"Vô dụng!"
Hộp cơm trưa bị ném mạnh đi kèm theo tiếng chửi mắng.
Lạc Miểu đang ngồi chồm hổm dưới đất buộc dây giày cho người nọ, không hề nghĩ tới đối phương sẽ nổi điên đến vậy nên bất ngờ bị hộp cơm bằng kim loại đập vào trán, da của cậu vừa trắng vừa mỏng, ngay lập tức bị sưng lên. Cơm nắm trong hộp rơi xuống đất văng tung toé, mỗi chỗ một ít.
Tiết Tử Dục liếc mắt nhìn Lạc Miểu, hừ lạnh "Làm sao? Được phó đạo diễn coi trọng rồi nên ngẩng mặt lên trời? Dám cho tôi ăn cơm nguội?!!"
Lạc Miểu đeo khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn màu nâu đặc biệt ngoan ngoãn, bỗng dưng bị ném trúng khiến cậu có chút choáng váng, vành mắt hơi đỏ lên, cố gắng giải thích: "Hôm qua anh nói thời tiết gần đây quá khô, ăn cơm nóng không vô, muốn ăn sushi, đoàn phim không có thứ này nên sáng sớm tôi tự làm cơm nắm..."
Cậu không dám đắc tội với Tiết Tử Dục, Tiết Tử Dục là tiểu thịt tươi được công ty nâng đỡ, trong khi đó cậu chỉ là trợ lý sinh hoạt nhỏ bé, thậm chí còn không có hợp đồng lao động chính thức. Lương của cậu cũng phụ thuộc vào người khác, nếu như bị đuổi việc chỉ sợ cơm cũng không có mà ăn.
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Tiết Tử Dục đạp một cái vào ngực, Lạc Miểu vừa té đập mông xuống đất lại nghe Tiết Tử Dục mắng "Giỏi lắm, bây giờ đến tôi cũng dám cãi lại? Cướp được đất diễn của tôi nên cậu đang rất đắc ý đúng không?"
Tiết Tử Dục trực thuộc công ty giải trí Nhuệ Nhuệ, quy mô rất nhỏ lại không có kỹ năng diễn xuất nên để leo lên được ngày hôm nay, y phải dùng cách ôm đùi kim chủ, không dễ dàng gì mới nhận được một vai diễn cẩu huyết trong phim.
Kết quả là ngày hôm qua gặp mặt đoàn phim, kim chủ của y cũng chính là phó đạo diễn tình cờ nhìn thấy Lạc Miểu tháo khẩu trang xuống, lập tức kích động như gặp được thần tiên. Không biết xấu hổ ôm lấy eo Tiết Tử Dục, hỏi y tối nay có thể dẫn theo trợ lý đến phòng của gã cùng chơi P hay không.
Tên trợ lý này đã theo y một năm nhưng y từ đầu đã không thích cậu. Cái gì mà trợ lý? Vẻ ngoài của cậu ta còn đẹp hơn y, đi ra đường còn không biết ai mới là trợ lý của ai!
Ban đầu bên phía công ty cũng muốn bồi dưỡng Lạc Miểu, khổ nỗi Lạc Miểu có chứng sợ ống kính. Chỉ cần ống kính lia tới thì toàn thân phát run, chân tay cứng đờ, công ty không thể làm gì khác hơn là để cậu làm trợ lý sinh hoạt cho người khác. Nếu không phải nhìn cậu thật thà, nấu ăn ngon, y tuyệt đối sẽ không giữ bên người!
"Cậu! Không phải tôi đã nói là ở bên ngoài không được tháo khẩu trang xuống rồi hả?!"
Đang ở nơi hẻo lánh nên Tiết Tử Dục thẳng thắn chửi ầm lên, không sợ người khác đánh giá tính cách y.
Lạc Miểu cũng không biết Tiết Tử Dục nổi nóng cái gì, chỉ có thể cẩn thận chịu tội "Xin lỗi, anh Tiết, hôm qua lúc giúp anh chuyển hành lý vào trong, thực sự quá nóng..."
"Câm miệng!" Tiết Tử Dục đứng phắt dậy "Cậu đang trách tôi đấy à?!"
"Không có không có, lần sau tôi không dám, nhất định sẽ luôn đeo khẩu trang, tuyệt đối không lấy xuống."
Lạc Miểu kéo khẩu trang lên cao, vết thương trên trán làm cho cậu có cảm giác hơi ê ẩm, Lạc Miểu sờ sờ một chút, may mà không bị chảy máu.
Cậu cũng tức giận, cũng muốn ném hộp cơm vào mặt Tiết Tử Dục, tính khí người này nóng nảy quá đáng!
Nhưng cậu không dám, cậu học không giỏi, cũng không có bằng cấp. Cậu còn phải trả tiền thuê nhà, không làm công việc này thì cậu cũng không biết mình có thể kiếm việc gì khác nữa.
Tiết Tử Dục giống như biết suy nghĩ của cậu, giẫm mạnh chân đứng dậy "Hừ, còn có lần sau? Hình như cậu không muốn làm việc nữa?"
Lạc Miểu cũng quen rồi, mỗi lần chỉ cần chịu thua cầu xin để Tiết Tử Dục được thỏa mãn, như vậy là sẽ an toàn, nên vội nói: "Không, tuyệt đối không có lần sau! Anh Tiết, tôi thật sự biết sai rồi, sau này nhất định sẽ không tháo khẩu trang xuống nữa, tôi lập tức đi mua bữa trưa mới, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn nóng."
"Được rồi." Tiết Tử Dục hơi nguôi giận, ngồi xuống ghế lần nữa, xắn tay áo sơ mi lên: "Thôi quên đi, tối nay cậu với tôi đi đến khách sạn gặp phó đạo diễn."
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, kim chủ của y đã yêu cầu như vậy thì y cũng phải nghĩ cách làm gã hài lòng. Lạc Miểu sợ ống kính, không thể thành tài được, để cậu đi hầu hạ lấy lòng phó đạo diễn một chút, lợi ích cũng thuộc về y.
Trong lòng Tiết Tử Dục thầm bàn trước tính sau, từ khi Lạc Miểu đi theo y thì đúng là y ăn may không ít.
Tuy nói là dựa vào ôm đùi kim chủ để đi lên, nhưng chỉ có trời mới biết trong năm năm bước chân vào nghề, ngay cả lông chân của kim chủ còn chưa chạm qua!
Mà chỉ cần có Lạc Miểu ở bên người thì sẽ luôn xuất hiện những cơ hội bất ngờ...
Giới giải trí có rất nhiều điều mê tín, đặc biệt là Tiết Tử Dục không dám hy vọng vào thực lực bản thân mà hay ỷ lại tà môn ma đạo. Y không phải thật lòng muốn đuổi Lạc Miểu đi, chỉ là cảnh cáo Lạc Miểu, tránh sau này cậu ta leo lên đầu mình.
Lạc Miểu giật mình, cao giọng nói "Anh Tiết, tôi sợ là mình bận, không đi được."
Đùa nhau à? Quan hệ của Tiết Tử Dục với phó đạo diễn ra sao cậu là người rõ nhất. Nhớ lại ánh mắt háo sắc của gã đã làm cậu buồn nôn, lôi cậu đi khách sạn để làm gì thì dùng đầu gối nghĩ cũng ra.
Tiết Tử Dục vỗ vỗ khẩu trang trên mặt Lạc Miểu: "Hết cách rồi, cậu bị người ta nhìn trúng, anh đây chỉ có thể dẫn cậu đi cùng, chơi "sandwich" mà, có anh ở đây cậu sợ gì?"
"Tôi không đi." Lạc Miểu đáp.
"Không đi? Cậu không có quyền lựa chọn." Tiết Tử Dục không phản đối "Nếu cậu không chịu đi, vậy thì nghỉ việc."
Lạc Miểu không lên tiếng, yên lặng ngồi nhặt từng miếng cơm nắm ban nãy bị ném đi cho vào hộp cơm, cẩn thận đóng hộp cơm lại đặt bên cạnh Tiết Tử Dục.
"Vậy anh đuổi việc tôi đi."
"Cậu nói cái gì?" Tiết Tử Dục không nghe rõ.
Lạc Miểu nâng mắt nhìn y, gỡ khẩu trang xuống lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt to tròn màu nâu, chiếc mũi cao cùng đôi môi đầy đặn, trên chóp mũi còn có ít mồ hôi, nhìn vừa ngoan hiền vừa thuần lương. Với gương mặt này nếu cậu trở thành diễn viên sẽ cực kỳ nổi tiếng.
Cậu lạnh mặt nói: "Tôi nói là tôi không làm nữa. Anh Tiết, hẹn gặp lại."
Nói xong thì ngay lập tức xoay người rời đi, không thèm lưu luyến công việc một năm nay.
"Lạc Miểu! Cậu quay lại cho tôi! Cậu sẽ hối hận!"
Phía sau truyền đến tiếng Tiết Tử Dục gào thét, chiếc hộp cơm đáng thương kia lại bị ném đi lần nữa.
Lạc Miểu nhanh chân bước về phía trước, ngay cả quay đầu cũng không muốn.
Cậu có thể bán mạng để làm việc, nhưng bán mông thì không thể!
Tiết Tử Dục thấy mình gọi Lạc Miểu không được, mắng thêm vài câu, giận dữ giậm chân đi về hướng ngược lại.
Một lát sau, một nam nhân cao lớn chân mang đôi giày da cao cấp từ chỗ tối đi ra, hắn liếc mắt nhìn hộp cơm tiện lợi rơi vãi dưới đất rồi mới nhìn về hướng Lạc Miểu bỏ đi.
Nam nhân nọ chậm rãi nói "Làm rất đẹp, nhưng đáng tiếc..."
- ---------
Tiền để dành của cậu còn hơn một vạn nhưng tiền nhà cũng phải hơn một nửa...hạn trả thì chỉ còn mấy hôm nữa.
Vậy thì chỉ còn lại chưa tới bốn trăm, ăn uống tiết kiệm cũng có thể chống đỡ thêm một tháng...()
Phải nghĩ biện pháp trong vòng một tháng tìm được công việc mới, không thì sẽ chết đói aaaaa!!
Lạc Miểu nằm trên giường nhỏ trong căn phòng cho thuê khoảng chừng mười mét vuông, phù hợp với khoản tiền tiết kiệm đáng thương của mình.
Một năm nay cậu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục, không có bảo hiểm, càng không có tiền trợ cấp, lương mỗi tháng chỉ có ba ngàn. Hầu hết đều dùng để trả tiền thuê nhà, hơn một vạn này cũng là nhờ cậu bớt ăn bớt mặc để dành, còn lại vẫn phải tiếp tục dâng cho chủ nhà trọ.
Tính ra làm ốc sên là tốt nhất, cõng nhà chạy khắp thế giới, gió thổi không được, mưa xối không tới, con người còn không bằng một con ốc sên huhuhu!!!
Lạc Miểu cảm thấy bản thân sống quá phí thức ăn, từ nhỏ cái gì cũng không làm được, công việc bây giờ cũng mất, tuy cậu không hối hận khi quyết định nghỉ việc nhưng mà cơm vẫn phải ăn chứ...
Lấy điện thoại di dộng ra, mở từng cái ứng dụng tìm việc làm trong thành phố, chăm chú tìm cách kiếm tiền nuôi bản thân.
【—— nếu như tôi có gậy thần, biến to biến nhỏ rồi trở nên xinh đẹp... 】
"Dựa vào ——!"
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Lạc Miểu nằm trên giường thiếu chút nữa tuột tay rớt xuống mặt, vội vàng nhấn nghe.
Trên màn hình là dãy số xa lạ, điện thoại được kết nối, một giọng nam trầm ổn bên kia truyền đến: "Alo, xin hỏi đây có phải điện thoại của Lạc Miểu không?"
"Phải, xin hỏi ngài là?" Lạc Miểu khách khí đáp.
Giới giải trí chính là một cái vòng tròn, cho dù chỉ là một trợ lý nhỏ bé thì cũng là người trong nghề, phương thức liên hệ đều phải có, ai biết hôm nay là đại nhân nào sẽ tìm tới cửa, bất cứ lúc nào cũng phải khách khí.
Đối phương "Ai u" một tiếng: "Thân mến, số điện thoại cậu thật là khó tìm, vì muốn liên lạc với cậu mà tôi phải ở đây từ sáng đến giờ."
Rõ ràng đối phương là người gọi điện thoại trước, chưa tự giới thiệu còn ra giọng trách cậu, Lạc Miểu bất đắc dĩ nói tiếp: "Vâng, vậy xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Cậu nghĩ người nọ là người bên công ty Tiết Tử Dục nhưng đối phương lại nói ra một cái tên khiến cậu bất ngờ.
"Ai u, tôi là người đại diện của công ty truyền thông Tinh Dập, tên Côn Bằng, là như thế này..."
Nghe người nọ tự giới thiệu tên mình và tên công ty, Lạc Miểu bật dậy ngồi thẳng lưng trên giường, trong đầu ong ong, câu tiếp theo cũng nghe không rõ.
Tinh Dập là công ty của Tống ảnh đế, mà Côn Bằng, nếu như không phải trùng tên trùng họ thì người này chính là người đại diện của Tống ảnh đế!
Người đại diện của Tinh Dập...tới tìm cậu làm gì?
Đối phương vẫn đang nói chuyện: "... Vậy cứ như thế, ngày mai có thể gặp nhau không? Ai u, cậu còn nghe chứ?"
"Vâng vâng, cái gì? Xin lỗi, ngài mới vừa bảo ngày mai gặp sao?" Lạc Miểu khó khăn lấy lại tinh thần, đối phương đã sắp nói xong.
Côn Bằng cười hề hề nói: "Muốn hẹn cậu mai đến công ty phỏng vấn, cậu không có vấn đề gì về thời gian chứ?"
"Không có không có, không thành vấn đề!" Lạc Miểu bất chấp tất cả đã đáp.
Phỏng vấn bất kể cái gì cũng được, đây là cuộc phỏng vấn của công ty Tinh Dập đó!
Đúng là cơ hội từ trên trời rơi xuống, có khi chỉ tuỳ tiện làm trợ lý hay chân sai vặt thì cậu đều có cơ hội nhìn thấy Tống ảnh đế!
Còn gì hạnh phúc hơn là được làm việc chung một mái nhà với nam thần? Đương nhiên không có, đời này cũng sẽ không có nữa!
"Anh mà không sửa cái câu cửa miệng "Ai u" thì tôi đây sẽ cân nhắc thay người đại diện, không nhìn nổi anh nữa."
Côn Bằng mới vừa cúp điện thoại đã nghe tiếng ảnh đế nhắc nhở.
"Ai... Không phải, đây cũng chỉ là gọi điện thoại thôi mà, lúc thường nói chuyện đều sửa miệng rồi~"
Y cầm điện thoại di động, lắc mông đi vòng lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tống Thịnh Trạch "Anh nói nè thân mến, người ta thực sự siêu siêu hiếu kỳ muốn..."
"Không được gọi thân mến, thật buồn nôn. Còn nữa, lần sau nói chuyện cẩn thận, không thì đừng nói."
Tống Thịnh Trạch ghét bỏ nheo mắt nhìn người đại diện của mình giống như một con gấu bự mang tâm hồn thiếu nữ.
Côn Bằng cũng quen nhìn ánh mắt khinh bỉ của anh, không coi là việc to tát "Anh rất tò mò nha, lai lịch của anh bạn nhỏ tên Lạc Miểu kia là gì? Được cậu để ý như vậy, đừng nói cậu cầm thú quá độ để người ta..."
"Nghĩ gì thế, tôi là người như vậy hả?" Lông mày Tống ảnh đế nhíu lại.
Dĩ nhiên không phải, cậu mà là cầm thú thì không còn ai là con người nữa.
Côn Bằng chỉ nghĩ mà không dám nói, chớp chớp rồi híp mắt lại nhìn chằm chằm ảnh đế.
"Hạt giống tốt" Tống Thịnh Trạch chuyển bút trong tay, tròng mắt đen tuyền thâm thuý hơi thu lại, "Đợi đến khi đó thì anh biết."
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Người mới viết văn, xin đánh giá ~
Tống Thịnh Trạch: Hạt giống tốt, tôi sẽ tự trồng tự gặt.
Lạc Miểu: Em đã chuẩn bị xong, mời nam thần ra tay. (mắt lấp lánh. jpg)
Côn Bằng: Ai u ~ không ai cảm thấy thế này là không biết thương hương tiếc ngọc sao...
(): chỗ này tụi mình cũng không hiểu sao luôn:)) vạn = = tr tiền Việt, mà trả tiền nhà hơn nửa là hơn tr, chắc thuê tính theo quí chứ không phải tháng. Thêm nữa không hiểu sao chỉ dư lại