Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

chương 59: diễn viên là nghề khó khăn gian khổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Phim mới quay tại trường quay nổi tiếng nhất thành phố A, lúc trước có một bộ web drama của Tưởng Sầm cũng lấy bối cảnh ở đây, do quay phim cổ đại cho nên sân quay không giống lần trước, mọi người đến chỗ studio quy định, Tưởng Sầm ngồi trong phòng chuyên hóa trang, nhân viên trang điểm đang trang điểm mặt cho cậu, tay cậu cầm kịch bản, xem lại từng lời thoại mấy lần. LQĐ

Lúc này đã là mùa hè, sau buổi trưa là nóng nhất, trong phòng hóa trang không có điều hòa, Tưởng Sầm mặc đồ hóa trang dày và nặng, nóng đến mức sau lưng toàn mồ hôi.

“Anh Tưởng, em quạt cho anh nhé?” Một nhân viên trường quay chạy tới cầm quạt quạt cho Tưởng Sầm, chính cậu ấy cũng nóng đầu đầy mồ hôi, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, trong miệng thở toàn khí nóng.

Tưởng Sầm thấy thế vội nói, “Không cần, em đi giúp người khác đi, anh không nóng.”

Nhân viên trường quay tốt bụng bị cậu đuổi đi, Tưởng Sầm cúi đầu chăm chú xem kịch bản trong tay, hôm nay phải quay cảnh trên hồ, không khó khăn lắm, chỉ là điều kiện thời tiết không tốt, nóng nực làm lòng người ta thấy ngột ngạt.

Tưởng Sầm hóa trang xong đến chỗ đạo diễn Minh Sâm nghe anh ta giải thích cảnh quay, chỗ duy nhất râm mát chính là chỗ được ô che của đạo diễn, Tưởng Sầm chăm chú nghe Minh Sâm dặn dò, mỗi một câu đều ghi tạc trong lòng.

Qua một lúc tới cảnh quay của hôm nay, Tưởng Sầm đứng dưới ánh mặt trời nắng gắt, cảm thấy ánh mặt trời chói chang như thể một giây sau là phơi khô cả người ngay, cậu đi tới nơi chỉ định, âm thầm nhớ lại những bước tiếp theo, chuẩn bị sẵn sàng.

Một tiếng action, Tưởng Sầm lập tức nhập vai, cậu và diễn viên phối diễn cùng trao đổi ánh mắt, hoàn thành cảnh quay được chỉ định này, ánh mặt trời chiếu dữ dội, sau lưng cậu mồ hôi như mưa, thấm ướt hết lớp áo mỏng bên trong, vừa quay được một nửa, cũng vì biểu hiện bên ngoài của diễn viên phối diễn không đạt như ý muốn nên bị hô cắt.

Tưởng Sầm dừng lại, lau mồ hôi trên trán, một nhân viên trang điểm chạy tới trang điểm lại giúp cậu, chỉ lát sau quay lại lần hai, Tưởng Sầm chăm chú nhìn vào diễn viên phối diễn, nghiêm túc diễn, rất nhanh phân cảnh này thuận lợi kết thúc.

Cảnh tiếp theo, diễn viên vẫn là Tưởng Sầm, cậu phải đội mũ trùm đầu, vải bông màu đen băng trên đầu che mặt lại, chặn không khí lưu chuyển, Tưởng Sầm bị nghẹn sắc mặt đỏ bừng, thật vất vả mới bình thường, nhưng vì trùm đầu nên không khí không thông được, cả người nóng nực đầu hơi choáng, quay xong hai cảnh, trước mắt đều là đom đóm.

“Anh Tưởng, thoạt nhìn sắc mặt anh không tốt lắm.” Một nhân viên trường quay thuận tay lấy trùm đầu của cậu xuống, lo lắng nói.

“Không sao.” Tưởng Sầm lắc đầu, đầu choáng váng vẫn không xua đi được, sự vật trước mắt như đang lắc lư, cậu nhắm mắt ngồi im một lúc, cảm giác ngột ngạt trong ngực cuối cùng khá hơn nhiều, nhưng chân vẫn không có sức lực gì, chắc do trời quá nóng, Tưởng Sầm thầm nghĩ, trời nóng nực dễ lười biếng không muốn động đậy, cậu cũng không ngoại lệ, chỉ có mau quay xong là ổn.

Cảnh muốn quay tiếp theo là cảnh trên nước, nhân vật Tưởng Sầm thủ vai đứng trên thuyền bị người ta đuổi theo, dưới tình thế cấp bách cậu nhảy xuống nước, bơi dưới nước rời đi. Tưởng Sầm nghỉ ngơi một lúc, theo mấy người lên thuyền, ánh mặt trời quá gắt, cảm giác choáng váng lúc nãy lại xông tới, Tưởng Sầm cuộn chặt tay, để móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, duy trì sự tỉnh táo.

Diễn viên phối diễn đuổi theo sau lưng cậu, Tưởng Sầm mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, cậu cúi người tránh trận tập kích đó, lại nhanh chóng lấy tay chèo thuyền, muốn cho thuyền chạy nhanh hơn chút.

Nhưng người sau lưng không tính buông tha cậu, tên như mưa thẳng tắp lao tới, bắt thủng đáy thuyền làm nước trong hồ lọt vào, Tưởng Sầm nhíu mày, nếu như mình không có quyết định thì con thuyền này nhanh chóng chìm mất, cậu cũng sẽ bị những người kia bắt được, càng nghĩ trái tim Tưởng Sầm càng trầm xuống, thả người nhảy xuống nước.

Xuống dưới nước, toàn thân nóng nực bị quét sạch, nhưng quần áo dày cộm trên này hiển nhiên thành vướng víu, Tưởng Sầm ra sức bơi về phía trước, bơi một lúc cảm thấy mình không còn chút sức lực, đầu đau sắp nổ tung, ngực cũng như có đồ gì đẩy lên, sắp bị phun ra, cũng may nhân viên đoàn phim đuổi kịp tới, kéo cậu lên thuyền nhỏ trở vào bờ.

“Kết thúc công việc rồi!” Nhân viên trường quay vui sướng hô to, Tưởng Sầm từ từ nhắm hai mắt ngồi trong phòng hóa trang, qua một lúc lâu mà ngón tay cũng chả muốn động đậy, cậu ngồi một lúc mới bắt đầu cởi quần áo, thay quần áo mình vào, lại nhận ly nước Trịnh Hải Dật đưa tới, vừa uống một ngụm liền đẩy qua một bên.

“Tưởng Sầm, sắc mặt em không tốt, có phải bị cảm nắng rồi không? Không được, anh đưa em tới bệnh viện.” Trịnh Hải Dật cảm thấy không bình thường, muốn dìu Tưởng Sầm tới bệnh viện.

“Không việc gì ạ, chỉ là nóng quá.” Tưởng Sầm lắc đầu, đời trước lúc mình quay phim, tình huống như thế này cũng không phải chưa từng xuất hiện, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, qua một đêm thì không có chuyện gì, cậu đẩy Trịnh Hải Dật ra, ngồi trên xe riêng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về tới nhà, Tưởng Sầm mơ mơ màng màng đổ nước và thức ăn cho Kẹo Đường, ngay cả đồ ngủ cũng lười thay, cứ như vậy ngã vật xuống giường, giường mềm mại và mùi thơm nước xả xông vào mũi làm cậu thoải mái nhắm mắt, đầu óc choáng váng tạm thời bị gạt sang một bên, tay chân mất hết sức lực, cả người như đang bay bổng.

Ngủ một lúc, Tưởng Sầm thấy hơi lạnh, lại hơi nóng, cậu trở mình trên giường, khó chịu nhíu mày, lâm vào cõi mơ.

Kinh Sở Dương từ công ty đi ra, tan tầm về nhà, anh mở cửa phòng, một cái đầu nhỏ thò ra, theo đó có tiếng kêu meo meo mềm mại, Kinh Sở Dương sinh lòng yêu thương, cúi người ôm nó vào ngực, vừa đóng cửa vừa đi vào trong, “Kẹo Đường, tại sao hôm nay không ngủ hả?” Kẹo Đường thích ngủ thích chơi, thường ngủ ngày đêm nghịch, nếu không sao nó được gọi là cú con.

Thấy đôi giày quen thuộc ở cửa, Kinh Sở Dương biết Tưởng Sầm đã về nhà, anh đi tới cửa phòng ngủ nhìn, phát hiện cậu đang ngủ, liền lấy chăn từ sofa đắp lên người cậu, ngón tay đụng vào da của Tưởng Sầm, nóng như lửa, đáy lòng Kinh Sở Dương vang lên tiếng lộp bộp, chợt cảm thấy không ổn, bàn tay phủ lên trán Tưởng Sầm, quả nhiên em ấy nóng rần.

Cũng may sau đợt bệnh lần trước của Tưởng Sầm, trong nhà liền chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt, Kinh Sở Dương nhanh tay lẹ chân rót một ly nước ấm, lại lấy một viên thuốc tới, ôm thân thể nóng hổi của Tưởng Sầm dậy, để cậu dựa vào ngực mình, đút viên thuốc vào trong miệng cậu.

Tưởng Sầm vô ý nuốt thuốc xuống, nằm im trong ngực Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương cho cậu uống viên thuốc này có hiệu quả rất tốt, bình thường qua chừng một tiếng sẽ từ từ hạ sốt, nhưng lần này chẳng những không hạ sốt mà ngược lại càng nóng lợi hại hơn!

Kinh Sở Dương sốt ruột, anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường chỉ h, tới bệnh viện truyền nước vẫn dư thời gian, anh tìm khẩu trang đeo cho Tưởng Sầm, ôm cậu chạy nhanh xuống lầu.

Giẫm chân ga, thỉnh thoảng nhìn Tưởng Sầm bên cạnh, rốt cuộc em ấy sốt bao lâu rồi, ngộ nhỡ thời gian quá dài thì rất có thể sẽ biến thành viêm phổi! Không dám nghĩ tiếp, Kinh Sở Dương chạy như bay tới cổng bệnh viện, ôm người xông vào khám gấp, bận rộn một hồi cuối cùng cũng chuyền được nước cho Tưởng Sầm.

Tưởng Sầm vẫn chưa tỉnh lại, cậu mơ rất nhiều thứ, nhưng không có một ai trong mơ là tốt, cậu mơ tới sau khi quen biết Thiệu Trạch ở kiếp trước, khi đó cậu cho rằng hắn thật lòng làm bạn, cho rằng hắn cũng sẽ thiệt tình đối với mình, sau đó trong mơ chuyển qua lúc Thiệu Trạch nói mấy lời kia, gì mà muốn cậu rút khỏi danh sách giải Kim Bôi, muốn cậu chắp tay nhường vị trí ảnh đế cho hắn, cuối cùng là hình ảnh mình bị rơi xuống, sau đó chết không nhắm mắt.

Tưởng Sầm giật mình mở mắt ra, ngọn đèn sáng chói khiến cậu đột nhiên nhắm mắt lại làm cậu không rõ rốt cuộc mình đang ở đâu, đầu đau lợi hại, qua một lúc lâu Tưởng Sầm mới từ từ mở mắt ra lần nữa, lọt vào tầm mắt là vẻ mặt lo lắng của Kinh Sở Dương, và làn môi khẽ mím của anh, mình hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì.

Bên tai tiếng ong ong cuối cùng cũng dần biến mất, Tưởng Sầm nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện mình thế mà đang ở bệnh viện, đúng rồi, cậu đã sống lại, vừa rồi đều là cảnh trong mơ, là ký ức của kiếp trước.

Bất tri bất giác đã qua gần một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Tưởng Sầm thấy may mắn nhất vẫn là bên cạnh mình có Kinh Sở Dương, cậu đưa mắt nhìn anh, tay khoác lên lưng anh, giọng ấm ách, “Em không sao, đừng lo lắng.”

Kinh Sở Dương đáp lại cậu là càng ôm chặt hơn, điện hỏi Trịnh Hải Dật nội dung quay hôm nay, lúc này mới biết Tưởng Sầm đã phơi dưới ánh mặt trời rất lâu, rồi lại nhảy xuống dưới nước lạnh buốt, người bình thường đều vì luân chuyển nóng lạnh quá nhanh nên mới phát sốt, rõ ràng anh muốn trách móc Tưởng Sầm, có điều lời nói tới bên miệng lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ còn lại tiếng thở dài đau lòng.

“Cảm thấy thế nào, khỏe chưa?” Bây giờ đã h đêm, Tưởng Sầm truyền nốt chai cuối, xung quanh đã không còn ai, Kinh Sở Dương cúi đầu hôn trán Tưởng Sầm, dịu giọng nói, “Lát nữa chúng ta có thể về nhà, ngoan.”

“Dạ” Tưởng Sầm khẽ gật đầu, chôn mặt trên bờ vai rộng lớn của Kinh Sở Dương, trong mũi là mùi thơm quen thuộc, mùi hương này làm cậu rất an tâm, cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười tái nhợt.

Kinh Sở Dương hết cách, trong ánh mắt đầy dịu dàng, “Em còn cười được à, anh đau lòng sắp chết đây này.” Anh nhìn cậu, lại hôn xuống, không nghĩ tới là bị giữ lại, đầu lưỡi tiến vào theo miệng mở ra, một lúc lâu mới tiếc nuối rời đi.

Cuối cùng chai dịch cuối đã truyền xong, Tưởng Sầm thấy cơ thể đã hết cảm giác khó chịu, chỉ là chân tay vẫn không có sức, cậu kiên trì không để anh ôm về nhà, vì vậy cậu thoát từ trong ngực Kinh Sở Dương ra, theo anh ra cổng bệnh viện vào trong xe.

Về đến nhà đã h đêm, trong tiểu khu yên tĩnh không tiếng động, thỉnh thoảng truyền tới không ít tiếng chó sủa đi rong trong đêm, Kinh Sở Dương dìu Tưởng Sầm lên lầu, để cậu nằm xuống giường, đắp chăn cho cậu.

“Em cố gắng như vậy, lúc nào cũng khiến anh vừa yêu vừa đau lòng.” Kinh Sở Dương cúi người hôn lên mặt cậu, nắm tay Tưởng Sầm, cầm tay cậu đặt trong lòng bàn tay mình tỉ mỉ vuốt ve, hồi lâu mới nhẹ nhàng thả ra, nhét vào dưới chăn, “Ngủ đi, tỉnh ngủ là khỏi bệnh.”

Tưởng Sầm nhìn anh, không muốn buông tay anh ra, cậu lôi kéo Kinh Sở Dương, nũng nịu nhào vào ngực anh, ôm eo anh mới thỏa mãn nhắm mắt lại.

Đêm này, rất yên tĩnh.

Hết chương

Truyện Chữ Hay