Những người chưa từng nuôi thú cưng hay chưa từng trải qua việc mất đi thú cưng của mình, chắc sẽ không bao giờ hiểu rõ cảm giác này.
Thực sự là tình cảm sẽ được hình thành lúc nuôi bảo bối, cho nên lúc bị mất đi, ngay cả Giang Ninh cũng buồn bực không ngủ được mấy ngày liền, huống chi Lục Hàn Chi?
Nhiều người cho rằng Lục Hàn Chi bị điên.
Nhưng không ai biết rằng, một mình anh đè nén tất cả buồn bã, tự trách dưới vẻ ngoài bình tĩnh của mình, không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Giang Ninh có thể khóc, Khang Văn Trạch cũng có thể khóc, thậm chí rất nhiều người hâm mộ buồn bã khóc lóc.
Lục Hàn Chi thì không.
Nhưng bọn họ đều biết anh là người khó chấp nhận chuyện này nhất.
Giang Ninh nhìn bóng dáng nhỏ bé kia lao về phía vòng tay của Lục Hàn Chi, được Lục Hàn Chi ôm lấy, nước mắt liền rơi xuống.
"... Đây là bộ phim cảm động nhất mà chị đây từng xem trong đời.” Giang Ninh xoay người ôm lấy Khang Văn Trạch mà khóc.
Khang Văn Trạch sửng sốt một chút, vội vàng vỗ vỗ vai Giang Ninh, an ủi cô: "Chị Ninh, chị Ninh, đây không phải là phim, Bánh Trôi thật sự đã trở về rồi. Chị xem Lục tiên sinh rất vui vẻ."
Giang Ninh đẩy anh ta ra, lấy khăn giấy ra ưu nhã lau nước mắt, nói: "Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, để Hàn Chi và Bánh Trôi cùng quay một bộ phim điện ảnh? Ảnh đế hàng ngày cưng chiều mèo con, vừa nghe là biết doanh thu phòng vé sẽ rất lớn. "
Đang lúc xúc động, nghe Giang Ninh nói như vậy, Khang Văn Trạch buồn cười, nói: "Lục tiên sinh sẽ không đồng ý để Bánh Trôi đóng phim đâu."
Đúng vậy.
Giang Ninh nhìn Lục Hàn Chi ôm mèo con.
Sau khi trải qua chuyện này này, nhất định Lục Hàn Chi sẽ càng bảo vệ Bánh Trôi hơn nữa. Đừng nói đến chuyện đóng phim, sợ rằng cũng sẽ không để nó tách ra khỏi người mình.
“Đi thôi, chúng ta nên đi xử lý công việc.” Giang Ninh vỗ vỗ vai Khang Văn Trạch, “Mấy ngày nay số điện thoại của các bộ phận trong công ty sắp bị gọi bể, tôi phải nhanh đi phát tuyên bố, bài đăng trên Weibo cũng phải xóa đi. Cậu đi theo phụ giúp cho tôi."
Khang Văn Trạch gật đầu. Mấy ngày nay, Lục Hàn Chi dừng lại mọi công việc đang làm, khiến rất nhiều người không vui và lo lắng. Cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc. Dù thế nào đi nữa, Bánh Trôi trở về mới là điều quan trọng nhất.
Những người cả ngày nghĩ đến chuyện dựa vào mèo để làm giàu cũng nên thức tỉnh lại đi.
Chú mèo con dường như quá mức nhớ mùi hơi thở của anh, vẫn còn cọ lui cọ tới lòng bàn tay Lục Hàn Chi, liếm liếm ngón tay của anh. Không ngừng nhìn anh làm nũng kêu. Phải một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Hàn Chi, nhìn anh chằm chằm.
Lục Hàn Chi ôm con mèo con, cười dịu dàng. Sau đó nhìn Khang Văn Trạch và Giang Ninh nói: "Mấy ngày nay vất vả rồi."
“Bánh Trôi trở về là tốt rồi.” Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Không biết ở bên ngoài nó có chịu khổ không, nhưng lúc trở về thấy rất tốt, nhưng nhìn thật đáng thương...”
Nhìn thấy mèo con nằm ở cửa không còn chút sức sống nào, lúc đó cả hai đều sợ hãi.
Không thấy người đưa nó về, nhưng lại để lại một tấm đệm êm ái, đặt mèo con trên cái đệm mềm. Giang Ninh thấy người nó sạch sẽ, không có vết thương nào, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết người này làm như thế nào tìm được Bánh Trôi, tại sao lại đặt nó trước cửa nhà Khang Văn Trạch rồi rời đi. Điều quan trọng nhất là Bánh Trôi đã bình an trở về.
Hơn nữa nó trở về, Lục Hàn Chi mới an tâm.
Nếu không cứ tiếp tục như vậy, Giang Ninh rất lo lắng Lục Hàn Chi mất một khoảng thời gian rất dài để quên đi sự mất mát này. Mặc dù đối với một số người, thú cưng chỉ là một vật điều chỉnh cuộc sống. Lúc nuôi dưỡng ra tình cảm, rất nhiều người coi thú cưng như người thân của mình, giống như tình cảm của Giang Ninh đối với Bánh Trôi vậy.Có lẽ bởi vì gia đình và một số lý do đặc biệt, tình cảm của Lục Hàn Chi luôn rất ít ỏi. Qua nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ dễ dàng dành tình cảm cho ai, cho nên anh rất trân trọng tình cảm dành cho chú mèo con này.
Hơn nữa, Bánh Trôi rất ngoan, lại còn khiến người yêu thích như vậy nữa.
Đối với Lục Hàn Chi, Bánh Trôi không chỉ là thú cưng mà còn là bảo bối trong lòng anh.
Giang Ninh trơ mắt nhìn tình trạng của anh mấy ngày nay, không tránh khỏi lo lắng tự trách, thậm chí còn có ý nghĩ hối hận đưa Bánh Trôi cho anh nuôi.
Chuyện lần này đã qua, thế nhưng Bánh Trôi dù sao cũng chỉ là một con mèo nhỏ yếu ớt, biết đâu sau này sẽ còn có thể xuất hiện chuyện chẳng lành như bệnh tật, tai nạn...
Giang Ninh không dám nghĩ nữa, chỉ có thể thở dài, sờ sờ đầu mèo con: "Bánh Trôi ơi, Bánh Trôi à, rốt cuộc em cũng đã trở lại."
Bạch Du Du kêu meo meo, có chút áy náy.
Mấy ngày nay, không chỉ Lục Hàn Chi, mà Giang Ninh và Khang Văn Trạch nhất định cũng rất lo lắng cho cô.
Quản gia biết vừa Bánh Trôi đã được tìm thấy, thấy Lục Hàn Chi ôm nó vào cửa liền thở phào nhẹ nhõm: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Tôi đi chuẩn bị một ít đồ ăn cho nó."
Lục Hàn Chi gật đầu: "Lại tìm thêm bác sĩ thú y nữa."
Bạch Du Du được anh bế vào phòng ngủ, nhưng vừa cửa lại đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô ngây người nhìn căn phòng. Phát hiện trên ghế sô pha mà cô thường ngủ lại nhiều hơn một cái đệm, cat tree cũng ở đây, trên bàn bên cạnh giường đặt toàn đồ chơi và quần áo của cô mà Lục Hàn Chi đã mua cho cô trước đó.
Ngoài ra, trên bàn còn có hai chai rượu và ly rượu.
Lục Hàn Chi không bao giờ uống rượu trong phòng ngủ vào buổi tối, thỉnh thoảng chỉ uống một ly sữa.
Là bởi vì áp lực lớn quá sao?
Hay bởi vì... Nguyên nhân do cô ấy?
Lục Hàn Chi ôm cô đến bên giường rồi ngồi xuống. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu nhỏ của cô. Bạch Du Du không thể nhìn thấy gương mặt anh, cho nên cô đưa móng vuốt lên cào cào ngón tay anh.
Nếu là trước đây, Lục Hàn Chi luôn luôn chiều theo ý cô mà rút tay ra, hoặc cầm bàn chân nhỏ của cô chơi với cô, nhưng lần này anh không hề động đậy, ngược lại ngón tay anh càng siết chặt hơn.
Tuy nhiên, anh vẫn rất nhẹ nhàng, dùng sức giữ cô lại không khiến cô khó chịu, giam cầm cơ thể nho nhỏ của cô lại. Bạch Du Du cảm thấy có gì đó không thích hợp nên không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay anh một lúc. Cố gắng thè lưỡi liếm ngón tay anh.
Cuối cùng Lục Hàn Chi cũng bỏ tay ra, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên vành tai của cô.
Bạch Du Du ngẩng đầu lên nhìn anh. Chỉ nhìn một cái thôi liền ngây ngẩn cả người.
Lúc nãy cô không phát hiện ra sắc mặt của Lục Hàn Chi thực ra không được tốt. Tái nhợt giống như đêm bị sốt đó. Đáy mắt có thể nhìn thấy tơ máu nhàn nhạt, như thể đã rất lâu rồi anh không được ngủ ngon.
Cả trái tim Bạch Du Du bắt đầu đau lòng.
Tay Lục Hàn Chi ve lỗ tai cô rồi chậm rãi chuyển xuống cằm cô. Ngón trỏ của anh nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ của cô lên.
Đôi đồng tử ướt át màu xanh lam giống như lóe lên những giọt nước mắt.
Lục Hàn Chi giật mình.
Mèo con của anh thực sự đã trở về.
"Meo..." Mèo con kêu lên một tiếng, đột nhiên nhấc người lên, Hai móng vuốt dùng sức bấu vào lồng ngực anh, sáp lại gần.
Giống như đang chờ đợi, mong chờ cái gì đó.
Lục Hàn Chi nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ đầy lông của cô.
Bạch Du Du cọ cọ vào cằm anh.
Xin lỗi, để cho anh lo lắng lâu như vậy.
Ban đêm, Bạch Du Du ngủ bên cạnh gối của Lục Hàn Chi, được bàn tay anh nhẹ nhàng ôm ấp, cảm giác an toàn quen thuộc nhanh chóng làm cô rơi vào giấc ngủ. Nhưng không lâu sau, lúc đang ngủ, cô vẫn cảm thấy bàn tay của Lục Hàn Chi đang nhẹ nhàng v/uốt ve cô.
Cô gắng mở mắt ra thì thấy Lục Hàn Chi không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh đang lẳng lặng nhìn cô.
Trong bóng tối, đôi mắt của anh càng thêm sâu thẳm.
“Em có biết lúc nãy anh bị dọa tỉnh lại không?” Anh trầm giọng nói: “Anh còn tưởng rằng em không trở về...”
Mấy ngày nay, anh luôn suy nghĩ không biết mèo con của mình có bị kẻ xấu hành hạ tổn thương hay không, có bị bỏ đói không, có bị thương không, có đau không, có sợ hãi kêu meo meo cầu cứu anh không. Thế nhưng dù bằng cách nào anh cũng không thể tìm thấy nó được.
Đau lòng không thể nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ đến cơ thể nho nhỏ cuộn tròn lại, bên tai văng vẳng tiếng kêu nghẹn ngào yếu ớt.
"Anh nghĩ rằng em sẽ không bao giờ rời khỏi anh..." Giọng anh đau khổ mà khàn khàn.
Nhưng không nghĩ đến, anh mới chân chính là người sợ chia lìa.
"Xin lỗi. Là anh không bảo vệ em tốt..."
Đây không phải là lỗi của anh.
Bạch Du Du khổ sở nghĩ.
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng leo lên người anh, cọ cọ người mình vào ngực anh.
Cô đột nhiên muốn nói chuyện với anh. Nói với anh rằng cô không trách anh, cô ở bên ngoài cũng không đau khổ gì. Cô cũng đã gặp được người anh trai thất lạc bấy lâu nay.
Thế nhưng những lời này, cô đều không thể nói ra được.
Đột nhiên Bạch Du Du nghĩ, Lục Hàn Chi đã nhìn thấy bộ dạng thật của cô rồi. Nếu biết cô gái mà ngày hôm đó anh đã tặng chữ ký chính là mèo con của anh, anh có bị dọa sợ không?
Hiện tại anh yêu thương cô như vậy, đều là bởi vì cô là một con mèo nhỏ. Nếu như có một ngày anh biết rằng nó không...
Anh có nghĩ cô là yêu quái, không muốn cô nữa. Thậm chí nghĩ rằng cô là một kẻ lừa gạt, luôn nói dối anh?
Nghĩ đến điều này, Bạch Du Du cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù thấy bất an, nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy Lục Hàn Chi sẽ không tùy ý vứt bỏ cô.
Bạch Du Du không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nữa. Khi tỉnh dậy thì phát hiện mình vẫn còn trên người của Lục Hàn Chi, cứ như vậy mà ngủ cả đêm.
Hơn nữa Lục Hàn Chi còn không mặc áo...
Bàn chân của cô ở trên cơ bụng xinh đẹp của anh. Đập vào mắt cô là làn da trơn mịn của anh.
Cả người đầy lông mao của Bạch Du Du như muốn nổ tung. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hàn Chi ở trần nằm ngủ, nhưng cô cứ như vậy ngủ trên người anh cả đêm. Không phải là quá, quá không dè dặt hay sao?
Ỷ vào việc bây giờ cô là một con mèo, nên muốn làm gì thì làm! Bạch Du Du, cô trở nên như thế này từ khi nào!
Bạch Du Du lập tức che mặt lại, không dám nhìn nữa.
Lúc trước vẫn luôn là một con mèo con, cô không cảm thấy xấu hổ như vậy. Nhưng từ lúc từ hình dạng người biến lại thành mèo, cô quả thực thấy xấu hổ chết đi được. Bạch Du Du vội vàng lấy chân che hai mắt lại, nghiêng nghiêng vẹo vẹo muốn nhảy từ trên người anh xuống. Nhưng còn chưa kịp nhảy xuống đã bị một tay của Lục Hàn Chi đè lại.
"Ngủ no rồi muốn chạy? Hả?"
Cơ thể Bạch Du Du cứng đờ lại.
Đúng là cô, cô có chút chột dạ. Nhưng không phải là người không chịu chịu trách nhiệm... Cũng không phải là một con mèo không chịu trách nhiệm!
Cô có thể nói là cô thực sự không cố ý có được không?
Bạch Du Du thận trọng quay đầu lại.
Lục Hàn Chi ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa trán.
Lúc này Bạch Du mới nhận ra dường như cả đêm anh không ngủ ngon. Cô có chút lo lắng cho sức khỏe của anh, nhịn không được kêu meo meo, cũng không đoái hoài có ngại ngùng hay không mà vươn bàn chân ra chạm vào cánh tay anh.
Lục Hàn Chi nắm lấy chân cô, trong mắt hàm chứa sự dung túng cùng cưng chiều. Anh cười khẽ nói: "Đói không? Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn."
Được nha... Cô cũng có chút đói bụng.
Có điều cô muốn để cho anh nghỉ ngơi nhiều hơn.
Bạch Du Du xoay một vòng cuộn tròn lại bên cạnh cánh tay anh, rồi nhìn anh kêu meo meo.
Lục Hàn Chi nghi hoặc nói: "Em muốn ngủ tiếp sao?"
Ừm, đúng vậy.
Bạch Du Du vô thức gật đầu nhỏ.
Gật xong cô mới thấy mình thật ngu ngốc.
Không phải cô đã bỏ được thói quen gật đầu khi hiểu tiếng người rồi sao! Bây giờ cô là một con mèo, là một con mèo! Không phải con người! Bạch Du Du, cô thật là ngốc! Con mèo ngốc!