.
Lương Nhung cảm thấy có một số người sinh ra là để hôn nhau, giống như hắn và Tống Ninh vậy.
Khi môi họ chạm vào nhau, cơ thể giống như phản xạ mà quấn lấy nhau.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, Lương Nhung cảm giác đầu đau như búa bổ, hắn giơ tay lên vò vò tóc thì đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Lương Nhung mở mắt nhìn kỹ, nhất thời toàn bộ khuôn mặt đều nhuộm ý cười.
Tống Ninh vẫn chưa dậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mái tóc mềm mại lướt qua da hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm giác này trước nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Không, có lẽ là đã từng, tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm, hắn cảm thấy mình từng chứng kiến hình ảnh này rồi chỉ là hắn không thể nhớ ra.
.
Tống Ninh mở mắt ra, vì nằm nghiêng nên một bên mặt đỏ lên, “Hôm qua anh uống say.”
“Không say.” Lương Nhung vội vàng nói, “Tôi nhớ tôi hôn cậu.”
Tống Ninh đỏ bừng mặt, chạy vội đi rửa mặt.
Lương Nhung cảm thấy được một cỗ vui sướng lan tỏa cả lồng ngực, nó vẫn đang không ngừng bành trướng ra khắp cơ thể.
Hắn nhịn không được nhếch miệng lên. Một con người đã ba mươi tuổi rồi, giờ khắc này lại giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vắt mũi chưa sạch.
Tống Ninh chần chừ ở trong phòng tắm rất lâu mới đi ra.
Lương Nhung đầu tóc rối bời ngồi trên giường nói với y, “A Ninh, anh thích em, anh muốn theo đuổi em được không?” (Đoạn này Lương Nhung tỏ tình nên ham hố đổi cách xưng hô ^.^)
Tống Ninh cắn cắn môi, không trực tiếp trả lời hắn.
“Không còn sớm nữa, tôi phải đi làm rồi.”
Tâm Lương Nhung lạnh xuống một nửa.
.
Sau đó hai người không liên lạc tận mấy ngày, Lương Nhung phát hiện đây là Tống Ninh đang trốn tránh hắn.
Lương Nhung chưa từng theo đuổi bất kỳ ai nên hiện tại không biết mình nên làm gì.
Hắn có thể xác định Tống Ninh có tình cảm với mình, ngày đó hôn nhau, đối phương cũng động tình giống hắn.
.
Trạng thái của Lương Nhung không được tốt lắm nên chỉ tham gia vài hoạt động rồi yên lặng ở nhà tự mình xoa dịu trái tim tổn thương.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn mở tivi lên xem thì vừa vặn nhìn thấy một trailer phim mới, mà nam diễn viên chính trong phim có chút quen mắt.
Lương Nhung suy nghĩ một chút, gọi điện cho tiểu minh tinh kia.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê lần trước gặp mặt.
.
Khí chất của tiểu minh tinh lúc này đã khác trước rất nhiều.
Cậu ta phát triển rất tốt, nụ cười ngọt ngào. Lần trước dựa vào scandal với Lương Nhung mới được quần chúng để ý tới, sự nghiệp theo đó một đường bay cao.
Lương Nhung giúp cậu ta rót một chén trà, tùy ý hỏi, “Gần đây thế nào?”
Tiểu minh tinh nói, “Rất tốt.”
Hắn cười cười, “Ừm, con đường về sau, cậu có thể tự mình đi rồi.”
Cậu ta biết Lương Nhung đã sớm đoán ra nên không quá ngạc nhiên chỉ lắp bắp giải thích, “Tôi… Tôi không phải cố ý lừa anh, tôi lúc ấy…”
Không nghĩ tới mình lại đụng phải một ảnh đế mất trí nhớ.
.
Lương Nhung cũng không muốn cùng cậu ta nói mấy thứ này, nên cắt ngang lời cậu ta hỏi, “Tấm hình kia làm sao cậu có được?”
Có lẽ cậu ta đã chuẩn bị từ sớm nên lập tức từ trong túi lấy ra một cái di động, “Đây là tôi nhặt được trong một tiệm cà phê.”
Lương Nhung nhận lấy, thử khởi động nhưng không được.
Hắn hỏi, “Bên trong còn có ảnh khác không?”
“Có, có rất nhiều.” Tiểu minh tinh nói, “Anh yên tâm, tôi không có cho người khác xem.”
.
Lương Nhung cầm điện thoại về nhà sạc rồi mở lên. Vừa nhìn thấy những tấm ảnh trong album, hô hấp của hắn như đình trệ lại.
Hơn phân nửa hình trong album là mình và một người khác, có ảnh cùng nhau leo núi, đốt lửa trại, có ảnh cùng ngồi tàu điện ngầm, có ảnh đốt pháo hoa.
Ngày chụp đều là sau vụ tai nạn ba năm trước.
Hắn ở trong hình cười ngây ngô, mặc một cái áo có mũ, những quần áo này rất lâu hắn chưa mặc qua.
Một người khác so với hiện tại không khác mấy, cậu dựa vào lồng ngực hắn cười hạnh phúc, trên cổ tay đeo đồng hồ cậu mới trả hắn lần trước.
Phải người trong ảnh chính là Tống Ninh.