Tất nhiên nếu phải chuyển nhà thì những thứ cần phải thu dọn rất nhiều, phải quay lại phòng cho thuê để sắp xếp hành lí, quét tước vệ sinh, còn phải liên lạc với cô chủ nhà trọ để trả phòng, dù thế nào thì Lạc Miểu cũng phải trở về một chuyến.
Sau khi Lạc Miểu bảo đảm nhiều lần sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong tối nay, Tống ảnh đế mới không tình không nguyện thả người đi.
Lạc Miểu đề nghị gọi Côn Bằng đến ở chung, bị Tống ảnh đế nghiêm túc từ chối, Tống Thịnh Trạch ghét bỏ cực kỳ: "Côn Bằng tới đây để an ủi tôi hả? Đó là ngược đãi tôi! Tôi không thể ăn, cậu cho rằng tên mập kia nhịn được? Tôi mắc tội gì mà phải nhìn ổng lép nhép mồm suốt ngày?"
Lạc Miểu thầm nghĩ, năng lực làm việc của anh Côn nhất định rất mạnh, nếu không nhìn vào dáng vẻ ghét bỏ của anh Trạch, sợ là không thể hợp tác tám năm...
Quay lại căn phòng đang thuê, lấy chìa khóa mở cửa, bạn cùng phòng cách vách vừa lúc đi ra, nhìn thấy Lạc Miểu: "Tiểu Miểu, ông đã về rồi, tối hôm qua có tiểu thịt tươi đến nhà ông, cái gì Tiết... Tiết, có việc gì hả?"
Bạn cùng phòng cũng không biết chuyện cậu đã thay đổi công việc, vì bảo vệ việc riêng tư của Tống ảnh đế, Lạc Miểu cũng không muốn nói ra, hàm hồ nói: "Ừm, tôi đi làm."
"Chà chà," Bạn cùng phòng lắc đầu một cái, "Trước đây còn tưởng làm trợ lý cho minh tinh thì ăn ngon mặc đẹp thoải mái hơn, bây giờ nhìn ông, ai... làm việc thì vất vả mà tiền chẳng được bao nhiêu, mỗi ngày đi sớm về muộn, sinh hoạt không có quy củ, những gì bỏ ra thì chẳng hề tỉ lệ thuận với số tiền thu về, không có lời không có lời."
Lạc Miểu cười cười: "Hết cách rồi, tôi học không giỏi, lại không có chỗ dựa, tìm được việc làm trong cái thành phố lớn này không phải dễ dàng."
Bạn cùng phòng bĩu môi: "Nói thật, do ông giữ mình quá trong sạch, nếu không bằng khuôn mặt này, ngay trong giới giải trí, ông biết đó, chế độ easy mở sẵn."
Lạc Miểu không thích nghe mấy lời này, không nói tiếp.
Bạn cùng phòng sáp lại gần: "Đúng rồi, hôm nay chủ nhà trọ tới thu tiền thuê phòng, tôi đã nói với hai người phòng cách vách kia xong rồi, chúng ta bốn người nhất trí nói phòng cũ kỹ và còn có nhiều đồ bị hỏng, yêu cầu giảm tiền thuê nhà xuống, bà ấy là người khôn khéo, cho chúng ta thuê một căn, gộp lại tiền thuê nhà có thể cao, nhưng thuê toàn bộ, ít gì cũng bớt được một ngàn!"
Lạc Miểu lắc đầu: "Nhưng mà, tôi muốn trả phòng, sáng mai dọn đi, cái kia... ông chủ tôi bảo chuyển đến ở chung, làm việc cũng thuận tiện."
"Vậy là ông muốn đi làm bảo mẫu giờ cho người ta luôn hả?!" Bạn cùng phòng nhìn tiểu đầu đất Lạc Miểu, "Thế thì ông chịu thiệt thòi quá lớn! Ông biết bây giờ thuê bảo mẫu bao nhiêu tiền một tháng không? Rồi ông không còn chút tự do nào cả!"
Hắn hạ thấp giọng: "Tôi nghĩ ông vẫn phải giữ một nơi để về, chẳng may ngày nào đó ông chủ lại không muốn thuê ông nữa thì làm sao? Ông nghĩ thời buổi này tìm được phòng trọ vừa rẻ vừa tiện nghi dễ lắm hả?"
Lạc Miểu ngồi trên giường nhỏ trong phòng.
Vừa nãy bạn cùng phòng nói cậu không thích nghe, nhưng không thể không thừa nhận, nói rất thực tế, những vấn đề này cũng không phải cậu không nghĩ tới.
Ai dám cam đoan cậu có thể đóng cọc ở nhà anh Trạch cả đời đâu, trả phòng thì cũng mất đường lui, lỡ như xảy ra chuyện gì, e là ngủ ngoài đường...
Lạc Miểu buồn bã suy nghĩ, xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi mà vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc có nên trả phòng hay không, cầm điện thoại di động lên xem QQ thư giãn, thấy【 Tôi yêu đầm lầy 】 đang thảo luận gì đó, ngày hôm qua bắt đầu ở lại nhà nam thần, cậu không dám đăng nhập nữa, chỉ sợ chuyện mình là fan hâm mộ nam thần bị phát hiện.
【 Tôi yêu đầm lầy 】+
Thâm Hãm Chiểu Trạch: Các cậu có xem weibo không? Bức ảnh của ba ba Thịnh Trạch có chỗ không đúng!
(深陷沼泽: hãm sâu vào đầm lầy)
Hãy gọi tôi là Tống X thị: Chồng tôi thế nào? Ảnh đế chuyển sang làm blogger ẩm thực?
Thành thật yêu [ tim ] Trạch: Không lẽ mấy người không ai nghi ngờ có gì đó không ổn với đầm lầy wuli? Anh ấy chưa bao giờ đăng ảnh kiểu nồng nặc mùi sinh hoạt hàng ngày thế này, thoạt nhìn khá giống thức ăn cho chó!
Gả cho Thịnh Trạch: [ sợ hãi. jpg][ sợ hãi. jpg] Hình như có hơi giống! Buổi tối chụp bữa tối, sáng sớm chụp bữa sáng, đây là sống chung sao?
Yêu Tống Thịnh Trạch nhất: Không thể nào... Hố đen của Đầm lấy lớn quá lợi hại, người khác muốn cọ nhiệt còn không dám, tự mình đăng thì có hơi...
Hãm sâu đầm lầy: Cho nên mới đáng suy ngẫm hết sức! Ngạc nhiên vì không biết có chính chủ hay không?
Hãy gọi tôi là Tống X thị: Không ai nghĩ ra hả? Là tiểu yêu tinh nào?!
Thành thật yêu [ tim ] Trạch: Tìm xem là tiểu yêu tinh nào đi!
Gả cho Thịnh Trạch: Điều tra tiểu yêu tinh! +
Yêu Tống Thịnh Trạch nhất: Điều tra tiểu yêu tinh +
Đến cùng là đám này đang nói cái gì vậy?
Lạc · tiểu yêu tinh · Miểu không hiểu chuyện gì mở Weibo ra, nhấn vào phần quan tâm đặc biệt, người đầu tiên chính là Tống ảnh đế, trong đây cũng chỉ có một mình anh.
(特别关注: chế độ follow đặc biệt của Weibo ý, hơi giống như kiểu xem trước trên Facebook)
Mở weibo Tống ảnh đế ra, một giây sau, đôi mắt Lạc Miểu từ từ mở to.
Tống ảnh đế ít khi chủ động đăng weibo, sáng sớm hôm nay vừa đăng:
Tống Thịnh Trạch V: 【 Sáng sớm bị dọa tỉnh, nhưng cũng may có bữa sáng chữa lành [ khuôn mặt cười ][ hình ảnh ] 】
Bức ảnh này là hình sáng nay Tống Thịnh Trạch chụp lại, Lạc Miểu nhớ lúc đó còn hỏi anh muốn làm gì, nam thần nói với cậu dùng để sau này gọi món, không nói sẽ đăng Weibo!
Lướt xuống lại nhìn thấy tối hôm qua Tống ảnh đế đăng:
Tống Thịnh Trạch V: 【 Hương vị và vẻ đẹp đều mê người như nhau [ màu sắc ][ hình ảnh ] 】
Bức ảnh này là vào tối hôm qua, lần đầu tiên Lạc Miểu xuống bếp làm bữa tối cho anh, cũng không biết chụp từ khi nào, góc độ và ánh sáng được căn chuẩn đến mức đáng ngạc nhiên, món ăn vốn dĩ đã trông rất ngon, lại được ánh sáng làm nổi bật lên, trông càng thêm hấp dẫn.
Nhưng Lạc Miểu nhìn mấy bài đăng này, rồi nhìn mấy câu nói kia, mặt dần dần nóng lên.
Hương vị và vẻ đẹp rất mê người...
Còn đặc biệt chèn thêm mấy biểu tượng cảm xúc đủ màu...
Nếu như không phải nói về đồ ăn...
Lạc Miểu cắn môi, mặt đỏ như sắp xuất huyết, cậu biết rõ Tống Thịnh Trạch không có ý đó, nhưng... Không thể để cho cậu mơ tưởng một tí à!
Lập tức trên người như thể được tiêm cả tá máu gà, những lời người bạn cùng thuê phòng nói cùng với những lo lắng vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, Lạc Miểu nhảy lên trên giường, ngân nga "Tiểu đing đong", thu dọn đồ đạc, quét tước vệ sinh.
Cậu muốn ở lại nhà nam thần!
Lạc Miểu có cảm giác như được cùng nam thần chạy trốn, a a a a! Thật giống vụng trộm quá đi!!
Hôm qua đã mang một vài thứ đến nhà Tống Thịnh Trạch, đồ đạc cá nhân của Lạc Miểu cũng không nhiều, thu dọn sạch sành sanh cả căn phòng rất nhanh, buổi tối trả phòng xong, Lạc Miểu kéo chiếc vali lớn bị hư một bánh xe rời khỏi khu nhà mà cậu đã ở hai năm nay.
Giây phút cổng lớn đóng lại trước mặt cậu, bỗng nhiên Lạc Miểu cảm thấy như phải nói lời tạm biệt với quá khứ, sắp bước vào một cánh cửa mới của cuộc đời.
Cậu vui sướng bừng bừng, sau khi chuyển ba chuyến tàu điện ngầm rồi đi nửa tiếng đồng hồ đến nhà Tống ảnh đế, cánh cửa mới không may đã bị đóng kín...
Mấy tiếng trước, Lạc Miểu vừa đi, Tống Thịnh Trạch buồn bực ngán ngẩm nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình.
Lúc anh không làm việc thường thích xem phim truyền hình, có âm thanh có hình ảnh còn không cần động não, vô cùng thích hợp để thả lỏng,. Bình thường đóng phim mệt rồi, ngày nghỉ chỉ muốn nhìn người khác diễn, tốt nhất là người không có kỹ năng diễn xuất, để cho anh có thể tùy ý phun tào.
(吐槽: Thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.)
Nhưng ngày hôm nay không biết làm sao, xem thế nào cũng thấy chán, nằm thế nào cũng không thoải mái, nghĩ lại chắc là vì trong nhà quá yên lặng, nhưng trong nhà chẳng phải vẫn luôn như vậy sao...
Tắt TV, Tống Thịnh Trạch nghĩ mình không phải người thích dính người đâu, nhiều năm như vậy đều độc lai độc vãng, làm sao tiểu trợ lý mới chăm sóc anh một ngày, anh đã bị chiều hư?
(独来独往: thường làm việc, nghỉ ngơi một mình, cô độc)
Bạn nhỏ vừa rời đi, mỗi một tế bào của Tống · người già neo đơn · Thịnh Trạch đều đang viết "Tôi quá chán", cho nên khi anh nhận được cuộc gọi từ bạn xấu, vui mừng ra ngoài.
Bạn xấu của Tống Thịnh Trạch cũng là quen biết khi đi học, học đệ Khương Hi nhỏ hơn anh ba tuổi, diễn xuất loại tiểu thịt tươi, tình cờ tham gia một câu lạc bộ để vui chơi, uống một ngụm rượu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi xưng là tri kỷ.
Khương Hi ở rất gần chỗ Tống Thịnh Trạch, tính là trong một khu, nhưng không phải biệt thự, mà là nhà trọ khá cao cấp, vì vậy hai người thường thường hẹn nhau đến club tư nhân gần đó ăn uống giải khuây.
"Em có một vấn đề này rất nghiêm trọng phải nói với anh, có người yêu cũng không nói cho em biết?" Khương Hi chỉ bức ảnh trên điện thoại di động cho Tống Thịnh Trạch, như thể đang bắt kẻ thông dâm.
Tống Thịnh Trạch liếc mắt một cái: "Không phải chỉ hai bữa ăn à, nhìn đâu ra nói tôi có người yêu?"
Khương Hi cười nhạo: "Đừng giả bộ, người nào không biết còn nghĩ anh cô đơn đến chết, không mời hầu gái không cần trợ lý, nhiều năm như vậy liền chỉ có một mình Côn nương nương độc chiếm chuyên sủng, bữa này cũng không giống mua bên ngoài, đừng nói với em là Côn nương nương có thể làm được nha."
Tống Thịnh Trạch uống một hớp rượu, lười biếng nói: "Tôi nhờ một người đến nấu cơm cho tôi, kỳ lạ quá hả?"
"Không phải kỳ lạ hay không, nhưng có thể để anh đăng lên weibo, thì khá là kỳ lạ, " Khương Hi chép miệng một cái, "Hương vị và vẻ đẹp mê người như nhau... Tống Thịnh Trạch, Tống ảnh đế, anh có thấy chua không hả! Đây là đang trẹo ghẹo người ta mà, anh đọc bình luận đi, đều đang đoán xem là tiểu yêu tinh nào."
Tống Thịnh Trạch nhíu mày đọc bình luận: "Đúng là đoán mò."
Khương Hi dở khóc dở cười: "Nếu không, anh cho rằng anh là người qua đường hả? Anh biết cả tá paparazzi mỗi ngày đều ngồi xổm trước nhà ngóng anh không, bình thường một cái scandal vô căn cứ đã có thể chiếm hot search..."
Tống Thịnh Trạch không phản đối: "Không có gì, đây đều là trợ lý mới tuyển làm."
Anh biết Khương Hi đang quan tâm anh, muốn nhắc nhở anh rằng truyền thông có thể sẽ biến chuyện này thành scandal. Trong lòng Tống Thịnh Trạch biết Khương Hi lo lắng đều có lý do, nhưng mà lòng biết ơn nhàn nhạt của Tống đại ảnh đế lần này không xuất hiện quá lâu, lại bị Khương Hi tự mình tìm đường chết.
Khương Hi nhiều chuyện hề hề hỏi: "Anh có ý với người ta chứ gì."
"Chết tiệt!" Tống Thịnh Trạch chửi gã, "Nam, một cậu con trai."
Khương Hi sờ mũi một cái: "Nam thì làm sao? Hôn nhân đồng tính đã hợp pháp mấy năm nay, thêm nữa chắc cậu kia cũng thành niên rồi chứ? Vậy chắc chắn cậu ta rất ưa nhìn."
"Khuôn mặt thì không có gì để nói..." Tống Thịnh Trạch nói xong cảm giác không đúng, quả nhiên quay đầu nhìn thấy Khương Hi nở nụ cười xấu xa.
"Thôi đi! Mấy năm qua tiểu tử cậu ở trong giới này không cái tốt không học, lại đi học cái xấu! Liêm sỉ gì cũng mất hết cả rồi!" Tống Thịnh Trạch mắng.
Khương Hi đã quen với tính tình Tống Thịnh Trạch, cũng không coi là việc gì to tát: "Nói thật, nếu anh không có ý kia, đừng thả thính người ta, anh mà thả thính, ai chịu nổi. Thân phận trợ lý cũng đặc thù, nhỡ sau này lại vì yêu sinh hận, đi ra ngoài nói linh tinh gì đó, anh cũng phiền phức."
Tống Thịnh Trạch đẩy gã ra: "Tôi cũng không muốn để cậu ấy mãi làm trợ lý, bạn nhỏ này rất có tài năng, tuổi vẫn nhỏ, còn đang mắc chứng sợ ống kính, tạm thời còn chưa có tầm, giữ ở bên người rèn luyện một phen... Hơn nữa, cậu ấy không phải kiểu người nói linh tinh."
Khương Hi lau mồ hôi: "Biết mặt chưa chắc thấu lòng, trước mặt anh thì ngoan, nhưng ra ngoài thì không chắc vẫn là dáng vẻ đó..."
"Không, khi cậu ấy ở chung với người khác cũng rất ngoan," Tống Thịnh Trạch như nhớ ra cái gì đó, xoa xoa cằm, "Không phải kiểu ngốc ngốc, mà còn khá cứng rắn."
Khương Hi cắn quả ô liu, nói hàm hồ không rõ: "Cậu ta còn ở cùng với người khác? Vậy anh càng phải coi chừng, ai biết được quan hệ của cậu ta và người cũ thế nào!"
Tống Thịnh Trạch càng nghe càng khó chịu, vỗ đầu Khương Hi một cái: "Cậu có biết nói chuyện không thế? Cái gì gọi là ở cùng, cái gì gọi là người cũ? Nói lung ta lung tung."
Khương Hi bị đánh cũng không giận, khà khà cười: "Để ý à? Còn nói không có ý gì với người ta, vừa nãy anh cũng không phủ nhận mà!"
"Ngậm miệng cậu lại." Tống Thịnh Trạch câu môi nhìn chất lỏng vàng óng trong ly, đôi mắt dần híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vốn cho là Lạc Miểu về nhà thu dọn đồ đạc rồi quay lại, ít nhiều gì cũng phải hơn chín giờ tối, chín giờ rưỡi Tống Thịnh Trạch lang thang đi bộ về, anh nhìn thấy một người ngồi bên cổng từ xa.
Tống Thịnh Trạch đến gần, thấy rõ thiếu niên ngồi dựa vào tường đang ngủ, ngủ rất sâu, chỉ thiếu mỗi thổi thêm bong bong trên mũi, bên cạnh còn để vali đồ. Thiếu niên gầy gò, ngồi co lại thoạt nhìn còn chẳng lớn bằng chiếc vali kia, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhét vào trong vali rồi mang đi.
Tống Thịnh Trạch gạt bỏ suy nghĩ ác liệt của bản thân, chỉnh chỉnh quần áo, đá thiếu niên một phát.
Lạc Miểu từ hôm qua bắt đầu làm việc, mặc dù vui vẻ nhưng cũng áp lực lớn như núi, cẩn thận từng li từng tí một làm công việc trợ lý, chỉ lo ảnh đế không hài lòng. Sau đó về nhà lại cấp tốc thu dọn đồ đạc trả phòng, mệt không chịu được, lúc cậu dựa bên tường nghĩ tường nhà nam thần cũng cảm thấy thoải mái, gió đêm mát mẻ, thư thả dễ chịu, chưa được bao lâu đã ngủ quên mất.
Đột nhiên bị đá một phát, Lạc Miểu vẫn còn mơ màng, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt siêu cấp đẹp trai của ảnh đế khuếch đại trước mắt mình.
Chủ nhân gương mặt đẹp trai mở miệng: "Đứng dậy, không sợ mông lạnh à."
"Ha ha, nam thần..." Cậu cười khúc khích, như mình đang nằm mơ.
Gương mặt đẹp trai lại phóng đại mấy phần, cách cậu cách rất gần, nghi ngờ nói: "Cậu gọi tôi là gì cơ?"
Mùi nước hoa chỉ có trên người Tống Thịnh Trạch cùng mùi rượu nhàn nhạt phả vào mặt Lạc Miểu, cậu giật cả mình, đột nhiên bừng tỉnh, trượt lên ngồi thẳng dậy: "Anh, anh Trạch!"
"Cậu về khá sớm." Tống Thịnh Trạch đứng thẳng lại, vừa nãy nhãi con mơ mơ màng màng gọi anh là cái gì? Không nghe rõ, thật khó chịu...
"Vâng, sợ anh Trạch ở một mình sẽ buồn, nên nhanh chóng tới đây."
Lạc Miểu vừa muốn đứng lên, rầm một tiếng lại ngồi xuống: "A..." Cái mông ngã xuống đất đau quá...
Tống Thịnh Trạch hạ mí mắt: "Tê chân?"
"Ừm..." Lạc Miểu chống vali, cố gắng tự mình đứng lên.
Tống Thịnh Trạch thở dài, cong người qua kéo cánh tay Lạc Miểu khoác lên trên vai mình, một tay ôm eo đối phương, than thở: "Sao nhỏ vậy? Gầy quá."
Lạc Miểu mặt đỏ đến tận cổ: "Em, em có thể tự đi."
"Đi thôi."
Một tay khác của Tống Thịnh Trạch mở cửa nhà ra, sau đó kéo vali vào, toàn bộ quá trình tay phải vẫn luôn ôm Lạc Miểu, không hề buông ra, trực tiếp ôm người vào nhà: "Hoan nghênh về nhà, sau này chăm sóc lẫn nhau nhé."
______
Tống Thịnh Trạch: Eo thật nhỏ nhắn.
Lạc Miểu: Em sẽ cố gắng rèn luyện để mạnh mẽ hơn!
Tống Thịnh Trạch: Không phải ý này, như bây giờ rất tốt.
Lạc Miểu: Vậy...
Tống cầm thú: Tôi chỉ là sợ sau này em không chịu nổi.
Lạc Miểu:???
PS. Chuyện hợp pháp hôn nhân đồng tính trong nước, các bạn không cần tìm hiểu, đọc truyện vui vẻ là được rồi ~ ~