Edit: Cực Phẩm
Hạ yêu nghiệt hạnh phúc vạn phần uống hết thuốc Cố Phong đưa.
Thuốc học trưởng làm cho dù là nóng bỏng đắng chát cũng ngọt lịm!
Còn lưu lại hương vị bàn tay của học trưởng! Cùng với khí tức tươi mát như ánh mặt trời!
Chậc chậc chậc, phải uống từ từ!
Để cho nước thuốc nóng bỏng đắng chát bao hàm tình yêu nồng thắm thẩm thấu vào từng tế bào vị giác trên đầu lưỡi!
Cho nên mới nói, tiểu thanh niên văn nghệ là một sự tồn tại rất là đáng sợ!
“Em uống đi…” Cố Phong thấy ánh mắt Hạ Lạc nhìn chén thuốc dại ra nửa ngày không động đậy, còn tưởng rằng bị sao.
“Vâng.” Hạ Lạc nhu thuận tiếp nhận thuốc rồi nhấp một ngụm, sau đó oán trách trừng mắt liếc Cố Phong.
Thật sự không hiểu phong tình gì hết!
Nhìn Hạ Lạc uống thuốc xong, Cố Phong liền cởi áo khoác rồi thay tạp dề bước vào phòng bếp làm cơm.
Đây là người sắt đá nhu tình trong truyền thuyết!
Nghe trong phòng bếp vang đến âm thanh làm cơm ba ba ba… Đúng vậy, đây chính là âm thanh Cố Phong làm cơm!
Bi thương cùng phiền não của Hạ Lạc được quét-sạch-toàn-bộ!
Bởi vì cảm giác này quả thật quá ấm áp yêu thương, hơn nữa Hạ Lạc cảm thấy ánh mắt lúc nãy của Cố Phong rất thâm tình! Tình sâu như biển đến không thể sâu hơn nữa!
Vì vậy, Hạ Lạc liền đem chuyện xích loã tối qua quên hết!
Nhất định là do hôm qua mình quá chủ động kích thích, nên mới khiến học trưởng bị hù doạ!
Anh tuấn học trưởng là một hài tử thành thật chất phác! Mình lại quên mất chuyện này!
Theo như anh trai nói, từ nhỏ Cố Phong lớn lên tại một nơi mỹ lệ thanh sơn lục thủy!
Trong nhà nuôi những gia súc đáng yêu, còn có làm bạn với chim nhỏ trong rừng!
Mỗi ngày thổi còi làm từ cây lá nhỏ, đội chiếc mũ cỏ đáng yêu tung tăng chơi đùa hai bên bờ ruộng!
Phóng mắt nhìn, chung quanh đều là hàng cánh đồng lúa vàng, bầu trrời xanh thẳm, rừng rậm xanh tươi, còn có những phụ lão hương thân hiền lành!
Mãi cho đến kỳ thi Đại học kết thúc mới lên đây học Đại học!
Hoàn toàn chẳng biết tí gì về thế sự hiểm ác đáng sợ!
Hạ Lạc hung tợn não bổ một phen cuộc sống yên bình mỹ lệ từ nhỏ đến lớn của anh tuấn học trưởng ở thôn quê, cùng với tâm hồn thiện lương thuần khiết và tính cách hết sức dễ dàng xấu hổ của học trưởng!
Cho nên đang lúc chuẩn bị tỏ tình mới từ bỏ như thế!
Hai mắt trong phút chốc trở nên loé sáng!
Hắn bừng tỉnh đại ngộ ôm gối đầu vui sướng lăn lộn trên giường!
Bản thân vừa là đạo diễn, vừa là biên kịch, còn là một ảnh đế. Đây chính là bản lĩnh tự kể chuyện cho mình, làm cho bản thân vui đến tâm hoa nộ phóng của Hạ Lạc!
Chứng vọng tưởng căn bản không có hy vọng trị hết.
Xem ra chuyện sắc dụ không thể ngừng!
Phải làm cho học trưởng hoàn toàn ý thức được mình đã cong!
Hạ Lạc kích động nắm tay.
Vì vậy, lúc Cố Phong mang cơm nước đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Hạ Lạc khoanh chân ngồi trên giường, nắm chặt tay hai mắt toả sáng, cả người đều tản ra loại khí tức tiểu vũ trụ hừng hực thiêu đốt!
“Lại luyện yoga à?” Cố Phong mỉm cười, đem thức ăn đặt lên chiếc bàn trong phòng, đè nén xúc động muốn sờ sờ tóc Hạ Lạc lại.
“… Đúng vậy.” Hạ Lạc bình tĩnh đáp, sau đó tượng mô tượng dạng chậm rãi thở ra một ngụm khí dài.
Nói thật, diễn có chút không đúng!
Một chút cũng không giống như luyện yoga!
Mà như mới luyện Cửu Âm Chân Kinh xong!
Chuyện đoạt giải ảnh đế ở lễ trao giải Hoa cúc vàng có chút khó khăn rồi!
“Bây giờ ăn nha.” Cố Phong cầm một chén nhỏ, múc một muỗng cái gì đó, đặt bên môi thổi thổi, sau đó đút cho Hạ Lạc.
Được anh tuấn học trưởng đút cơm cho, chuyện này khiến cho Hạ Lạc kích động đến không thể tự chủ!
Vì vậy cũng không nhìn, “A ô” một ngụm nuốt vào, nhai nhai hai cái mới ý thức được mình ăn vào cái gì đó hình dạng giống như từng mảnh hoa, mềm, còn có chút ngọt ngọt.
Con mẹ nó! Thật là Thiên Sơn tuyết liên!
Hạ Lạc tuôn nước mắt vui mừng!
“Thiên Sơn tuyết liên ăn ngon không?” Cố Phong ôn nhu nhìn chăm chú vào Hạ Lạc, trong ánh mắt thâm thuý không che giấu được ý cười.
Bây giờ tư duy của hắn có thể bất kịp vật nhỏ này, đại khái cũng đoán được Hạ Lạc đang nghĩ gì.
“Anh lấy được từ đâu vậy?” Hạ Lạc hỏi.
Mấy lời như “Thiên Sơn Đồng Lão [] có làm khó anh không” suy nghĩ trong lòng là được rồi! Điểm thường thức ấy Hạ Lạc vẫn có!
[] Thiên Sơn Đồng Lão: là nhân vật thuộc phái Tiêu Dao trong Thiên Long bát bộ.
“Mua ở siêu thị, đồ ngốc!” Cố Phong đè nén xung động muốn xoa xoa khuôn mặt Hạ Lạc, cười nói: “Đây là cháo hoa bách hợp [].”
[] Cháo hoa bách hợp: có tác dụng giảm ho, nhuận phế chỉ khái, định tâm an thần.
Ô ô ô!
Được học trưởng gọi là “Đồ ngốc” thật quá tuyệt vời!
Lẽ nào học trưởng không biết những từ như “Đồ ngốc”, “Đứa ngốc”, “Bé ngốc”, “Đầu heo” là chỉ dành cho người yêu dùng để gọi cục cưng yêu dấu vô cùng của mình sao!?
Hạ Lạc phi thường hưng phấn để cho học trưởng miếng một miếng đút cho mình ăn.
Trong đầu nhanh chóng tính toán kế hoạch sắc dụ!
Hầu hạ Hạ Lạc cơm nước xong, Cố Phong thu dọn một chút muốn đi ra ngoài, Hạ Lạc đáng thương níu lại tay áo Cố Phong.
“Sao vậy?” Cố Phong vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Lạc bày ra bộ dáng Tây Tử phủng tâm [].
[] Tây Tử phủng tâm: chỉ bệnh trạng của mỹ nữ, xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp.
Tuy rằng không biết hắn muốn chơi trò gì, bất quá, rất đáng yêu… Cố Phong lấy lại bình tĩnh.
“Ngực em đau.” Hạ Lạc nhíu mày một cái.
Nhíu mày…
“Đau làm sao?” Cố Phong hỏi.
Biết rõ là giả nhưng mà phải diễn cùng thật sự là xoắn xuýt quá.
“Đau như bị Thiết chưởng môn là chưởng môn dùng Thiết Sa Chưởng đánh một chưởng vào!” Hạ Lạc chớp chớp mắt, y như nói nhiễu khẩu lệnh []!
[] Nhiễu khẩu lệnh: câu gồm những từ có âm gần giống nhau, khi đọc nhiều lần dễ gây lẫn lộn.
“… Nghe không hiểu lắm.” Cố Phong có chút không hold được biểu tình.
“Ách, là đau giống như bị một trăm con voi to đạp đạp đạp đạp vào ngực!” Hạ Lạc thay đổi thành một loại so sánh khá ngăn gọn rồi nói.
“Anh dẫn em đi bệnh viện nhé?” Cố Phong nghiêm túc hỏi.
“Không cần đâu.” Mặt Hạ Lạc đỏ bừng cởi ra hai nút áo, phát rồ nắm tay Cố Phong dán lên ngực mình! “Anh giúp em xoa xoa một chút là được rồi.”
Cố Phong run run một cái.
Người trong lòng mình quần áo nửa cởi quỳ trên giường kéo tay mình dán lên ngực hắn!
Cái cảm xúc trơn tuột ôn nhuận này!
Hơn nữa còn cảm nhận được Hạ Lạc kích động đến tim đập nhanh!
Mấu chốt ở đây chính là hết thảy đều tới quá đột ngột!
Dù là phúc hắc, cũng không chịu nổi bước chuyển đột ngột như thế.
“… Em đừng quậy nữa.” Cố Phong cuống quít rút tay về, cực kỳ sợ chính mình nhất thời kích động làm ra sự tình không thể vãn hồi! Vì vậy cúi đầu vội vã mang thức ăn còn dư lại ra ngoài.
Ngao ngao ngao ngao ngao! Học trưởng thật ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn nữa!
Thân hình Hạ Lạc mạnh mẽ lăn lộn trên giường mấy vòng!
Cho nên đêm qua là do bầu không khí ba ba ba quá nồng nạc nên khiến học trưởng giật mình! Đối với học trưởng ngây thơ mà nói, ngay cả một cuộc hẹn hò còn chưa có, tỏ tình rồi trực tiếp ba ba ba là không có khả năng!
Đúng, hẹn hò! Một đoạn thời gian ở chung như người yêu sẽ dần dần khiến học trưởng tiếp nhận mình!
Hạ Lạc hài lòng vuốt vuốt râu mép không tồn tại!
Cảm giác mình thông minh đến nỗi có thể bắt được vấn đề mấu chốt!
Lúc này, Cố phúc hắc “ngây thơ” đang ngồi trên ghế salon ừng ực uống nước.
Dập tắt tà hoả trong lòng.
Cấm dục sáu năm không phải chuyện đùa đâu!
Được rồi, kỳ thật sáu năm trước vẫn luôn cấm dục, Tiêu Thành là một người không được tự nhiên muốn chết, có hay không có bên cạnh cũng chẳng khác gì mấy, cùng lắm thì chỉ có trái sô pha phải sô pha cùng nhau thị tẩm! Nhưng thôi như thế cũng được!
Nếu như cùng Hạ Lạc… Chết tiệt! Nghĩ cái gì thế!
Cố Phong kiên định đem tiểu kịch trường kích thích dữ dội trong đầu đuổi đi.
Có thể lãnh tĩnh hỉ nộ không hiện, cũng vì gặp gỡ được người chân chính trong lòng.
Hiện tại Cố phúc hắc cũng không hắc nổi, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu manh hoá! Cực kỳ đáng sợ!
Lúc này, Hạ yêu nghiệt phục sinh lại từ trong trạng thái mãn máu mãn lam (ma lực hay mana), mặc đồ ngủ từ trong phòng “bạch bạch” chạy đến, nhìn Cố Phong ngồi trên ghế salon, cười híp mắt nhìn hắn.
“Tại sao không nghỉ ngơi đi?” Cố Phong nghĩ đến chuyện vừa rồi cũng cảm giác mình phát hoả. Vì vậy bình tĩnh cầm ly nước tiếp tục “dập lửa”.
“Hai ta đi ra ngoài chơi nha.” Vẻ mặt Hạ Lạc hào hứng nói.
“Thế nhưng em đang bị bệnh mà.” Cố Phong có chút theo không được tư duy của hắn, thử thăm dò nói: “Anh với em xuống lầu tản bộ chút nhé?”
Chết tiệt! Có chút tự giác “Đây là hẹn hò” không!?
Hạ Lạc mặt đen lại nói: “Công viên đại dương, sân chơi, rạp chiếu phim, đi dạo phố, đi biển hóng gió, đi ngoại ô đạp thanh… Sáu chọn một.”
“Anh chọn rạp chiếu phim.” Cố Phong mở TV, mỉm cười nói: “Rạp chiếu phim gia đình.”
… Tại sao có thể như vậy! Hẹn hò thôi mà cũng xấu hổ đến mức đó ư!
Hạ Lạc bưng quai hàm ngồi buồn thiu trên ghế salon.
Học trưởng người này, cái gì cũng tốt! Nhưng mà cũng quá thuần khiết rồi!!
Cố Phong sợ Hạ Lạc bị cảm lại, còn vào phỏng ngủ lấy ra chăn mền, nhẹ chân nhẹ tay bao lên Hạ Lạc đang một bụng oán khí nằm trên salon, sau đó bản thân mình còn ngồi ở phía xa xa mở TV.
Trong TV là một đám con gái õng ẹo đang nhảy khiêu gợi.
Mặc dù Cố Phong đối với đám con gái õng ẹo này không có cảm giác, nhưng mà để dời đi cảm giác đầu đầy là hình ảnh của Hạ Lạc, cho nên hắn nhìn chằm chằm vào màn hình trông rất nghiêm túc.
Hạ Lạc bị bó thành hình dáng một cái bánh chưng, còn ra sức lộ ra đầu nhỏ, không ngừng dùng ánh mắt kịch liệt khiển trách Cố Phong!
Rốt cuộc có tự giác của gay hay không?
Nhìn chằm chằm đám õng ẹo kia làm cái gì vậy!?
Lưng Cố Phong nổi lên một trận tê dại, quay đầu lại, vừa vặn thấy biểu tình âm hiểm của Hạ Lạc chuyển thành tươi mát động lòng người trong nháy mắt!
“… Em…” Cố Phong vốn muốn hỏi tại sao em lại trừng anh, nhưng lại sợ đụng vào họng súng, liền chỉ một em gái õng ẹo trong TV nói: “Người múa đầu kia rất đẹp.”
Thuận tiện cũng nhìn xem Hạ Lạc đã cong triệt để chưa hay vẫn còn hứng thú với con gái.
Đẹp? Hừ!
Hạ Lạc lãnh diễm cười, máu ghen bốc lên trừng mắt nhìn Cố Phong nói: “Còn có thể có người đẹp hơn em sao?”
Cố Phong: “…”
Từ phòng bếp, Hạ Triển bưng nước ép trái cây ra, vừa nhìn thấy em mình và Cố Phong liền tự động đi đường vòng, cực kỳ biết tránh phiền phức!
Hạ Lạc: “Em muốn uống nước ép trái cây…”
Cố Phong: “Anh đi làm cho em…”
Lúc này, Tạ Nguyên đang nằm úp sấp trước laptop đánh kịch bản thứ hai.
Bọn họ phân rõ ràng bốn người bốn việc, nhưng Tạ Nguyên lại không giỏi đánh chữ, nhìn chằm chằm màn hình laptop, cắn môi đờ ra.
Điện thoại ở trong ngăn kéo bất ngờ vang lên.
Tạ Nguyên thở dài, cầm điện thoại nhấn nút nghe.
“Anh Trần.” Tạ Nguyên nhàn nhạt nói.
“Bảo bối.” Thanh âm trầm thấp của Trần Tử Hào từ bên kia truyền đến: “Nhớ anh không?”
Mặt Tạ Nguyên không chút thay đổi, thành thật đáp: “… Không.”
“Em không thể ngoan ngoãn một chút sao?” Trần Tử Hào bất đắc dĩ.
“… Dù sao tính tôi cũng như vậy.” Tạ Nguyên quật cường nhỏ giọng nói, dùng đầu ngón tay cáu kỉnh kéo kéo miếng giấy dán trên laptop, vò thành một cục.
“Ngày mai đi theo tôi, chỉ là ăn một bữa cơm thường thôi.” Trần Tử Hào nói.
“… Biết rồi.” Tạ Nguyên buồn bực trả lời. “Vẫn gặp tại Bác Vân Lâu à?”
Không có biện pháp quá cự tuyệt nam nhân này.
“Ừ, đúng.” Trần Tử Hào lạnh như băng đáp lại, lập tức cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Anh đến đưa nước ép trái cây.” Là thanh âm của Hạ Triển.
Tạ Nguyên bỏ di động vào ngăn kéo, nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
Hạ Triển đẩy cửa ra, dựa vào cạnh cửa cà lơ phất phơ mà đứng.
Vóc người hắn thon gầy, lại trùng hợp mặc một bộ đen tuyền, ánh mặt trời chiếu nhẹ lên mái tóc hắn, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay bưng dĩa nước ép một tay nhét vào túi quần, như đầu bếp bất lương trong manga.
Tạ Nguyên bị suy nghĩ này của mình chọc cười: “Tạo dáng này của anh Hạ Triển trông giống như Sanji [] trong One Piece vậy…”
[] Sanji hay còn gọi là “Lông mày xoắn”, là một trong chín thành viên hiện nay của nhóm Mũ Rơm trong manga One Piece.
Hạ Triển nháy nháy mắt, rất phối hợp nói: “Nước ép vị xoài ô mai, nước ép táo mít, vị tiểu thư xinh đẹp này muốn loại nào?”
“Em là thân sĩ anh tuấn!” Tạ Nguyên cười đến vui vẻ: “Hai cái em muốn hết, chúng ta cùng nhau uống đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: CP là Trần Tử Hạo x Hạ Triển nha~~~ Làm ơn đừng đứng sai đội gì gì đấy, tiểu Tạ Nguyên chỉ là một ảo ảnh xinh đẹp thôi…