Edit: Cải Trắng
Có thể khi yêu vào thì con người ta trở nên ngốc hơn. Nếu được ở một chỗ với người mình yêu thì có thể ở đó tới sông cạn đá mòn. Tới lúc Ôn Nhan khôi phục được tinh thần, cô nhìn thời gian một chút, nhịn không được ấn đường giật giật vài cái. Cô không thể hiểu được anh và cô đã tốn thời gian trong cái ngõ nhỏ này làm cái gì, mà ở đây lâu như vậy.
... Thời gian này chắc là giả rồi.
Nhưng mà dù cô nói nhiều thế nào đi chăng nữa, thời gian vẫn như vậy.
Cần phải đi về thôi.
Lúc cô nói phải đi về, tay anh càng nắm chặt hơn, khi đó anh đang tì cằm lên đỉnh đầu cô, thỉnh thoảng còn cúi đầu mơn trớn mấy sợi tóc của cô, thân mật không một kẽ hở.
Ôn Nhan ngẩng đầu lên liếc anh một cái, như muốn hỏi, làm sao vậy?
Anh mím môi, lúc này anh thong dong bình tĩnh để lộ ra sự tùy hứng của một ảnh đế, một tay vẫn ôm lấy eo cô, một tay khác trượt xuống lần mò nắm lấy tay cô: " Vẫn còn sớm mà. "
Ôn Nhan liếc nhìn ra bên ngoài, người đi đường giờ đã vắng hơn không ít. Rồi cô lại ngẩng đầu lên nhìn vị ảnh đế đang đứng trước mặt mình, khóe miệng cô giật giật, cô đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt anh: " Nói mau, có phải anh là Cố Cảnh Ngự giả không? "
Nói dối không chớp mắt.
Nói xong, cô trực tiếp lách người đi ra ngoài: " Đi mau. "
Cố Cảnh Ngự cúi đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, trong ánh mắt anh bỗng ánh lên một tia bất đắc dĩ, anh nhanh chóng nhấc chân đuổi theo cô. Không phải nói phụ nữ sau khi trở thành bạn gái của mình sẽ rất dính người sao?
... Vì sao mà bạn gái của anh một chút cũng không dính người vậy!!
Khoảng cách giữa hai người bọn họ, kẻ bám dính không buông...Hình như là anh.
Lúc về tới khách sạn, hai người họ vừa vặn đụng phải mấy vị khách mời cùng nhau đi ăn cơm tối về. Khi thấy Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự nắm tay nhau đi vào, mấy người đó nhất thời sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần. Ở trong mắt bọn họ, chuyện Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự bên nhau họ đã biết từ lâu rồi, hiện tại thấy hai người họ nắm tay nhau đi vào chỉ sững sờ chút thôi.
Ôn Nhan cũng thấy hai vị khách mời nam còn lại. Cố Cảnh Ngự cảm thấy lòng bàn tay hơi giật giật, sau đó liền ngừng lại, cô cũng không rút tay về luôn, thấy thế, khóe miệng anh không kìm được hơi giương lên.
Cô đây là...chuẩn bị cho anh một danh phận?
" Đi ra ngoài ăn cơm sao? " Anh khống chế không được cười ra tiếng, nhướn mày nhìn hai vị khách mời kia.
Thái độ của anh lúc này tốt bất thường. Vị nam khách mời cũng từng gặp qua anh, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: " À đúng, đã lâu không gặp Ninh Tử, tôi hẹn cậu ấy ra ngoài ăn một bữa cơm. "
Khóe môi anh nhếch lên càng lúc càng rõ, ung dung thong thả, ngữ khí bình tĩnh: " Cũng tốt, buổi tối nên giành nhiều thời gian đi ăn uống với bạn bè một chút. "
Chờ tới lúc hắn có bạn gái, buổi tối sẽ không có thời gian đi ra ngoài tụ tập đâu, giống như anh vậy.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng Cố Cảnh Ngự nói ra, thì nghe như thế nào... Nghe như thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.
Nam khách mời ngẩn cả người ra, có phải hắn quá nhạy cảm rồi không?
Ôn Nhan lại nghe ra ẩn ý của anh. Cô đưa tay đỡ trán, mí mắt khẽ giựt, cô vòng tay ra sau lưng, nhéo vào thắt lưng anh một cái.
Nghĩ rằng không có ai hiểu ý mà anh nói chắc?
Rõ là không dùng lực mấy, nhưng anh lại kêu một tiếng. Sau đó, anh đưa tay bắt lấy tay cô vừa nhéo thắt lưng mình, tiện thể nắm luôn.
Ôn Nhan: "... "
Hai vị khách mời nam: "... "Hai bên chỉ biết nhìn nhau cười gượng một tiếng, sau đó hai vị khách mời nam kia giống như là bị ai đuổi theo vậy, chạy biến đi. Lúc này, Ôn Nhan mới trừng mắt liếc Cố Cảnh Ngự một cái.
Điên rồi hả?
Thang máy rất nhanh đi tới tầng một đón bọn họ. Tới nơi, Ôn Nhan đi ra ngoài, về tới phòng cô nhanh tay mở cửa: " Tạm biệt! "
Cố Cảnh Ngự đưa tay ngăn cô đóng cửa lại, cười: " Gấp như vậy sao? "
Anh duỗi tay ôm lấy eo Ôn Nhan, đem cô ôm vào trong ngực mình. Anh im lặng thở ra một hơi, nhiệt độ bắt đầu lan tỏa xuống bên dưới, anh hình như đụng trúng cổ cô rồi. Một ý niệm chợt lóe lên, anh khẽ cười, dùng tay nhấc bổng người trong ngực lên, tiếng nói trầm thấp: " Em không chuẩn bị cho bạn trai em một nụ hôn chúc ngủ ngon sao? "
Ôn Nhan bị ôm lên giống như một đứa trẻ vậy. Cả người bỗng cao lên một bậc, trán cô đụng trán anh, mỗi câu anh nói đều như phả vào mặt cô, mơ hồ như lông mi hai người cọ vào nhau, chóp mũi anh thân mật cọ cọ vào chóp mũi cô: " Hửm? "
Ôn Nhan ngây ra trong chốc lát. Nhìn ý cười trong mắt anh càng lúc càng đậm, cô phản ứng lại, đôi mắt đào hoa cong lên: " Được chứ! " Cô cười một cái rồi gặm.
Là gặm theo đúng nghĩa đen luôn đấy.
Sau khi Ôn Nhan dứt ra, để lại trên má anh một dấu răng rõ ràng.
Rất sâu, vô cùng rõ ràng.
Cố Cảnh Ngự kêu lên một tiếng, anh đưa tay sờ sờ má, hai dấu răng vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Ôn Nhan di chuyển, nhẹ nhàng cười: " Đại ảnh đế cảm thấy nụ hôn chúc ngủ ngon này như thế nào? "
Cố Cảnh Ngự nghe thấy lời cô nói thì cả người cứng đờ lại. Anh đưa mắt nhìn cô một lúc, đột nhiên khẽ cười một tiếng, ngón tay ái muội sờ sờ phần má có dấu răng: " Vô cùng tốt. "
Vẻ tươi cười của Ôn Nhan lập tức cứng đờ. Sau đó cô thấy Cố Cảnh Ngự tiếp tục nói, còn nháy mắt một cái: " Dấu răng xinh đẹp như này, anh phải giữ lại dấu răng thật tốt mới được. Phải để cho mọi người được chiêm ngưỡng một chút. "
Cái gì?
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhan là kinh ngạc. Ngay sau đó cô hiểu được ý tứ trong lời anh nói, cảm xúc rối bời trong lòng dâng lên, mí mắt cũng hơi giật giật, sợ hãi không thôi.
Mẹ nó!
Anh nói thế là có ý gì chứ!
Anh còn không biết xấu hổ mà để lộ dấu răng ngoài!
Thấy bộ dáng anh vẫn ung dung nhìn cô, Ôn Nhan cắn chặt răng: " Anh có biết xấu hổ không đấy? "
Cố Cảnh Ngự tiến sát tới gần cô, nhịn không được khẽ hôn lên mắt cô một cái, sao đôi mắt cô lại đẹp như thế chứ...Anh duỗi tay che đi đôi mắt cô, hơi cọ cọ vào môi cô, giọng anh có chút khàn khàn: " Không có. "
Ôn Nhan: "... "
Dứt khoát như thế này cô còn có thể nói gì nữa đây.
Cô day day trán, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, đẩy anh ra: " Đi mau, đi mau. "
Trong lòng yên lặng thở dài một hơi, không muốn đi. Anh nhịn không được lại ôm lấy eo cô, anh mở miệng, thấp giọng dò hỏi: " Em không mời anh vào trong ngồi sao? "
Nói xong câu này, không biết nghĩ tới cái gì, lỗ tai Cố Cảnh Ngự có điểm hơi đỏ lên.
Ôn Nhan còn chưa kịp nói gì thì tầm mắt cô vô tình nhìn thấy tai anh đang đỏ lên, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: " Anh đây là đang... thẹn thùng hả? "
Anh mà còn biết thẹn thùng sao?
Cố Cảnh Ngự: "... "
" Em nghĩ anh đang xấu hổ sao? " Anh hơi dừng động tác lại một chút, sau đó lại kề sát mặt vào vành tai cô, cắn một cái. Anh hơi cười, để lộ ra giọng mũi vô cùng gợi cảm: " Hửm? "
" Em có thích giọng nói như thế này không? "
Anh nói xong còn làm bộ như đang suy nghĩ gì đó, nếu như cô thích anh hoàn toàn có thể phối hợp với cô.
Ôn Nhan nhìn anh trong chốc lát, cô lách người một cái, đôi mắt cô cong cong lên, rầm một tiếng đóng cửa lại: " Tạm biệt! "
Ha ha ha ha ha ha ha, hóa ra bản chất vẫn vậy!
Cửa đóng lại một lúc lâu rồi.
Anh duy trì tư thế kia một lúc lâu mới xoay người lại, chẹp miệng một tiếng. Anh lại đưa tay lên sờ sờ tai mình, rồi như có như không bỏ tay xuống.
Hình như hơi đỏ.
...
Nửa đêm.
Một tài khoản nho nhỏ trên weibo bỗng nhiên nổi tiếng.
Nguyên nhân nổi tiếng rất đơn giản, chủ tài khoản hình như mở tiết mục rút thăm trúng thưởng rồi.
Chủ tài khoản có vẻ là một người bạn trai rất si tình, kiên trì theo đuổi người yêu của mình...ừm, đây là lời của những người bạn trên mạng.
Chỉ cần ở chỗ bình luận bên dưới có bốn chữ " bách niên giai lão ", người bình luận đó có thể tham gia rút thăm trúng thưởng. Có bao lì xì đồng, có bao lì xì đồng.
trong tiếng Trung đọc gần giống với " Một đời một kiếp ": /一三一四 / yi san yi si /. Một đời một kiếp / 一生一世 / yi sheng yi shi/
Thế là cư dân mạng bên dưới sôi nổi bình luận những lời chúc phúc. Nào là bên nhau tới đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, một đôi trời sinh, và vân vân.
Thế mà cụm từ " bách niên giai lão " hôm sau lại lên hot search.
Bách niên giai lão: Bên nhau tới đầu bạc răng long.
Lượt theo dõi ở tài khoản này phải gọi là tăng vèo vèo.
...
Ngày hôm sau.
Một người, chỉ cần có một đôi mắt thôi, sẽ nhận ra được tâm trạng của Cố Cảnh Ngự hôm nay rất tốt. Không phải là do trên mặt anh luôn mang nụ cười, mà là dù trên mặt anh có muốn băng cá nhân, nhưng vẫn có thể thấy được tâm tình anh không tồi. Từ trên xuống dưới đều thấy được sự sung sướng không thể che giấu nổi.
Đặc biệt là khi có người tiến tới hỏi Cố Cảnh Ngự, hỏi xem vết thương của anh từ đâu mà có, có nghiêm trọng không.
Tất cả khách mời đều quay sang nhìn về phía Ôn Nhan:.... À
Thậm chí, nhiệm vụ hôm nay là lội xuống bùn hái củ sen, anh cũng vui vẻ đồng ý.
Ngay cả phó đạo diễn luôn ngây người cũng không nhịn được mà hỏi đạo diễn, hôm nay có phải Cố Cảnh Ngự đã gặp chuyện gì tốt không. Bọn họ đều sớm cho rằng Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan đang bên nhau.
Chuyện tốt, đương nhiên là có.
Thấy sân chơi đã được bố trí sẵn, đạo diễn giật giật khóe miệng, đột nhiên ông không biết nói gì nữa.
... Mới sáng sớm hôm nay Cố ảnh đế đi ra ngoài còn không thèm che dấu răng ấy đi, một đường đi tới nhà bếp lấy đá chườm, còn dấu vết ở khóe miệng Ôn Nhan nữa...Là một người từng trải, ông còn cái gì không biết cơ chứ.
Nhưng mà...
Đạo diễn không nỡ nhìn thẳng vào camera. Chỉ vì được hôn một cái đã hưng phấn như thế này, có phải là không có tiền đồ không!
Thế thì sau này...
Đạo diễn lắc lắc đầu. Bỗng nhiên ông suy nghĩ về hình tượng sau này của Cố Cảnh Ngự, mắt ông lại di chuyển sang chỗ khác.
Bây giờ còn là thanh niên trẻ tuổi, sao lại khiến mình kinh hãi như thế này...
Trong lòng âm thầm lắc đầu, ngoài miệng ông vẫn giải thích về trò chơi hôm nay: " Củ sen thu thập được chia ra làm hai loại, loại đầu tiên là củ sen tươi, loại thứ hai là củ sen khô. Thời gian để thu hoạch củ sen tươi thường là vào tháng tám hàng năm, mà sen có nhiều cây trưởng thành rất nhanh, họ thường thu hoạch sớm hơn một tuần để cắt phần cuống của sen đi, giảm bớt màu trên lớp biểu bì. Còn để thu hoạch củ sen khô thì họ thường thu hoạch vào tháng ba, tháng tư năm sau. "
" Việc làm hôm nay của chúng ta là thu hoạch củ sen khô, và tiến hành trong một thời gian nhất định. Đội nào thu được nhiều củ sen khô hơn sẽ thắng. "
Nhân viên công tác nhanh chóng mang tới mấy đôi ủng và bộ quần áo bảo hộ mặc bên ngoài. Ôn Nhan nhận lấy bộ của mình, cô ngồi trên ghế nhỏ bắt đầu khoác bộ đồ không thấm nước đó bên ngoài, sau đó cô lại tiếp tục đổi giày sang đi ủng.
" Đi thêm một lớp tất nữa đi. " Cố Cảnh Ngự đứng ở bên cạnh cô, cũng đang thay quần áo, trong giọng nói của anh đều là ý cười, rồi không biết anh lấy ở đâu ra được một đôi tất mới.
Là con gái không được để cảm lạnh. Hiện tại mới là tháng hai, phải làm việc ở dưới nước sẽ rất lạnh, hơn nữa giờ còn phải nhúng chân xuống nước cả buổi sáng, chỉ sợ là chân sẽ lạnh tới đông cứng.
Mắt Ôn Nhan dừng lại ở chỗ anh dính băng cá nhân lên mặt. Nói thật, dán miếng băng cá nhân này lên mặt hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhan sắc của anh, nhưng mà...
Ôn Nhan day day trán. Cô không ngờ là qua cả một đêm rồi mà dấu răng trên má Cố Cảnh Ngự vẫn không hết, còn cả khóe miệng của cô nữa, cũng không hết sưng được.
Cô bị sưng còn đỡ, chỉ cần lấy đá chườm một cái là xong rồi. Còn dấu răng trên mặt anh...đâu phải muốn che là che được đâu.
Chỉ có thể chữa cháy tại chỗ bằng cách dán băng cá nhân lên thôi, hy vọng...các fan sẽ không nhận ra được nó là gì.
Bằng không thì cứ dựa vào tổ hậu kỳ cắt nối biên tập vậy.
Giống như Cố Cảnh Ngự vậy, lúc tham gia chương trình sẽ được hưởng rất nhiều quyền lợi, vì anh có địa vị cao. Ví dụ như tiết mục của chương trình, nhất định phải được hai bên đồng ý, bọn họ không muốn mấy cái không đâu xuất hiện làm ảnh hưởng. Rồi còn cả hình tượng trên màn ảnh nữa, đương nhiên rồi, vì rating của chương trình, cho dù Cố Cảnh Ngự không nói gì, bọn họ cũng sẽ làm.
Đừng nói cái gì mà công bằng với không công bằng ở đây. Làm gì có chỗ nào có công bằng thật sự, chỉ cần có tiền là đủ rồi.
Ừm...Nhất định là có thể cắt toàn bộ.
Ôn Nhan thấy được ánh mắt của mấy vị khách mời đều đổ dồn về phía này, cô cảm thấy có thể mình đang tự lừa mình rồi. Cô nhận lấy tất, sờ sờ một chút: " Lông cừu sao? "
Hình như là hơi dày.
Anh ừ một tiếng, hơi cười. Thấy cô không nhúc nhích, anh lại cầm lấy tất trong tay cô, bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ chân cô, đi tất vào cho cô.
Cong môi, bỗng cảm thấy cô thật dễ nói chuyện, anh nhéo nhéo chân cô một cái: " Chút nữa rồi cởi ra. "
" Được. " Ôn Nhan gật gật đầu, cảm giác đúng là thoải mái, cô đẩy Cố Cảnh Ngự ra: " Anh đi mặc đồ cho anh đi. "
Bám lấy cô làm cái gì.
Hai người sau khi mặc xong đồ, Ôn Nhan ngẩng lên, liền thấy người cầm máy quay đang chĩa thẳng camera về phía cô.
Ôn Nhan: "... "
Người cầm máy quay: "... "