Bộ phim điện ảnh "Sơn Hà Quy" của Ngô Bách Dương gióng trống khua chiêng chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng vẫn kẹt vai nam thứ, làm thế nào cũng không tìm được người thích hợp, vì vậy quyết định công khai chọn vai, Tống Thịnh Trạch là người đầu tư kiêm vai chính cũng bị bắt tới tham gia duyệt casting.
Vào tháng tám, mặt trời hừng hực nóng bức, nhựa đường trên mặt đất cũng như sắp bị chảy ra rồi.
Lạc Miểu đội mũ bóng chày rồi đeo khẩu trang, mồ hôi lướt qua hàng lông mày, nhỏ vào trong mắt, Lạc Miểu cố gắng chớp chớp, xiết chặt hộp cơm trên tay.
Cậu đến đưa cơm cho Tống Thịnh Trạch.
Trong lúc Tống ảnh đế giảm cân cần thực hiện chế độ ăn uống nghiêm ngặt dựa theo thực đơn của bác sĩ dinh dưỡng, không thể ăn bên ngoài, khi làm việc bên ngoài cũng chỉ có thể để Lạc Miểu mang cơm cho anh.
Lạc Miểu ngẩng đầu nhìn sang toà nhà trước mắt, khách sạn chất lượng năm sao, nơi đắt đỏ trong thành phố, một bữa cơm quý muốn chết, ở một đêm càng bằng một tháng tiền lương của nhiều người lao động.
Nơi casting phim điện ảnh "Sơn hà quy" được diễn ra ở đây.
Vừa vào đại sảnh, gió điều hòa mát mẻ lập tức thổi tan sức nóng từ bên ngoài của Lạc Miểu, nhưng mà, khi cậu thấy tình hình trong đại sảnh, nhất thời mắt tối sầm lại.
Rất nhiều phương tiện truyền thông có mặt ở đây, một nhóm người ở Ương Ương, các phóng viên cầm "súng ngắm" sẵn sàng ra trận đón quân địch, còn có vài người đứng trong góc chỉnh sửa máy quay mà mình mang đến.
Vừa nhìn thấy ống kính đen ngòm, chứng sợ hãi ống kính của Lạc Miểu bắt đầu tái phát, cơn chóng mặt thậm chí còn tệ hơn cả đứng ngoài trời nắng.
Cậu kéo thấp vành mũ xuống, xách hộp cơm men theo tường nhanh chóng dời đi, vừa là thói quen nghề nghiệp cũng là tính cách gây ra, chỉ cần có thể che kín mặt, cậu như kén bướm nép vào lá cây không hề tồn tại.
Thoải mái lướt qua dòng người, đi đến thang máy sâu trong đại sảnh, từ đâu đó móc ra tấm thẻ Tống ảnh đế để cho cậu, thần không biết quỷ không hay quét vào cửa thang máy, nghiêng mình đi vào, nhanh chóng đóng cửa.
"Phù..."
Quá nóng bức, trong thang máy không có người, Lạc Miểu kéo khẩu trang xuống cằm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan hoàn mỹ, đặc biệt là cặp mắt tròn xoe màu caramel, để lại ấn tượng đầu tiên cho người khác là ưa nhìn, một gương mặt như vậy, có thể coi là xuất sắc trong giới giải trí, quá đẹp khiến người không nhịn được muốn cảm thán một phen.
Nhưng đối với Lạc Miểu bây giờ, mặt có đẹp hay không cũng được, cậu chỉ là một trợ lý.
Không, bây giờ cũng không thể xem như trợ lý.
Dù sao nghệ sĩ nhà cậu đã từ tiểu sinh lưu lượng trở thành Tống Thịnh Trạch có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao —— một tân ảnh đế "hot" trong giới thực lực.
(小生: chỉ những diễn viên nam trẻ tuổi, đi theo hình tượng trẻ trung, thanh xuân, hút được một số lượng fan nhỏ hoặc vừa, thực lực tùy người)
Lưu lượng/流量: Chỉ độ nổi tiếng, phổ biến, lượng fan của một diễn viên.)
Tống ảnh đế trong giới lưu lượng là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất, là ảnh đế trẻ tuổi nhất.
Lạc Miểu nhớ lại việc ảnh đế nhà mình đàng hoàng trịnh trọng nói với cậu câu nói này là buồn cười.
Thật chẳng hiểu nổi, tuổi tác của anh đúng là nhỏ nhất trong số những ảnh đế, điểm này không thể nghi ngờ, mà kỹ năng diễn xuất lại càng không cần so sánh, hoàn toàn vượt qua cấp độ N!
Nếu nghệ sĩ lên hương, Lạc Miểu tự nhiên cũng như gà chó lên trời.
Chính cậu đại khái cũng không biết, trong lúc vô tình, bản thân đã trở thành trợ lý át chủ bài trong giới.
Lúc trước, Tống Thịnh Trạch nghe Khương Hi đề nghị, giải thích những món ăn đăng trên weibo là trợ lý mới làm, để tránh khỏi bị người lấy cớ cọ nhiệt scandal.
Trong lúc vô tình, trong giới ngầm suy đoán, trợ lý mới này giỏi đến mức nào, có thể hợp tác với người không bao giờ cần trợ lý, xưng tên khó hầu hạ như Tống ảnh đế.
Nếu Lạc Miểu biết được mấy lời bàn cãi này, nhất định sẽ tranh luận một phen.
Ảnh đế nhà cậu không khó hầu hạ! Chỉ là có chút... bướng.
Tuy nhiên, nửa câu sau Lạc Miểu không dám nói ra.
Tống ảnh đế ỷ vào trong lúc giảm cân nên tâm trạng không tốt, càng ngày càng tùy tính, mấy lần trước khi Lạc Miểu đưa cơm cho anh, người khác đưa tới không ăn, Côn Bằng mang đến cũng vô dụng, nhất định phải là trợ lý nhỏ mang cơm hộp đầy đủ đồ ăn thức uống mới bằng lòng động đũa.
Lạc Miểu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, rồi giương mắt nhìn con số theo nhảy lên trong thang máy, có chút lo lắng.
Trên đường tới cậu đã bị kẹt xe một lúc, so với lịch trình thì đã muộn hơn nửa tiếng, không biết casting chiều nay bắt đầu lúc mấy giờ, với thái độ chuyên nghiệp của anh Trạch, nếu đã qua giờ nghỉ trưa, chắc chắn sẽ không muốn ăn nữa.
—— Tinh!
Lên tới tầng tầng, cửa thang máy mới chầm chậm mở ra.
Lạc Miểu đứng trong thang máy còn chưa kịp bước ra, hít ngược một hơi khí lạnh.
Nơi này cũng đông nghịt người...
May là ở đây không có người cầm ống kính làm cậu sợ.
Họ đều là diễn viên đến thử vai, một số nhỏ trong đó là người nổi tiếng có tên tuổi, cũng có diễn viên tuyến chưa biết tên, có lẽ còn có cả người mới thuần khiết như nghé con không sợ cọp, trong tay mỗi người đều cầm lời thoại luyện tập diễn xuất, như thí sinh nước tới chân mới nhảy.
Đọc lời thoại một mình đó là tìm cảm xúc, một nhóm người mồm năm miệng mười thì quá ồn ào. Trên thực tế, trong tình hình hiện tại tự an ủi mình một chút còn hơn là luyện tập, đừng nói đi diễn, nhập vai cũng khó khăn!
Âm thanh mở cửa của thang máy không tính là lớn nhưng như một phát súng, tất cả mọi người đều quay mặt nhìn sang
Lạc Miểu chớp mắt hai làn, vội vàng kéo khẩu trang lên, che hơn nửa gương mặt thanh tú.
Cậu quá nóng, quá bức bối, vừa nãy ở dưới lầu lại bị mấy ống kính làm khiếp hồn, nếu không chắc chắn sẽ không tháo khẩu trang xuống.
Mặc dù Tống ảnh đế không thèm để ý, nhưng trong lòng Lạc Miểu nắm chắc, làm trợ lý của nghệ sĩ trọng nhất chính là "Có cảm giác không tồn tại".
Lúc bình thường trợ lý không được làm phiền nghệ sĩ, phải giải quyết mọi việc ổn thoả trong thầm lặng, tay chân phải nhẹ, động tác phải nhanh, hiệu quả phải đúng chỗ.
Ngoài ra, mũ và khẩu trang là vật dụng cần thiết, nghệ sĩ ra ngoài che mặt, trợ lý càng phải che đến kín, tuyệt đối không thể cướp spotlight của nghệ sĩ, hơn nữa đeo khẩu trang cũng là vì bảo vệ quyền riêng tư của mình và nghệ sĩ, nếu không chẳng may bị nhận ra, rất có thể làm lộ nơi ở của nghệ sĩ.
Lạc Miểu cũng không phải không biết khuôn mặt của mình rất khiến người ta chú ý, công việc lần trước cũng là vì khuôn mặt này gây họa mà mất...
Nói thế, có một trợ lý ưa nhìn như Lạc Miểu đứng bên cạnh, chắc cũng chỉ có một mình Tống Thịnh Trạch không để ý.
Dù sao, anh cũng có cơ sở để không bận tâm.
Từ chiều cao đến ngoại hình của Tống ảnh đế đều là hạng A, có khí chất riêng, nhiều năm diễn xuất trong nghề đã mài giũa anh thành một viên kim cương sáng chói, bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ toả sáng, khí chất này không người nào có thể so sánh, tuyệt đối không thể bị bất cứ người nào chiếm mất sự chú ý, hoàn toàn xứng đáng với danh nam thần.
Cho nên, bản thân mỗi người đều khác nhau...
Lạc Miểu không trách Tiết Tử Dục từng đối xử như vậy với cậu, trong giới này, ai cũng phải đạp người khác để trèo lên, những người có thể giống như nam thần Tống ảnh đế nhà cậu trời sinh đã là vua là rất ít.
Cậu bước ra khỏi thang máy, cũng cảm nhận được tầm mắt mọi người rơi vào trên người mình.
Vài người vừa nãy nhìn lướt qua thấy rõ mặt Lạc Miểu, một cách tự nhiên cho là cậu cũng tới thử vai, phản ứng mỗi người đều khác nhau.
Có người hiếu kỳ bàn tán chỉ trỏ, có người lạnh mặt thể hiện địch ý rõ ràng, cũng có người tràn đầy tự tin không để ý chút nào...
Đủ mọi biểu cảm gì cũng có.
Giới giải trí thì nhìn mặt đầu tiên, kỹ năng diễn xuất rất quan trọng, nhưng nếu muốn nổi tiếng, mặt chính là nước cờ đầu tiên.
Lạc Miểu mới vừa vào tới đã khiến những người khác toát mồ hôi, có một gương mặt như vậy, một đối thủ cạnh tranh khá mạnh là điều không thể nghi ngờ!
Lạc Miểu vùi đầu, như không thấy những tầm mắt thứ ngổn ngang kia, cậu cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, đầy đầu đều là vẻ mặt ai oán của ảnh đế đói bụng, vội vội vàng vàng đi đến cuối hành lang.
Đến cửa lớn cuối đường bị hai vị bảo an cao to ngăn lại: "Thẻ công tác."
Thẻ công tác là cái gì? Tống ảnh đế chỉ cho cậu một tấm thẻ mở cửa phòng thôi...
"Xin lỗi, tôi là trợ lý của thầy Tống, đến đưa cơm xong thì đi, không có thẻ công tác." Lạc Miểu nhỏ giọng giải thích, còn hơi kéo khẩu trang xuống khẽ mỉm cười.
Hai vị đại ca bảo an bị nụ cười lay động, càng như bày trận sẵn sàng đón quân địch, từ chối bị mê hoặc: "Không có thẻ công tác, không cho vào!"
Lạc Miểu thấp giọng, nhưng hai vị bảo an này nói ba chữ "không cho vào" quá lớn, những người đến thử vai phía sau đều nghe rõ, lập tức chủ quan đánh bại đối thủ mạnh như Lạc Miểu, đổi thành người cạnh tranh cửa sau ôm đùi lớn.
"Là ai vậy? Trực tiếp vào bên trong, không phải là quen biết vị nào giám khảo nào chứ?"
"Không thể, phim của đạo diễn Ngô mà còn mờ ám, thì chả còn chỗ nào sạch trong giới."
"Hơn nữa ngày hôm nay thầy Tống cũng đến, hắn không ưa nhất chuyện thế này."
"Quả nhiên, cậu xem cậu xem, cản lại, không vào được!"
"Khó nói, gương mặt không thể quá rõ ràng, nếu cậu ta làm không tốt thì chúng ta cũng không mất công đến đây!"
Lạc Miểu bĩu môi, biết ngay đám thịt tươi này không được vào diễn, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ làm bọn họ trái lo phải nghĩ bàn tán sôi nổi.
Cậu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhắn tin cho ảnh đế: 【 Anh Trạch, cơm đã đến, mà hai người ngoài cửa không cho vào. 】
Tin nhắn vừa mới gửi đi, bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra trước mặt đẩy cậu một cái, phía sau lưng bị đập vào tường, hộp cơm trên tay không giữ được, "Bộp" rơi xuống đất.
"Anh..." Lạc Miểu ngẩng đầu muốn mắng, lại nhìn thấy một gương mặt quen mắt.
Đối phương hung tợn nhìn chằm chằm cậu: "Quả nhiên là cậu! Tôi đã nói sao tự dưng lại mạnh miệng thế, công việc nói không làm là không làm, đổi nghề làm diễn viên?"
"Tiết... Tử Dục?" Lạc Miểu mờ mịt đọc tên người chủ cũ, cậu hoàn toàn không nghĩ tới lại đụng phải người quen ở chỗ này.
Tiết Tử Dục cười lạnh: "Ha, cũng không thèm kính ngữ nữa."
Lạc Miểu đẩy y ra, muốn nhặt hộp cơm trên mặt đất, lại bị Tiết Tử Dục lôi lại.
Tiết tiểu thịt tươi cảm thấy mình bị Lạc Miểu ngó lơ, rất là tức giận.
Trước đó vì Lạc Miểu không chịu cùng y đi xã giao, hại y bỏ hết sức lực đi lấy lòng lão sắc lang phó đạo diễn kia, eo cũng sắp đứt đoạn mất!
Nhớ tới chuyện đó, Tiết Tử Dục giận không chỗ xả.
"Rốt cục anh muốn làm gì?" Lạc Miểu hạ thấp giọng, "Ở đây nhiều người như vậy, anh cứ kéo tôi, không sợ bị chụp lại?"
Vừa nói như thế, Tiết Tử Dục chợt nhớ tới trước kia Lạc Miểu nói cậu sợ ống kính, bây giờ lại tới tham gia thử vai... Ha ha, cũng thật là một tên lừa gạt!
Tiết Tử Dục lườm một cái, kéo khẩu trang Lạc Miểu xuống, cố ý lớn tiếng nói: "A, tôi xem hai ta thì ai sợ bị chụp, giả vờ với tôi hả? Sợ ống kính? Tôi xem ống kính nào soi ra nguyên hình của cậu là thứ gì? Mọi người muốn chụp thì chụp cậu ta, cái tên này đi cửa sau muốn có vai diễn, tự cho là ôm được đùi chó đùi mèo nào đó, có thể làm diễn viên, như chuyện cười!"
Tiết Tử Dục nghĩ mình bỏ hết công sức mới bò lên được giường phó đạo diễn, Lạc Miểu từ trợ lý sinh hoạt chắc cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, cho dù có chân cho cậu ôm, nhưng nhân vật nào lợi hại đến vậy? Chẳng lẽ mình lăn lộn trong giới bao lâu nay, còn sợ cậu?
Không cần y nói, mấy kẻ tầm thường ở đây, từng người từng người đã sớm giơ di động lên chĩa vào hai người.
Tiết Tử Dục cố ý làm lớn chuyện, muốn đuổi Lạc Miểu đi, không cho cậu cơ hội ăn chén cơm này.
Y đã bàn tính cả rồi, kỹ năng diễn xuất không tốt, vốn không có gì tự tin với vai diễn lần này, bây giờ nhân cơ hội tạo chủ đề, bị người khác chụp lại hình ảnh đăng lên weibo, công ty đại diện là có thể nói là mắt y không chứa nổi hạt cát, không nhìn được hành vi đen tối của đoàn phim, từ chối diễn, còn có thể tạo được thiện cảm.
Bị Tiết Tử Dục giữ lại, bản thân Lạc Miểu không sợ, cũng muốn động thủ, lại không thể đánh Tiết Tử Dục.
Nhưng cậu vừa nhấc mắt lại đối diện một ống kính chĩa vào phía mình, ngay lập tức cảm giác tứ chi tê rần, lưng thấm mồ hôi lạnh.
"Buông ra, đừng chụp..." Cậu khó khăn nói từng chữ, cố giơ tay lên.
Tiết Tử Dục nghĩ cậu chột dạ, càng ngày càng làm tới: "Hừ, chột dạ? Sao lúc mông ôm đùi lớn không sợ?"
"Cậu biết trong số giám khảo hôm nay có ai không? Bộ phim này là ảnh đế Tống Thịnh Trạch đảm nhận vai chính cũng là nhà đầu tư, tự mình tham dự casting vai thứ, anh ta coi thường nhất là loại người thế này! Có anh ta ở đây mà dám đi cửa sau? Tôi cũng muốn xem xem cậu ôm đùi vị nào đây!"
Tiết Tử Dục càng nói càng hăng hái, còn cố ý đẩy Lạc Miểu ra phía trước, lời nói cũng được một số điện thoại di động ghi lại thành công.
Tiết Tử Dục vui rạo rực, nghĩ như vậy còn có thể cọ nhiệt Tống đại ảnh đế, nếu bị truyền đi có quan hệ cá nhân với Tống ảnh đế, thì càng hoàn hảo hơn rồi!