Tống Thịnh Trạch ăn uống no đủ thì đi ngủ trưa, Lạc Miểu cũng xấu hổ, không dám ban ngày ban mặt nằm chung một giường với anh, thu dọn đồ đạc gọn gàng, Tống Thịnh Trạch cũng chẳng nói cậu, cười híp mắt đi ngủ.
Xế chiều đến tập hợp, Ngô Bách Dương ngại phiền phức, chỉ làm nghi thức đơn giản khởi máy, đốt nén hương coi như là xong việc.
Sau khi kết thúc hắn nhìn chằm chằm Tống Thịnh Trạch một lúc: "Ổn đấy, mới nửa tháng mà hiệu quả giảm cân đã thấy rõ rồi, cơ thể thế nào? Chịu nổi không?"
Hai tay Tống Thịnh Trạch đút trong túi: "Không chịu nổi có thể đứng đây hả? Giả vờ quan tâm cái gì, đạo đức giả."
Vừa thấy Ngô Bách Dương muốn cằn nhằn, anh vội vàng cướp lời nói: "Yên tâm đi, lần này có Miểu Miểu chăm sóc, không cần uống nước ăn rau sống qua ngày, không có gì không khoẻ."
"Vậy thì tốt, lần này đi quay không thoải mái, rất nhiều nơi phải chịu khổ, giảm cân thì giảm, thể lực không thể giảm."
Ngô Bách Dương vẫn hơi lo lắng, Tống ảnh đế chuyên nghiệp là tốt, nhưng cũng đã từng vì quá chuyên nghiệp mà gặp phải tình trạng đang quay thì bị ngất xỉu, nói về quan hệ cá nhân thì hắn vẫn đau lòng cho học đệ của mình, mặt khác, Tống Thịnh Trạch là vai chính, nếu có sơ xuất gì thì bộ phim sẽ bị kéo dài thời gian, về công về tư hắn đều không muốn Tống Thịnh Trạch xảy ra vấn đề.
"Đạo diễn Ngô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh Trạch thật tốt, nhưng anh..." Lạc Miểu cẩn thận đề nghị, "Anh cũng đừng quá ngược đãi anh ấy, anh ấy cũng là người..."
"Phốc ——" Ngô Bách Dương cười phun, "Được được, anh sẽ ráng, sẽ ráng, Thịnh Trạch, bạn nhỏ nhà cậu thật đúng là bảo bối, thật là đáng yêu."
Tống Thịnh Trạch dở khóc dở cười: "Cái gì nói tôi cũng là người?!"
Lạc Miểu hơi hoảng, cậu học không được giỏi, nói chuyện có lúc ăn nói vụng về, đau lòng Tống Thịnh Trạch quay phim phải ăn uống cực khổ, miệng trượt nói ra khỏi miệng.
Cũng may Tống đại ảnh đế không tính toán với cậu, xoa đầu cậu rồi nói chuyện khác với đạo diễn.
Lạc Miểu không dám ngồi xổm bên cạnh nói lung tung, đi sang bên cạnh thuận tiện chờ Tống Thịnh Trạch.
Thị trấn nguyên sinh rất đẹp, vẻ đẹp thanh tĩnh mềm mại, một dòng sông nhỏ uốn lượn, những căn nhà nhỏ san sát hai bên, cây cầu bắc qua bên bờ sông, tầng tầng lớp lớp, rõ ràng rành mạch, xa xa trên mặt sông còn có những con thuyền nhỏ, từng tảng đá xanh trên mặt đất nói hết dấu vết năm tháng lưu lại...
"Lạc Miểu!"
Có người sau lưng kêu một tiếng, Lạc Miểu quay đầu lại, là người quen.
Cậu rất khách khí chào hỏi: "Thầy Phó, chào ngài."
Đối phương ngại ngùng gãi đầu một cái: "Tôi chỉ là diễn viên tuyến mười tám, cậu không để ý, hay là... cậu không nhớ rõ tên tôi?"
Lạc Miểu lắc đầu: "Tôi nhớ chứ, lần trước còn muốn cảm ơn ngài đã giải vây giúp tôi."
Hai mắt đối phương sáng ngời: "Cậu nhớ hả? Vậy thì gọi tên tôi là được rồi, cũng không cần kính ngữ xưng ngài đâu, tuổi tác chúng ta cũng xấp xỉ nhau, làm bạn đi?"
Lạc Miểu mỉm cười: "Được, vậy tôi gọi cậu là Thư Luân, cám ơn cậu lần trước giúp tôi chuyện Tiết Tử Dục."
Phó Thư Luân nhìn cũng ngẩn ngơ, chàng trai trước mắt quá đẹp, lúc không cười đã rất thu hút người ta, khi nở nụ cười hai mắt như chứa cả dải ngân hà, khuôn mặt cũng trở nên hoạt bát sinh động hơn, thực sự là trời sinh là có tố chất nổi tiếng, đứng ở đâu cũng bắt mắt.
"Thư Luân?" Lạc Miểu nghiêng đầu.
Phó Thư Luân hoàn hồn: "A, không cần khách khí, ha ha, ngày đó tôi cũng không giúp đỡ được gì, chỉ là cảm thấy anh Tiết có phần quá đáng, dù trước đây cậu là trợ lý của anh ấy, cũng không thể..."
"Không sao đâu," dù sao còn chưa quá quen, Lạc Miểu cũng không muốn nói quá rõ ràng, hàm hồ nói: "Tôi với anh ấy có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi."
Phó Thư Luân liếc nhìn Ngô Bách Dương chuyện trò vui vẻ với Tống Thịnh Trạch cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: "Cậu... định cứ luôn làm trợ lý mãi?"
Hỏi câu này làm cho Lạc Miểu có chút cảnh giác, trong giới giải trí ngoài mặt làm bạn bè, chuyện lén lút đâm một sau lưng nhau rất nhiều, ai biết Phó Thư Luân là vì cái gì mà chủ động đến gần.
Phó Thư Luân thấy cậu chần chờ, lập tức giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi cảm thấy với ngoại hình này của cậu mà chỉ làm trợ lý thì quá đáng tiếc, tôi tin bất cứ ai gặp cậu cũng sẽ có cảm giác như vậy?"
Lạc Miểu không đáp lại, rất thẳng thắn nói: "Không, tôi rất thích công việc trợ lý này, đặc biệt là làm trợ lý cho anh Trạch, là ước mơ lớn nhất của tôi, không cảm thấy có gì đáng tiếc cả."
"Thay vì tốn công thông đồng với trợ lý của ảnh đế, không bằng đọc kịch bản nhiều một chút, tăng cao kỹ năng bản thân."
Bên cạnh có một người đi tới, bộ dạng tuấn tú, khóe mắt hơi sắc bén, là kiểu người rất dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ.
Lạc Miểu nhìn rất quen mắt, nghĩ một hồi mới nhớ ra, vị này chính là diễn viên khiến Tống Thịnh Trạch và Ngô Bách Dương tranh luận một phen, cuối cùng xác định vai nam thứ —— Khúc Kiệt.
Phó Thư Luân nhìn thấy Khúc Kiệt thì lại là có chút khổ não lắc đầu một cái: "Sao thầy Khúc cứ nhắm vào tôi..."
Khúc Kiệt nhìn Lạc Miểu, rồi dời tầm mắt sang trên người Phó Thư Luân: "Mới vừa rồi còn nói vị này gọi tên cậu, tôi đến đây rồi lại gọi tôi là thầy, là cố ý xa cách hả?"
Phó Thư Luân bất đắc dĩ khoanh tay: "Nào có nào có, tôi đây là tôn trọng ngài, thầy Khúc, nhiều người như vậy, có thể đừng làm khó dễ tôi..."
Khúc Kiệt khẽ cười một tiếng: "Nếu nhiều người như vậy, sao cậu không tìm người khác tán gẫu, đặc biệt tìm đến trợ lý của Tống đại ảnh đế làm gì?"
Lời này ám chỉ này không hề êm tai, hiển nhiên là đang nói Phó Thư Luân có ý đồ tiếp cận Lạc Miểu, muốn thừa cơ bấu víu quan hệ với Tống Thịnh Trạch, dù là tính tình Phó Thư Luân có tốt đến đâu cũng không khỏi tức giận.
Không biết chuyện gì xảy ra với Khúc Kiệt, từ lần phỏng vấn trước gặp cậu ta, sau đó nhìn cậu ta như cái gai trong mắt, cậu ta không để bụng, nhưng gặp mặt nói chuyện đều là lời nói ẩn giấu sự châm chọc trào phúng, Phó Thư Luân tự hỏi ngoại hình giống nhau, thâm niên giống nhau, cũng không có gì đáng để Khúc tiểu thịt tươi xem cậu ta như kẻ thù, cũng không hiểu tại sao Khúc Kiệt luôn tìm gã để gây sự, coi như cố gắng tránh né, cũng cũng sẽ bị đối phương nhìn chằm chằm, giống như hiện tại...
Phó Thư Luân khó chịu nói: "Tôi thấy Miểu Miểu đẹp trai, vô cùng thích cậu ấy, muốn nói chuyện vài câu, không được hả? Ngài quản quá rộng rồi."
Không biết có phải ảo giác hay không, Lạc Miểu cũng cảm giác khi Khúc Kiệt nghe thấy Phó Thư Luân nói hai chữ "thích cậu", sắc mặt cũng thay đổi.
Khúc Kiệt lạnh mặt: "Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa, thích ai?"
Lạc Miểu run lẩy bẩy, thật lúng túng quá chừng, tôi không quen các cậu, thần tiên cãi nhau có thể đừng vạ lây ao cá không...
Cậu muốn bỏ chạy lại không tìm được cơ hội, mắt thấy Phó Thư Luân muốn đối đầu với Khúc Kiệt.
Một cánh tay bỗng nhiên vòng qua cần cổ cậu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ảnh đế nhà mình: "Bạn nhỏ nhà tôi người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tự nhiên ai thấy đều thích, có vấn đề gì không?"
"Thầy Tống..." Phó Thư Luân phản ứng trước tiện, vội hỏi thăm một chút.
Khúc Kiệt kiêu ngạo, nhưng khi nên lễ phép vẫn phải có, vốn cậu ta muốn tìm chính là Phó Thư Luân, cũng không phải muốn trêu chọc Lạc Miểu, đắc tội Tống Thịnh Trạch lại càng không cần thiết, vì vậy cũng cung cung kính kính chào hỏi.
Phân biệt đối xử trong giới, mặc dù tuổi tác Tống Thịnh Trạch không lớn hơn bọn họ là bao, nhưng so về thâm niên, tiểu thịt tươi có lớn hơn đi chăng nữa thì vẫn phải khách khí trước mặt ảnh đế, càng không nói đến anh là người bỏ vốn trong bộ phim này, là nhà đầu tư số một.
Tống Thịnh Trạch "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Mấy tháng sắp tới mọi người phải làm việc với nhau, hi vọng hai vị đây có thể vui vẻ chung đụng, mặt khác, trợ lý của tôi rất bận, cho dù thích cậu ấy cũng mong giữ khoảng cách một chút, đều là nhân vật công chúng, không nên gây nên phiền phức không cần thiết."
Nói xong, ôm vai tiểu trợ lý "rất bận", nghênh ngang đi mất.
Phó Thư Luân đứng tại chỗ ấp úng: "Ai nha, thầy Tống thật là cưng chiều trợ lý nhà mình mà..."
Khúc Kiệt thừa dịp cậu ta ngây người, ghé sát vào tai nói nhỏ: "Có cưng hay không cũng không liên quan với cậu, muốn đi đường tắt, không bằng đầu tư củng cố tiềm lực của cậu đi?"
Phó Thư Luân sững sờ, dịch ra một bước kéo dài khoảng cách hai người: "Thầy Khúc, tôi nghĩ ngài có hiểu nhầm gì đó với tôi, về chuyện tiềm lực phát triển, cũng không phải chỉ cần dựa vào mấy câu nói là có thể nâng lên được."
Cậu ta nói xong, không dừng lại lâu, quay người rời đi.
Khúc Kiệt đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Phó Thư Luân xa dần dưới ánh chiều tà, liếm răng nanh của mình: "Sẽ khiến cho cậu thấy, lúc lên cao rồi, nhớ quay về xin tôi cưng chiều."
Bữa tiệc tối nay là lần đầu tiên nhân viên đoàn phim tập trung.
Ngô Bách Dương rất kích động, vì bộ phim này hối hả ngược xuôi lâu như vậy, rốt cục đã chính thức khai máy, hắn rất tin tưởng vào "Sơn Hà Quy", nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ là một tác phẩm điện ảnh nhận được giải thưởng lớn trong nước.
Thời điểm liên hoan, mở bình rượu, Ngô Bách Dương kích động uống rất nhiều, kéo Tống ảnh đế nói chuyện năm đó.
Lạc Miểu ngồi bên cạnh vui vẻ nghe, khi cậu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục, chưa từng tham gia loại hoạt động này, cho tới hôm nay, cậu mới có cảm giác mình thật sự là người trong nghề.
Tiểu Thu lại gần muốn chụp ảnh chung với Tống Thịnh Trạch, nhưng Tống Thịnh Trạch bị Ngô Bách Dương lôi kéo, cô không thể làm gì khác hơn là tìm Lạc Miểu trước: "Anh Miểu, hai ta chụp chung một tấm trước đi, giữ làm kỷ niệm!"
Lạc Miểu xua tay: "Xin lỗi, tôi không ăn ảnh, không chụp ảnh..."
Tiểu Thu nghi ngờ: "Anh này đẹp độ không góc chết, đâu có thể nào không ăn ảnh? Nhất định là người chụp hình cho anh trước đây không biết chụp hình, anh xem tôi nè! Tôi lại sẽ tự chụp, tuyệt đối chụp cho anh thật đẹp!"
Nói xong, nàng cũng không quan tâm Lạc Miểu từ chối, trực tiếp mở máy chụp hình, hướng về phía mình và Lạc Miểu.
Hai mắt Lạc Miểu nâng lên, nhìn thấy gương mặt mình trên màn hình điện thoại di động, lập tức sẽ không ổn, hô hấp dồn dập, mặt cũng lập tức đỏ lên, trước mắt biến thành màu đen, không nói ra được chữ nào.
Tiểu Thu sơ ý, không chú ý tới sự khác thường cậu cửa, chỉ nghĩ cậu mới vừa uống rượu, hơn nữa mặt Lạc Miểu đỏ lên, hai bên má như thoa phấn, mặt như trái đào, nhìn càng đẹp mắt.
Nàng đưa tay tới muốn ấn xuống chụp ảnh, ai biết khuôn mặt nhỏ của Lạc Miểu bị lòng bàn tay lớn chặn lại.
"Gì vậy?" Tiểu Thu vừa mới nghi hoặc, chỉ thấy mặt Tống Thịnh Trạch xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, đưa mặt tới gần, hoàn toàn chặn mặt Lạc Miểu.
Tiểu Thu vừa mừng vừa sợ: "A a! Thầy Tống!"
"Đúng vậy, muốn chụp ảnh chung với tôi không? Bạn nhỏ nhà tôi không thích chụp ảnh, nhưng tôi thích nè, chụp ảnh chung sao không tìm tôi?" Tống Thịnh Trạch dịu dàng mỉm cười.
Đương nhiên Tiểu Thu cầu cũng không được, liên thanh nói tốt.
Lạc Miểu không bị ống kính nhắm vào, nhưng cậu vẫn thở không ra hơi như cũ.
Đầu của cậu bị bàn tay Tống ảnh đế nhấn vào trong ngực, hơi thở chỉ có trên người ảnh đế hoàn toàn bao quanh lấy cậu, cảm giác cực kỳ an toàn, nhưng cũng càng thêm khiến cậu nghẹt thở, đầu óc không vận động được.
Hai má Lạc Miểu kề sát trên cơ ngực Tống Thịnh Trạch chỉ cách một lớp vải mỏng manh, tiếng tim đập của đối phương cũng rất rõ ràng truyền đến màng nhĩ cậu.
Cậu cảm giác linh hồn của mình bị đốt, ngọn lửa bùng lên, đầu óc chỉ còn dư lại tiếng hét chói tai trong cổ họng không dám phát ra...