.
Sau khi Lương Nhung nếm thử tài nấu ăn của Tông Ninh thì thường xuyên mời cậu ở lại ăn cơm tối.
Dì giúp việc nhà hắn nấu ăn rất ngon nên Tống Ninh vui vẻ đồng ý.
Có lần trong lúc ăn cơm, Lương Nhung một bên lựa cà rốt trong đĩa một bên tò mò hỏi, “Tại sao anh lại làm bác sĩ?”
Tống Ninh nói, “Bởi vì cha mẹ muốn tôi học y.”
“Vì muốn cống hiến cho xã hội sao?”
“Không phải, vì tôi muốn trị bệnh cho chính mình.”
Lương Nhung dừng lại động tác, “Anh bị bệnh?”
Tống Ninh không nhanh không chậm gắp miếng cà rốt bị Lương Nhung lựa ra vào bát, nói, “Không phải, là do tôi thích đàn ông.”
.
Hồi lên cấp ba, Tống Ninh thầm mến một bạn nam trong lớp.
Tế bào vận động của nam sinh đó khá tốt, nhất là bóng rổ, Tống Ninh thường lén lút ra sân tập ngắm cậu ta.
Cho đến khi tốt nghiệp, Tống Ninh lấy hết dũng khí viết một lá thư tỏ tình, chờ tới khi thi đại học xong thì đưa cho người đó, kết quả lại bị mẹ Tống phát hiện.
Mẹ Tống và cha Tống đều nghĩ đây là bệnh, nên bắt Tống Ninh điền nguyện vọng vào ngành tâm lý học.
“Lúc ấy tôi chưa biết mình sẽ học gì nên đã đồng ý.”
Lương Nhung giật mình mở to mắt, “Vậy đã trị được chưa?”
Tống Ninh lắc đầu, kiên trì giải thích, “Đồng tính luyến ái không phải là bệnh.”
Lương Nhung không lên tiếng, cúi đầu bới cơm, rồi đột nhiên không đầu không đuôi nói, “Tế bào vận động của tôi cũng rất tốt.”
.
Hiếm khi Tống Ninh hướng Lương Nhung xin nghỉ hai ngày, nói có việc phải ra ngoài.
Lương Nhung ngẩng đầu lên từ cuốn truyện tranh, hỏi, “Anh đi đâu vậy?”
“Mẹ tôi phải phẫu thuật nên tôi về nhà một chút.”
“Ồ.” Lương Nhung rầu rĩ nói, “Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới dì.”
Tống Ninh nói cảm ơn rồi dặn dò, “Cậu ở nhà một mình phải uống thuốc đầy đủ, ban ngày ra ngoài đừng đi quá xa, buổi tối trước khi đi ngủ phải kiểm tra bình gas và cửa nhà…”
“Biết rồi mà.” Lương Nhung không nhịn được đánh gãy lời hắn, “Trước đây tôi sống một mình vẫn rất tốt.”
Tống Ninh sửng sốt vài giây rồi do dư hỏi, “Cậu có muốn đi cùng tôi không?”
.
Tống Ninh dẫn theo Lương Nhung về nhà.
Cậu thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì. Hôm qua nhìn thấy ánh mắt lóe lên sự cô đơn của Lương Nhung, tâm cậu liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tống Ninh liếc nhìn Lương Nhung ngồi trên ghế phó lái xem trận bóng rổ đang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, lắc đầu bất đắc dĩ, thật là một tiểu nhi đồng lớn tuổi khiến người ta lo lắng.
Thế nhưng tiểu nhi đồng này lại rất được cha mẹ cậu hoan nghênh.
Hai người đi vào nhà thì thấy mẹ Tống nằm trên giường nghỉ ngơi. Bà vừa nhìn thấy Lương Nhung xuất hiện liền vui vẻ nhảy xuống, giống như đã khỏi bệnh.
Tống Ninh lúc này mới nhớ ra, mẹ mình là người rất mê phim Lương Nhung đóng.
Cậu vội vàng đi vào phòng khóa cửa lại, “Lát nữa mẹ phải làm như không quen Lương Nhung.”
Mẹ Tống không hiểu, “Tại sao? Mẹ còn muốn bảo cậu ấy ký tên.”
Tống Ninh nói tóm tắt: “Đầu óc anh ấy có watt.” (Tui không hiểu câu này T.T)
.
Bữa tối cha Tống đặt nồi canh gà trước mặt mẹ Tống, rồi giúp Lương Nhung đơm cơm.
Lương Nhung nhận lấy bát cơm, mỉm cười cảm ơn, vô cùng lễ phép khiến Tống Ninh nghĩ là Lương Nhung thật sự đã trở lại.
Mẹ Tống bị nụ cười của Lương Nhung mê tới thần hồn điên đảo, trên bàn cơm không ngừng cường điệu, “Đến đều đã đến rồi, đêm nay ở lại đi.”
Lương Nhung hỏi, “Có hay không sẽ quấy rầy dì nghỉ ngơi?”
“Không có, không có, cháu mà ở lại khéo khi dì còn khỏe nhanh hơn.”
Nói xong thì đuổi Tống Ninh đi thu dọn phòng khách.
Tống Ninh vốn còn đang muốn gặm chân gà, cuối cùng đành phải ngậm ngùi bỏ qua món mình thích đi dọn phòng khách.
Phòng khách nhà bọn họ mấy năm liền không có ai tới ở, bên trong chất đầy đồ đạc, nhất thời muốn dọn cũng khó, Tống Ninh đứng giữa phòng không biết phải làm sao.
Lương Nhung một bên gặm chân gà, một bên nhìn cậu qua khung cửa, nói, “Nếu không tôi ở phòng anh cũng được.”
“Cũng được, vậy tôi ra ngủ ghế sô pha.”
Lương Nhung dừng lại động tác, nói, “Anh có thể ngủ cùng tôi, tôi không để ý đâu.”
.
Giường của Tống Ninh là giường đơn, hai nam nhân nằm trên đó có chút chật chội, cậu cảm nhận được hơi thở của Lương Nhung phả vào mặt mình, chỉ cần hai người tiến sát vào một chút thôi là có thể đụng vào nhau.
Tống Ninh sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng di chuyển cơ thể ra mép giường.
Tuy người bên cạnh tâm trí chỉ dừng lại ở năm mười sau tuổi thì cơ thể cũng đã trưởng thành rồi, cậu là một cẩu độc thân thật sự không thể tự mình không chế suy nghĩ được.
Nội tâm Tống Ninh xoắn xuýt, đang nghĩ liệu mình có nên đợi Lương Nhung ngủ rồi chạy ra ghế sô pha hay không thì nghe thấy thanh âm của Lương Nhnug vang lên bên tai.
“Từ khi trưởng thành tôi chưa từng ngủ cung người khác.” Hắn nói.
Thanh âm ôn nhu, trầm thấp, ở trong bóng tối gõ vào tai, khiến nhịp tim Tống Ninh tăng nhanh, cậu nhỏ giọng đáp lại, “Tôi cũng vậy”
Lương Nhung dừng lại một chút, “Cũng không có ai hầm canh gà cho tôi.”
“…”
“Cảm ơn anh, A Ninh.”