giờ hoàn toàn không giống nhau.
Chỉ cần để ý ánh mắt một chút, thì người này thật ra không biết đã đi vào cõi thần tiên từ lúc nào.
Cuối cùng cũng ký tên xong rồi, cậu đứng ngốc ra ở bên ngoài, mãi cho tới khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cậu mới bừng tỉnh, sống lại rồi.
Ôi...mẹ!!!
Cậu thở sâu một hơi, lấy di động ra mở nhóm chat lên, đây là nhóm chat của cấp dưới, hầu như mọi người đều là trợ lý của Cố Cảnh Ngự, nói chuyện rất rôm rả.
Tiếu Tiểu Minh: Về sau tôi còn tới nhà ông chủ nữa, tôi sẽ làm heo.
Đinh Khoa Khoa: Có chuyện gì xảy ra thế?
....
Ăn một bữa cơm, thiếu chút nữa bị ánh mắt hình viên đạn đó lăng trì.
Bắt nạt cậu là cẩu độc thân phải không?
Tiếu Dương đi rồi, Ôn Nhan ngồi trên sofa ăn trái cây. Một lúc sau cô lại nghe có tiếng mở cửa, ngó qua: " Đi rồi sao? "
" Ừm. " Cố Cảnh Ngự khom lưng tháo giày, anh đổi sang dép đi trong nhà. Sau đó, anh đi tới bên cạnh cô, lười biếng dựa vào người cô: " Đi rồi. "
Anh cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, anh hỏi: " Em ăn no chưa? "
Không ăn no thì có thể nấu thêm lần nữa.
Nói xong, liền hơi híp mắt: " Vừa nãy không nên để cho Tiếu Dương một bát cháo. "
Ban đầu, anh chỉ nấu phần đủ cho hai người ăn. Tuy sau đó anh cũng có nấu dư ra một chút, nhưng nếu để cho một người đàn ông trưởng thành ăn thì không đủ.
Ấn đường Ôn Nhan hơi giật, cô đưa tay đỡ trán: " Em ăn tới no căng bụng rồi. "
Anh lúc nào cũng gắp đồ ăn cho cô, cô có thể ăn không no sao.
Tuy là anh đang quan tâm cô, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cười. Cô nghĩ nghĩ một lúc, sau đó quay sang trêu chọc anh: " Đại ảnh đế, anh là quỷ hẹp hòi đầu thai hả? "
Cố Cảnh Ngự híp mắt lại, nhướn mày nhìn cô một cái: " Em cảm thấy thế nào? "
Nói xong, anh liền kéo đĩa đựng hoa quả lại gần. Bên trong đĩa cũng không có nhiều trái cây lắm, anh cầm lấy dao chuẩn bị gọt hoa quả: " Ăn táo hay ăn chuối đây? "
" Ừm, em cảm thấy anh quá keo kiệt. " Ôn Nhan nói, vẻ mặt sung sướng, tay cô chỉ vào quả táo trên đĩa.
Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn cô một cái. Vẻ mặt sung sướng này của cô thật khiến người khác ngứa ngáy, anh không nhịn được, đưa tay véo một bên má cô.
Sau đó anh làm như không có việc gì, anh thả quả chuối về lại đĩa, cầm lấy táo bắt đầu gọt: " Còn không phải là đến để nộp cho cấp trên sao? "
Quả nhiên, véo rất thích.
Anh lại không kiềm chế được mà đưa tay véo thêm cái nữa, anh khẽ cười một tiếng, ngước mắt lên nhìn cô, môi hơi nhếch: " Anh gần như có thể coi là lãnh đạo rồi, sao có thể để cho người khác được. "
Ôn Nhan đánh vào tay anh một cái, cong cong bờ môi đỏ, cô cầm lấy quả táo cuối cùng trong đĩa, đưa lên miệng anh: " Không tồi, Cố tiên sinh có tính giác ngộ rất tốt. "
Cô nhướn mày: " Nhớ tiếp tục phát huy. "
Anh cắn một nửa quả táo, sau đó cười: " Tuân mệnh. "
Ôn Nhan hài lòng ừ một tiếng, đem nửa quả táo còn lại ăn hết, ăn xong lại tiện tay ném luôn hột vào trong thùng rác. Sau đó cô đẩy đầu anh ra, nhẹ nhàng mở miệng: " Tốt lắm, mau gọt táo tiếp đi. "
Cứ có một loại cảm giác muốn tỏ ra không quen người này.
...
Buổi chiều hai người cũng không đi ra ngoài.
Ghi hình chương trình thực tế kia xem ra cũng khá bận rộn, cứ cách một tuần là phải đi ra ngoài quay hai ngày, tình huống này mà tiến vào đoàn làm phim nào cũng không hay. Không có đạo diễn nào thích diễn viên cứ tới cuối tuần là xin nghỉ cả.
Đơn giản hơn là hai tháng nay không tìm được kịch bản nào hay cả, Lý Cường không có ý định cho Ôn Nhan đi diễn tiếp. Trong hai tháng này hai người chỉ làm một chút việc để đảm bảo độ nổi tiếng của cô, mỗi lần làm đều trong thời gian ngắn.
Hôm nay vừa lúc Ôn Nhan không có việc gì, Cố Cảnh Ngự thì càng nhàn hơn. Anh không cần phải duy trì mức độ nổi tiếng của mình, thành ra, buổi chiều cả hai người đều không có việc gì.
Trời rất lạnh, hai người đều không muốn đi ra ngoài, hơn nữa, còn vì một số nguyên nhân liên quan tới nghề nghiệp. Nói tóm lại, hai người dành trọn buổi trưa ngồi trên sofa xem phim truyền hình.
Thỉnh thoảng câu được câu không trò chuyện với nhau.
Đây cũng có thể coi là một phương thức hẹn hò, chỉ cần người trong cuộc thấy vui vẻ là được.
Thậm chí, Cố Cảnh Ngự còn lười biếng nằm dính lấy sofa, tay ôm lấy eo Ôn Nhan, hoàn toàn không muốn đứng lên.
Mãi cho tới buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong.
Ôn Nhan đang cảm thấy mình không sống nổi nữa vì hôm nay cô ăn quá nhiều. Cố Cảnh Ngự cười cô, tay anh xoa xoa cái bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng mát xa, để cho cô dễ chịu hơn.
Lúc này có người gọi tới.
Là người đại diện của Ôn Nhan.
Di động đặt hơi xa, Ôn Nhan đẩy đẩy Cố Cảnh Ngự ra, hất hất cằm, ý bảo anh đứng lên lấy cho cô.
--- Cô ngồi dậy tự xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Cố Cảnh Ngự búng vào trán cô một cái, khóe môi hơi nhếch lên, hừ một tiếng: " Em đúng là lười. "
Tuy nói vậy, nhưng giọng anh chẳng nghe ra được một chút tức giận nào. Anh đưa tay lấy di động lại, còn đưa điện thoại tới bên tai cô.
Ôn Nhan nhận điện thoại: " Lý ca? "
" Vâng. "
" Hả? Đêm nay sao? "
"... "
" Cuối cùng? "
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Cảnh Ngự một cái, mở miệng: " Được, em biết rồi. "
" Vâng, em nhớ kỹ rồi, không thành vấn đề. "
Thấy ánh mắt của cô, Cố Cảnh Ngự lần nữa cầm điện thoại để lại trên bàn: " Làm sao vậy? "
" Nói là chương trình lần trước chuẩn bị phát, bảo em tuyên truyền một chút. "
Ôn Nhan kéo kéo tay anh: " Anh để di động của em lại làm cái gì, em còn muốn đăng nhập vào weibo một lúc. "
" Hôm nay? " Cố Cảnh Ngự suy nghĩ một chút, anh hơi nheo mắt lại, vuốt vuốt tóc cô: " Hôm nay có thể để em tuyên truyền một chút. "
Tập tối hôm nay là cảnh cuối của Ôn Nhan, kết cục của cô chính là vì yêu mà bị ban rượu độc.
Quý phi là một nhân vật dám yêu dám hận, lúc trước khi phim chiếu độ nổi tiếng đã rất cao rồi, tối nay là tập mà quý phi chết, chắc chắn nhân khí sẽ bùng nổ.
Nhân cơ hội này để cô tuyên truyền chương trình, đúng là cơ hội tốt nhất.
" Đạo diễn rất khôn khéo. " Anh cong cong môi, một công đôi việc, đúng là không có gì để chê.
Ôn Nhan đăng nhập weibo xong, ngước mắt nhìn anh: " Anh nói xem, phần dự đoán liệu có anh không? "
Đúng, lại nói tới chuyện ngày hôm nay... Tuy rằng nếu không có Lý ca nhắc nhở, cô đã sớm quên luôn việc tối nay là cảnh cô đóng máy trong
Cố Cảnh Ngự xoa xoa bụng cô, ý cười càng đậm hơn, anh lười biếng kéo dài âm thanh: " Muốn đánh cược một lần không? "
Ôn Nhan: " Đánh cược cái gì? "
" Đánh cược xem ở lần dự đoán trước liệu có anh hay không, người thua phải làm một việc theo yêu cầu của người thắng? "
Ôn Nhan lập tức cảnh giác: " Có phải anh xem kết quả dự đoán rồi đúng không? "
" Oan quá. " Anh lên tiếng kêu oan: " Cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh em, làm gì có thời gian đi xem kết quả dự đoán? "
Bờ môi mỏng giương lên: " Nếu không thì để cho em chọn trước? "
Ôn Nhan nghĩ nghĩ một lúc, chắc là Cố Cảnh Ngự không ra yêu cầu gì quá đáng đâu. Suy nghĩ một lát, cô không do dự gật gật đầu: " Em đánh cược là không có. "
Nếu ngay từ đầu bên Cố Cảnh Ngự không đánh tiếng...Tổ tiết mục chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn một người đóng vai người áo đen thần bí. Tập dự đoán này có khả năng anh sẽ không xuất hiện.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Cảnh Ngự lướt qua ý cười châm biếm, môi mỏng nhếch lên, giọng nói hơi kỳ lạ: " Vậy được... "
Anh đúng là không xem kết quả dự đoán, nhưng mà...
Sự kỳ lạ kia chỉ lóe lên một cái sau đó biến mất. Ngay lúc sau, anh chuyển đề tài, ánh mắt tràn ngập ý cười, xoa xoa cằm: " Anh để cho em chọn trước rồi, giờ em có thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ của anh được không? "
Phần dự đoán của chương trình thế mà nằm thứ hai trong hot search??
Ôn Nhan nhấn mở phần dự đoán, nhướn nhướn mày: " Yêu cầu gì? "
" Cho anh hôn một cái... " Cố Cảnh Ngự kề sát vào cô, hoàn toàn không có chút chột dạ nào, tâm tình anh rất tốt.